Dịch: Duẩn Duẩn
"Brue..." Phạm Ca vỗ vỗ tay, gọi con chồn thông còn đang nằm vểnh đuôi thư thái trong ngực Tần Diểu Diểu lại.
Đây là con vật rất khó gần gũi, Phạm Ca phải mất rất nhiều thời gian mới làm quen và đến gần được nó.
Dì giúp việc đưa bánh ngọt tới, trong đó có bánh bích quy mà Brue thích nhất.
Nếu bình thường mà ngửi thấy mùi thơm ấy nó sẽ lập tức chạy đến cọ cọ người Phạm Ca làm nũng với cô ngay.
Mục đích cuối cùng của nó nói chung chỉ để được ăn bánh bích quy thôi.
Nhưng hôm nay thái độ nó rất khác, rất khôn khéo.
Điều này làm cô không hài lòng chút nào.
Cô gọi nó một tiếng nó mới chậm rãi uể oải rời khỏi vòng ôm của Tần Diểu Diểu, đi tới chân Phạm Ca, cạ vào gấu quần lấy lòng cô.
Lúc ấy Phạm Ca mới thấy thoải mái đôi chút.
Phạm Ca phát hiện tâm trạng mình có chút kỳ lạ.
Ví như khi cô theo bản năng vỗ về Brue, ánh mắt có chút dương dương đắc ý nhìn về phía Tần Diểu Diểu, không khác gì một đứa bé ôm bảo bối của mình nhìn chằm chằm người bạn kia mà thị uy, "Này, nhóc kia, nhìn thấy chưa hả?"
Nhìn ra từ căn phòng nhỏ, là bầu trời trong vắt màu xanh nhạt và vườn hoa muôn hồng nghìn tía, mùi trà và mùi bánh ngọt hòa quyện vào nhau.
Khu vực này nổi tiếng là thành phố không khói thuốc, ngăn chặn mọi ồn ào náo nhiệt của thế giới bên ngoài.
Lúc này là khoảng thời gian vô cùng rỗi rãi.
Kim Tú Viên ôm lấy hai cánh tay, hứng thú hỏi Tần Diểu Diểu.
"Cô Tần, cô kể chúng tôi nghe chút chuyện làm thế nào có thể khiến đứa bẻ tự kỷ mở miệng nói chuyện được đi."
Tần Diểu Diểu đặt ly trà xuống bàn, cúi đầu nói: "Cô Kim, trong mắt tôi cậu bé ấy cũng giống như những đứa trẻ khác nên hy vọng cô không hình dung cậu bé với một người tự kỷ.
Cậu bé chỉ không thích nói chuyện mà thôi."
Kim Tú Viên đưa tay làm động tác xin lỗi.
Tần Diểu Diểu ngẩng đầu lên, trên mặt đã không còn vẻ khó chịu ban nãy, hơn nữa còn mang theo chút xấu hổ: "Tôi chỉ áp dụng một bài học thôi.
Quan sát cậu bé hơn một tuần lễ, bất kể là nói với nó chuyện gì nó cũng chỉ trưng mỗi một vẻ mặt.
Biểu hiện khác biệt duy nhất là mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại và tiếng xe hơi phanh gấp nhất định sẽ nhíu mày.
Thằng bé rất bài xích tiếng ồn ào, nó khiến thằng bé bực dọc.
Vì vậy, tôi lấy độc trị độc, thằng bé càng ghét tôi càng lải nhải bên tai nó.
Rồi lâu ngày, sự bực dọc tích tụ trong người thằng bé giống như khinh khí cầu căng phồng, càng ngày càng to lên, đến một lúc nào đó sẽ nổ tung, và ngày mà nó nổ tung, cậu bé sẽ mở miệng nói chuyện."
"Vậy nếu như biện pháp ấy không thành công và gây ra một số tác dụng phụ thì sao?" Kim Tú Viên làm khó dễ Tần Diểu Diểu.
"Nhưng một khi không dám làm thì chắc chắn sẽ không bao giờ thành công.
