Dịch: Duẩn Duẩn
Trên đường về nhà, Ôn Ngôn Trăn hỏi Phạm Ca rằng, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh chết, cô có tới dự tang lễ của anh không.
Phạm Ca không cảm xúc nghiêng đầu nhìn Ôn Ngôn Trăn chăm chú.
Anh bỗng thấy sợ hãi câu trả lời, vội vàng dời mắt ra ngoài cửa xe, bàn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, thanh âm nhẹ hẫng trôi nổi theo chiều gió.
"Mới rồi anh chỉ trêu em thôi.
Em yên tâm, anh sẽ không chết trước em đâu!"
Buổi tối, Phạm Ca ôm tài liệu đứng trên hành lang phía sau vườn hoa.
Cô đã đứng ở đây một lúc lâu rồi, đôi mắt cứ nhìn thẳng vào chỗ cách đấy không xa.
Ôn Ngôn Trăn và Lạc Trường An đang đứng đó cách mấy chục mét.
Từ ngôn ngữ cơ thể có thể thấy hai người dường như không vui, đang cãi nhau ầm ĩ, ánh đèn ở khu vườn phía sau mờ mờ không rõ cộng thêm sắc trời sâm sẩm tối, trông hai người giống như hai bóng ma.
Phạm Ca đứng đó không rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng đèn lồng lắc lư trong gió và âm thanh những nhành hoa trong sân đung đưa kêu xạo xạc.
Phạm Ca cũng không biết tại sao mình lại dừng bước không đi tiếp, giống như trong vô thức có một âm thanh thúc giục cô đứng lại.
Cô đưa mắt nhìn khung cảnh phía xa ấy, chợt nhớ tới trước đây không lâu, khi cô và Ôn Ngôn Trăn bước xuống xe, Lạc Trường An đã vội vàng chạy về phía cô, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Ôn Ngôn Trăn.
Cả hai dường như cảm thấy có một đôi mắt đang dòm ngó mình, không hẹn mà cùng quay mặt về phía Phạm Ca.
Cô ôm chặt tài liệu trong người, rúc đầu vào chiếc khăn quàng cổ của mình, chậm rãi bước về phía họ.
Con bé với anh giống như bị phù phép cho đứng hình.
"Hai người lại cãi nhau à?" Phạm Ca hỏi.
"Không có!" Cả hai đồng thanh trả lời.
Phạm Ca gật đầu: "Không có thì tốt."
Khoảnh khắc đi qua giữa hai người, cô bị Ôn Ngôn Trăn kéo tay lại: "Trời lạnh thế này, em còn muốn đi đâu?"
Có vẻ như Ôn công tử không hề để tâm đến lời cô nói thì phải.
Sau bữa tối, cô đã nói rõ với anh rằng lát nữa sẽ đến trường rồi.
"Tôi đến trường để tham gia cuộc thi hùng biện giả.
Bạn học đang chờ tôi ở bên ngoài." Phạm Ca nhìn qua đồng hồ đeo tay, chết thiệt, cô để cậu ấy chờ lâu quá rồi.
"Cuộc thi hùng biện? Từ khi nào? Sao anh không biết? Sao lại muốn tham gia hùng biện?" Ôn Ngôn Trăn vội vàng ném ra một chuỗi câu hỏi.
Phạm Ca im lặng.
Cô đã đề cập với Ôn Ngôn Trăn chuyện này từ một tháng trước, lúc đó anh cũng tỏ vẻ ủng hộ.
Hơn nữa, gần đây cô còn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại với anh rằng cô rất bận bịu vì phải tham gia cuộc thi lần này.
Không lẽ anh nhanh quên đến thế sao?
"Về sẽ giải thích với anh sau.
Giờ tôi sắp trễ rồi." Phạm Ca cau mày.
Ôn Ngôn Trăn cũng quạu cọ, trong khoảnh khắc anh thò tay cầm lấy đống sách trong ngực cô: "Vậy để anh đưa em đi."
Phạm Ca giật lại ngay lập tức.
Cô ôm chặt sách vào lòng, cao giọng nói: "Tôi đã bảo bạn học đang chờ ở bên ngoài, cậu ấy sẽ đưa tôi đi."
Đêm nay, tính khí Ôn Ngôn Trăn cũng không tốt, giọng anh át luôn cả tiếng cô: "Lạc Phạm Ca, nhà có xe, có thể bảo tài xế đưa em đi, sao nhất quyết phải đi cùng với bạn? Em bướng nó vừa thôi!"
"Ngồi Roll Royce ư? Để tài xế mặc đồng phục mở cửa cho à? Sau đó hiên ngang bước đi dưới anh mắt hâm mộ và ghen tỵ của bạn học? Không, không, không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nữa..." Phạm Ca lắc đầu, không biết vì đâu mà đột nhiên kích động: "Tôi không muốn như vậy! Các bạn học của anh sẽ không dám đến gần anh vì quần áo anh mặc quá mức sang trọng.
Họ sợ rằng ly cà phê lề đường trong tay họ không cẩn thận sẽ dây vào quần áo anh, khi mà phí giặt đồ sẽ mất một tháng lương của họ."
Phạm Ca kích động hét lên, cô cũng không biết những cảm xúc này từ đâu mà đến: "Ôn Ngôn Trăn, đủ rồi, tôi chịu đủ rồi! Tôi muốn chờ xe buýt giống như bao bạn học khác, có thể vừa gặm chiếc burger vừa đọc sách trên xe, vừa nghe..."
"Ôn Ngôn Trăn!!!" Một giọng nữ thảm thiết đột ngột hét lên.
Cơn gió mạnh thổi tới từ hướng Nam cùng với đôi mắt hung dữ thấp hèn của con thú khát máu rọi tới, không khí trong nháy mắt trở nên rùng rợn.
Bây giờ, cô, Ôn Ngôn Trăn và Lạc Trường An đang đứng thành một hàng ngang, và anh thì đứng giữa hai người.
Phụ nữ đúng là thứ mùi hương kịch độc lan tràn trong đêm tối, đó có lẽ là thứ mùi hương độc bản toả ra từ cơ thể khiến họ trở thành đoá hoa không chỉ đẹp vừa, thơm đủ, mà còn quyến rũ...!"chết người".
Khoảnh khắc ấy Phạm Ca đã nghĩ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi con dã thú vồ lấy ba người họ? Phạm Ca không hề nghi ngờ bản tính hung hăng tàn bạo của nó.
Con chó sói ấy là trái tim, là máu thịt của Ôn Cảnh Minh.
Trên đời này có một vài sở thích rất lạ, càng là người lắm tiền nhiều quyền thì sở thích lại càng biến thái, lối sống lệch lạc, thói ăn chơi sa đoạ hiển hiện ngay trên mặt.
Người Mỹ có câu: "The Lion and the Tiger may be more powerful, but the Wolf does not perform in the circus."* Ám chỉ rằng Sói là loài động vật độc lập và kiêu hãnh, dù yếu hơn nhiều loài động vật khác nhưng tính cách kiên cường bất khuất của chúng khiến chúng không bao giờ cam chịu khuất phục trước sức mạnh của con người.
(*) Hổ và Sư tử có thể mạnh hơn, nhưng sói không phải để trình diễn trong rạp xiếc
Sói có thể coi con người là bạn nhưng không thể coi con người là chủ.
Những giọt lệ trong đêm đen huyền diệu, luôn thèm khát cái ánh sáng kỳ vĩ của thái dương.
Khi màn đêm buông xuống, đặc biệt là vào những đêm trăng tròn, bản tính khát máu trỗi dậy, hung hăng đến tàn bạo, sói tru lên những tràng dài ghê rợn và thảm khốc, báo hiệu một chuyến đi săn sặc mùi chết chóc.
Vì vậy, mấy đại gia muốn nuôi thú cảnh rất ngần ngại trước nó.
Họ nuôi sư tử, hổ, báo, hay cá sấu nhưng chẳng dám nuôi nó.
Nhưng Ôn Cảnh Minh thì khác, cứ cách một thời gian, ông sẽ ở lì trong nhà thưởng thức những màn biểu diễn xâu xé nhau của bầy chó sói.
Dưới bàn tay và khối óc thuần phục tài tình của những người nghệ sỹ, bọn chúng càng trở nên tàn bạo và hiếu chiến hơn.
Đến mùa đông, ông sẽ dắt con nổi bật nhất đến nơi chỉ định, hẹn với những ông lớn giàu có khác mang theo chó sói đến, để bọn chúng chiến đấu với nhau như những trận đấu thời La Mã cổ đại.
Mỗi khi Ôn Cảnh Minh về đến nhà, việc đầu tiên không phải đi gặp con trai hay vợ mình, mà là đến phòng thuần phục thú.
Căn phòng đó đã ngốn hết kha khá tiền và tâm tư của ông.
Hiện tại, con chó sói đang đứng trước mắt bọn họ đến từ Bắc Âu, được cho là mang trong mình dòng máu anh dũng và thiện chiến của người Mohican*.
Mới năm ngoái thôi, với chiến thắng vang dội, nó đã giành về cho Ôn Cảnh Minh vài chiếc xe hơi, mấy chiếc du thuyền, cơ số lâu đài, và hàng ngàn mẫu đất từ tay của mấy ông trùm Nga.
(*) Người Mohican là thổ dân da đỏ ở Mỹ.