Những điều này đã từng được ghi chép và truyền đời qua bao thế hệ rồi, không phải đều giống vậy ư.
Phải đi từng bước từng bước một, giống như người ta hay nói đó, đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường.
Điều được coi là kinh điển trong Tâm lý học không phải là sự đột phá hay sao?" Tần Diểu Diểu bình tĩnh hỏi ngược lại.
Kim Tú Viên ngồi thẳng lên, á khẩu không trả lời được.
Rốt cuộc cô ấy cũng hiểu nhà học giả mà cô ấy tín nhiệm nhất sẽ được đề cử vào vị trí đặc biệt này.
Cô ấy đưa tay ra: "Tần Diểu Diểu, hy vọng sau này sẽ nhìn thấy cô trong một buổi học thuật nào đấy."
Khi hai bàn tay bắt lấy nhau, người im lặng từ nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Vậy thưa cô Tần, cô cần tạo ra bước đột phá gì trên người tôi?"
"Hả...Ừ?" Tần Diểu Diểu rất khoa trương làm bộ suy nghĩ, sau đó nghiêng đầu: "Cô giáo Kim thấy thế nào? Không phải là chơi đùa cùng với Phạm Ca ư? Như là xem bóng này, nghe nhạc này, đi dạo trung tâm thương mại này?"
Kim Tú Viên rất biết chừa mặt mũi gật đầu với cô ta.
Tần Diểu Diểu mỉm cười: "Cô cũng không phải là một đứa bé không thích nói chuyện, nên không cần phải tìm kiếm sự đột phá trên người cô.
Tôi tới đây chỉ muốn làm tốt phần công việc của mình.
Vả lại tiền lương không những hậu hĩnh mà môi trường cũng rất tốt."
Con ngươi trong suốt nhu hòa chiếu thẳng vào mắt cô: "Xin hãy tin tôi, Phạm Ca.
Trong nửa năm tới, tôi sẽ trở thành bạn thân của cô giống cô giáo Kim vậy, một cô bạn khuê mật và đối tượng có thể giải bày tâm sự."
Nhìn vào con ngươi của Tần Diểu Diểu, không hiểu sao trái tim Phạm Ca bỗng tràn ra một sự quyến luyến không muốn xa rời.
Như thể trước đây rất lâu, ánh mắt này cũng đã từng bao lấy cô dịu dàng và tình cảm như vậy.
Phạm Ca tránh ánh mắt đó, quay đầu lại nhìn Kim Tú Viên.
Cô ấy cười hiền với cô, trong nụ cười ấy luôn chứa sự bao dung và tín nhiệm.
Phạm Ca nghĩ, mới rồi chắc là cô ghen tỵ thôi.
Vừa nãy Tần Diểu Diểu nói đến chuyện "Đột phá", cô bỗng thấy giọng điệu của cô ta cực kỳ giống Ôn Ngôn Trăn, trong lòng chợt có cảm giác rất khó tả.
Tần Diểu Diểu ôm Brue rời đi.
Ánh mắt Phạm Ca đuổi theo bóng lưng cô ta.
Bước chân Tần Diểu Diểu rất nhẹ nhàng, tư thế đi cũng rất đẹp đẽ và thanh nhã.
Dáng hình ấy chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của mọi chàng trai, kìm lòng không đặng muốn chạy đến trước mặt cô nàng xem thử xem khuôn mặt ấy có ưu tú như dáng đi của cô ấy hay không.
Phạm Ca nghĩ, bất kỳ chàng trai nào khi nhìn thấy khuôn mặt của Tần Diểu Diểu cũng sẽ chẳng thể thất vọng nổi, ngược lại còn mê mệt không rời được ấy chứ.
"Phạm Ca, em thấy cô ấy được không?" Kim Tú Viên nhìn bóng lưng của Tần Diểu Diểu, bỗng nhiên thốt ra một câu: "Ôi, sao chị lại quên mất.
Tần Diểu Diểu là một cô gái xinh đẹp, là kiểu mà tất cả các chàng trai đều thích, muốn..."