Nếu các bạn muốn tìm hiểu thêm thì tớ xin đề cử quyển "Người cuối cùng của bộ tộc Mohican" của James Fenimore Cooper ạ, còn nếu ai hơi lười một tí thì có thể xem phim "Người Mohicans cuối cùng" năm 1992 ạ ^^
Vậy nên Phạm Ca không hề nghi ngờ, anh chàng độc ác sắp vồ tới chỗ bọn họ kia chắc chắn sẽ ngoặm mất cánh tay của bọn họ mà không hề chớp mắt.
Phạm Ca nghiêng đầu nhìn Lạc Trường An, con bé cũng đang nhìn cô.
Thời khắc này, Phạm Ca bỗng phát hiện máu mủ ruột rà đúng là một thứ kỳ diệu.
Giây phút đó, bọn họ như bắt được tần số của nhau, tâm hồn phút chốc trở nên đồng điệu.
Người ta bảo, giữa hai chị em thân thiết luôn tồn tại một cảm xúc tinh tế và vi diệu, sâu trong tiềm thức sẽ luôn đố kị nhau từng thứ một, như khuôn mặt ai xinh hơn, chiếc váy ai đẹp hơn, đồ chơi ai nhiều hơn, ai được khen nhiều hơn, và ai sẽ nhận được sự ưu ái từ đám con trai nhiều hơn...
Phạm Ca đứng đó ngây người như phỗng, khoảnh khắc ấy, trong đầu cô có một suy nghĩ, Ôn Ngôn Trăn đã được huấn luyện chiến đấu với dã thú trong rừng sâu, có lẽ anh sẽ bảo vệ được một trong hai người.
Và anh sẽ chọn bảo vệ Lạc Trường An chăng? Không phải Trường An trẻ hơn cô sao? Không phải Trường An gầy gò ốm yếu hơn cô sao? Không phải Trường An bệnh tật quấn thân sao?
Điều quan trọng nhất, Trường An chính là cô gái đáng thương nhất trên đời này.
Phạm Ca biết Ôn Ngôn Trăn không hề lạnh lùng như những gì anh thể hiện.
Cách đây không lâu, cô đã nhìn thấy một vài cuốn sách y học liên quan đến tim mạch trong thư phòng.
Trong đó, mấy bộ phận và chức năng dẫn đến suy tim bẩm sinh được khoanh tròn bằng bút đỏ.
Phạm Ca còn biết, trước đây không lâu Ôn Ngôn Trăn vẫn thường xuyên liên lạc với mấy bác sĩ chuyên gia tim mạch uy tín nhất ở Đức.
Liệu rằng A Trăn của cô giấu cô những điều ấy là vì muốn làm cô bất ngờ chăng? Phạm Ca, em nhìn mà xem, anh cũng không ghét Lạc Trường An như em nghĩ!
Trong nháy mắt, chó sói nhào tới, Phạm Ca bỗng nhớ lại một câu quảng cáo kinh điển: Mọi thứ đều có thể!
Phạm Ca nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đến cùng cũng chỉ muốn buông xuôi.
Cô ghét cay ghét đắng những nghi ngờ đố kỵ bất tận này, chán ghét bản thân mình chạy đi lục tủ giày của anh sau khi nhìn thấy bức ảnh trên tờ báo lá cải kia.
Mặc dù hôm đó Phạm Ca không hề tìm thấy đôi giày bị lộ ra một nửa trên tờ báo, nhưng cô vẫn khăng khăng rằng có thể nó đã bị vứt vào thùng rác.
Trên thế giới này, có rất nhiều phụ nữ đáng yêu như những gì Ôn Ngôn Trăn nói, như Thẩm Linh Lung, hay như Lạc Trường An chẳng hạn! Và thậm chí còn nhiều, còn nhiều hơn thế nữa!
Phạm Ca khinh bỉ bản thân mình lúc này, thậm chí là căm ghét bản thân mình ngay bây giờ.
Trong khoảnh khắc con chó sói lao đến với khí thế hung mãnh, một làn gió vụt qua, và rồi cơ thể cô được quây quanh trong một vòng tay quen thuộc.
Một vòng ôm chặt chẽ đến sít sao, không một ngọn gió nào có thể thổi lọt.
Cái ôm này như chứa đựng cả làn gió xuân ở nước Nam và thanh kiếm giá băng ở nước Bắc, như sự giao hòa giữa ấm áp và lạnh lẽo.
Cô vụt mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Lạc Trường An.
Con bé cũng không né tránh ánh nhìn của cô.
Lực vồ tới mạnh mẽ của con sói đã đẩy con bé ngã dúi xuống đất, cơ thể vốn dĩ đã gầy còm giờ đây lại càng không nhúc nhích nổi.
Mấy con thú thông minh luôn tìm thấy lợi thế của chúng đầu tiên.
Mắt thấy móng vuốt của nó sắp cào vào mặt Lạc Trường An, Phạm Ca há to miệng, muốn gào lên: Trường An, Trường An, đẩy nó ra, mau đẩy nó ra, chị xin em!
Nhưng miệng cô cứng đơ, một chữ cũng không thể thốt ra!
Móng vuốt của con sói cuối cùng cũng không thể cào đến mặt Trường An, vì anh huấn luyện động vật ở phía sau đã kịp thời hét lớn ra hiệu cho nó dừng lại.
Lạc Trường An tê liệt nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng, như một con rối không có linh hồn.
Khi ấy, Phạm Ca mới chợt nhớ ra cô bé gầy gò nằm sõng xoài trên mặt đất đó là cô em gái Trường An của mình, là cô em gái đã lấy hết can đảm để mang thứ nước linh thiêng nhất Ấn Độ về cho mình!
Phạm Ca đẩy Ôn Ngôn Trăn ra, run rẩy bò qua chỗ Lạc Trường An, dựa khuôn mặt đờ đẫn ấy lên vai mình, vỗ nhè nhẹ sau lưng con bé, "Không sao, không sao đâu, Trường An".
Huấn luyện viên kéo con chó sói lại, ríu rít xin lỗi Ôn Ngôn Trăn.
Lạc Trường An tựa đầu trên vai Phạm Ca, nói với giọng trống rỗng: "Phạm Ca, vừa rồi em mới tin, hoá ra trái tim em thật sự không khoẻ, mới vừa rồi, nó như nứt ra làm đôi vậy."
Phạm Ca ôm Lạc Trường An thật chặt, chặt hết sức mình.
Người huấn luyện động vật dắt con chó sói ra khỏi chỗ cô, tròng mắt của nó quét qua mắt cô, như thể đang giễu cợt, "Ồ, người đàn bà thảm hại, sau khi giành chiến thắng liền vào vai thương hại kẻ khác ư?"
Phạm Ca đờ đẫn, vòng tay ôm Lạc Trường An hơi buông.
"Chúc mừng chị, Phạm Ca!" Lạc Trường An lên tiếng, giọng nói nhạt nhẽo hờ hững.
Phạm Ca vô thức chột dạ, sự hư vô mờ mịt lan ra từ tận đáy lòng.
"Cảm giác được Ôn Ngôn Trăn bảo vệ trong ngực thế nào? Rất đắc ý phải không? Chắc hẳn là không có người đàn bà nào có được đãi ngộ như chị mới rồi đâu nhỉ?" Lạc Trường An nói thêm.
Phạm Ca mở miệng, muốn nói gì đó, chẳng hạn như, "Lạc Trường An, em nói thế là có ý gì?" Nhưng một câu cũng không thể thốt nổi.
Bước chân đạp lên bãi cỏ mềm mại, dừng lại trước mặt bọn họ, Ôn Ngôn Trăn cất giọng lãnh đạm: "Lạc Trường An, nếu như không sao thì nói với chị cô một tiếng, đừng để cô ấy phải lo lắng."
"Chị ơi, em ổn." Lạc Trường An khôn khéo báo cáo, có ý định kéo Phạm Ca từ dưới đất lên.
Nhưng ai ngờ đâu, vừa mới trải qua cơn sợ hãi, cả hai đều bất lực, cùng ngã nhào xuống đất.
Hai người ngớ ra, nhìn thẳng vào mắt nhau.
Ôn Ngôn Trăn ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng nói vẫn dịu dàng, ân cần như thường ngày.
Anh áp tay lên gò má cô, "Không sao, không sao mà, Phạm Ca, không sao hết..."
Chuyện cũng chỉ xảy ra trong ba phút, tất cả chỉ xảy ra trong ba phút thôi, nhưng sao giống như đã qua một cuộc bể dâu thế này.
Phạm Ca sầu thảm cười một tiếng.
Từ xa vọng tới tiếng bước chân đang đến gần, rồi dừng lại, một giọng nói trong lành nhẹ nhàng của chàng trai vang lên: "Phạm Ca, cậu không sao chứ?"
Đó là cậu bạn cùng lớp đợi cô bên ngoài từ nãy giờ, tên là Giản Khắc Kỳ, cũng chính là người lãnh đạo nhóm hùng biện mà cô tham gia lần này.
Phạm Ca đẩy Ôn Ngôn Trăn ra, lảo đảo nghiêng ngả đi về phía cậu ấy.
Loạn rồi, loạn rồi, sắp điên rồi, sắp điên rồi, xem nào, vừa nãy cô đã nghĩ những gì?
Nhưng vì đi quá nhanh mà Phạm Ca bị trẹo chân ngã nhào vào lồng ngực Giản Khắc Kỳ.
~~~~~~~
P/s: Chương sau sẽ là một pha dằn mặt đến từ phía Ôn Ngôn Trăn ạ ^^
Quả thật là đã sai còn cãi to~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...