"Giữ lại cô ấy đi ạ." Phạm Ca cắt lời Kim Tú Viên: "Em thấy cô ấy cũng không tệ."
Vì sao lại nói như vậy? Phạm Ca cảm thấy phần lớn nguyên nhân là vì nửa câu sau cùng còn chưa kịp nói của Kim Tú Viên.
Cô thú nhận, không biết tại sao khi Tần Diểu Diểu xuất hiện, cô bỗng thấy trái tim mình thắt lại, quyết định giữ hay không giữ cứ luẩn quẩn trong lòng cô.
Cho đến khi Kim Tú Viên nói, "Tần Diểu Diểu là một cô gái xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp mà các chàng trai đều thích", cô bỗng giật thót, lời nói đó cứ như vậy thốt ra.
Đó là lý do vì sao người ta hay bảo, đừng nên cố gắng tìm hiểu kết cấu của não bộ mình chăng?
Nghe thấy tiếng xe hơi quen thuôc, ánh mắt Phạm Ca lập tức rơi bên ngoài cửa sổ thật lâu.
Hiện tại, cô đang dẫn Tần Diểu Diểu đi xem phòng cô ấy.
Kim Tú Viên đã vội vàng rời đi ngay sau khi nhận một cuộc điện thoại.
Thế là việc dẫn Tần Diểu Diểu đi xem phòng liền rớt trúng người cô.
Tần Diểu Diểu sẽ sống ở căn phòng trước kia của Kim Tú Viên, và cũng chỉ đến đây ở từ tối thứ ba đến tối thứ năm.
Chiếc xe của Ôn Ngôn Trăn đã lái vào gara.
Tần Diểu Diểu quay đầu vào kệ sách tỏ vẻ vô cùng thích thú, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cảm thán "Wow" liên tục.
Hiển nhiên, số sách Kim Tú Viên để lại khiến cô ấy vô cùng mừng rỡ.
Phạm Ca lặng lẽ rời khỏi phòng.
Một chân đã bước ra ngoài, sau suy nghĩ, lại thu về, đoạn nhìn về phía Tần Diểu Diểu còn đang đặt tâm tư lên giá sách chật ních, nói: "Cô Tần, cô cứ ở đây thăm thú một lát nhé.
Lát nữa tôi sẽ giới thiệu anh nhà tôi với cô."
Ánh mắt đang bị những cuốn sách hấp dẫn kia không biết có nghe thấy lời cô nói không nữa, chỉ nhìn qua loa lấy lệ rồi gật đầu một cái.
Lúc Phạm Ca ra tới phòng khách thì Ôn Ngôn Trăn đã ngồi ở đó.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào tay cô như thiêu đốt, Phạm Ca không thể làm gì khác hơn đành lén lút liếc mắt nhìn dì giúp việc đang bận bịu, sau đó mới dám nhét tay mình vào tay anh.
Nhưng cô còn chưa kịp hỏi han gì thì đã bị anh lôi đi, kéo thẳng lên cầu thang.
Lúc lên đến lầu trên, bàn tay đang nắm tay đổi thành ôm eo cô.
Sau một đoạn quẹo trái là đi tới phòng ngủ của họ.
Vừa mới tiến vào phòng, lưng Phạm Ca đã bị anh đè chặt lên cánh cửa.
Cô cảm thấy cổ họng mình hơi khát, bởi vì Ôn Ngôn Trăn đang bất động nhìn cô, như muốn nhìn đến thủng hai lỗ trên người cô vậy.
"Phạm Ca, cà vạt khiến anh không thoải mái." Giọng nói Ôn Ngôn Trăn trầm thấp, gợi cảm chết người.
Vì vậy, ngón tay Phạm Ca men tới chỗ cà vạt của Ôn Ngôn Trăn, nới lỏng ra cho anh.
"Được rồi...!Anh thấy khá...!khá hơn chút nào chưa?" Phạm Ca hỏi chậm hơn bình thường một chút, hơi thở của anh đang bao vây lấy cô, khiến cô vô cùng căng thẳng đến mức lắp ba lắp bắp.
Ôn Ngôn Trăn lắc đầu một cái.
Phạm Ca lại tháo cà vạt của anh lỏng ra một tí, nhưng mà lần này mồ hôi thấm trong lòng bàn tay cô khiến động tác có hơi chậm chạp.
Phạm Ca càng thêm khẩn trương, cố gắng tìm chuyện để nói.
"Ôn Ngôn Trăn...!Ừ...!Kim tiểu thư mới tìm được một người...!thay thế chị ấy.
Lát nữa em giới thiệu cô ấy với anh nhé..."
Ôn Ngôn Trăn gật đầu một cái.
"Ôn Ngôn...!Ôn Ngôn Trăn.
Tối nay Kim tiểu thư...!tối nay anh cho em tham gia tiệc chia tay cô ấy nhé."
Ôn Ngôn Trăn lại gật đầu cái nữa.
Ôi, vất vả lắm Phạm ca mới tháo lỏng chiếc cà vạt của anh ra tí nữa.
Cô ngẩng đầu lên, Ôn Ngôn Trăn lại cúi xuống, Phạm Ca hoảng hốt, lấy tay che miệng lại, tiếp tục cà lăm nói, "Ôn...!Ôn Ngôn Trăn...Mình...Sáng nay mình mới làm rồi."
Hơn nữa thời gian làm cũng không ngắn, chỉ mới qua mấy tiếng thôi mà.
Ôn Ngôn Trăn không khỏi buồn cười, lấy tay cô ra: "Lần này, anh chỉ hôn môi thôi, không làm."
Sau khi nói xong, môi anh hôn thật sâu lên môi cô, hai cánh môi quyện vào nhau.
Người bị hôn cũng không hẹn mà nhắm mắt lại, đón nhận sự dịu dàng ẩn nhẫn của anh.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, Phạm Ca đi sau lưng Ôn Ngôn Trăn, sống chết cũng không cho anh tháo cà vạt ra.
Cô sợ dì giúp việc nhìn thấy sẽ suy nghĩ bậy bạ.
Dì ấy rất 'nhiều chuyện', đã nhiều lần nói với cô đổi chiếc giường co dãn chất lượng tốt hơn rồi.
Xuống đến cầu thang thì thấy dì ấy đang dọn bữa trưa, trông thấy bon họ thì cười híp mắt.
Lúc này, cô mới sực nhớ ra đã để quên Tần Diểu Diểu ở trong phòng.
"Ôn Ngôn Trăn, em đưa anh đi gặp cô ấy một chút." Phạm Ca kéo quần áo Ôn Ngôn Trăn, lúc nói câu đó cô thấy tâm tình mình có gì đó rất khó hiểu.
Đây là căn phòng nằm gần vườn hoa, chạy dài đến cuối hành lang có một cánh cửa sổ đang mở, hương hoa thơm ngát bay vào.
Cửa phòng không đóng, lộ ra một khe hở nhỏ.
Trên cánh cửa còn treo một vòng hoa khô.
Khi Phạm Ca đưa tay chạm vào vòng hoa ấy, trái tim bỗng đập bình bịch liên hồi.
Một tiếng ken két vang lên, cửa phòng chậm rãi mở ra, mành vải trong gió bay chập chờn.
Căn phòng trống trơn, Tần Diểu Diểu không có ở đây.
"Rõ ràng em bảo cô ấy ở đây chờ em mà." Phạm Ca lẩm bẩm nói.
Lúc trở về bàn ăn, dì giúp việc mới nói cho cô biết cô Tần có người bạn đột xuất tìm nên không thể ở lại dùng cơm trưa.
Đêm khuya, Phạm Ca buồn rầu nằm quay lưng lại với Ôn Ngôn Trăn.
Mà Ôn Ngôn Trăn cũng chỉ được nhìn tấm lưng cô xin lỗi.
Chuyện ngày càng lúc càng khiến Phạm Ca không thể tưởng tượng nổi.
Trước đó cô có tham gia bữa tiệc chia tay Kim tiểu thư ở một câu lạc bộ Hàn Quốc mới mở.
Lúc đi ra khỏi phòng hóng mát thì gặp hai gã khách say mèm quấy rầy, một tên trong đó còn đưa tay sờ lên mặt cô, nhưng mặt còn chưa được sờ thì đã bị đánh một trận bầm dập.
Hai người đàn ông cao to lực lưỡng từ đâu nhảy ra, một người cản trước mặt Phạm Ca, một người phụ trách 'dạy dỗ' mấy gã say mèm ấy.
Lúc bấy giờ, Phạm Ca mới biết hai người đàn ông ấy là do Ôn công tử sắp xếp bên cạnh cô.
Phạm Ca nghĩ mãi cũng không hiểu, cô cũng chẳng phải là bảo vật quốc gia gì, Ôn Ngôn Trăn có cần sắp xếp mấy cái đuôi sau lưng cô thế không.
Mặc dù Ôn công tử bảo là để bảo vệ cô, nhưng trong tình huống không hề hay biết như vậy, Phạm Ca vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhất là khi những người đó sớm chiều cứ đi kè kè bên cạnh cô.
Mấy người bạn của Kim Tú Viên nhìn thấy tình trạng đó cũng tự động kéo dãn khoảng cách với cô, khiến cho buổi tiệc đang vui vẻ bỗng chốc trở nên vô cùng ngột ngạt.
Phạm Ca hất cánh tay Ôn Ngôn Trăn đang vắt trên hông mình ra.
Nhưng càng hất ra anh lại càng lấn tới.
Không những thế anh còn áp mặt vào lưng Phạm Ca, nói với giọng vô cùng đáng thương.
"Phạm Ca, anh cũng đâu có thích thế.
Nhưng đây là yêu cầu của mẹ.
Nhất là bọn chúng hay nhằm vào mình để bắt cóc tống tiền rồi làm mấy chuyện kinh tởm.
Bọn chúng thường tổ chức thành một nhóm, kế hoạch vô cùng tinh vi.
Chuyện như vậy năm nào cũng xảy ra, điều quan trọng nhất là chúng ta ngoài sáng còn bọn nó lại trong tối."
"Phạm Ca, anh rất sợ.
Sợ mình trở thành một trong những người mất tích đó.
Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều ở Hồng Kông.
Phạm Ca, anh sợ mình cũng giống như vậy.
Bao nhiêu năm trôi qua cũng không tìm thấy được, cho đến lúc bỏ cuộc cũng không tìm thấy được..."
Anh nói liền tù tì sau lưng cô, giống như một quý bà nhát gan vậy.
Phạm Ca nghe thấy thế rất khó chịu, cô có bảo là không phải đâu...
"Là yêu cầu của mẹ thật không?" Phạm Ca nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy.
Đích xác là yêu cầu của mẹ." Ôn công tử trả lời như chém đinh chặt sắt.
Sau khi nói xong, Ôn Ngôn Trăn len lén xin lỗi mẹ mình trong lòng.
Phạm Ca xoay người, lần nữa đối mặt với Ôn Ngôn Trăn, cô nhìn sâu vào mắt anh, mũi cũng cọ vào mũi anh.
Nhiệt độ dưới chăn lặng lẽ tăng cao.
"Em mệt không?" Tay Ôn Ngôn Trăn không an phận, vói vào trong quần áo ngủ của cô.
Phạm Ca còn chưa kịp trả lời, anh đã nỗ lực muốn thể hiện.
Giây kế tiếp, cơ thể anh trùm lên cơ thể cô, nằm chồng lên nhau, cọ xát.
"Sáng nay vừa mới..." Phạm Ca đẩy Ôn Ngôn Trăn ra.
"Ồ..." Ôn công tử bày đặt suy tính: "Thế mình làm trước chuyện của sáng mai vậy."
Đây...Đây là kiểu lập luận gì thế?
"Phạm Ca à, em bỏ đói anh lâu lắm rồi đấy, em không thấy mủi lòng mà bồi thường cho anh ư?"
Phải, vẫn nên bồi thường cho anh nhỉ...
Phạm Ca mở mắt ra, quàng lấy cổ anh.
"Ôn Ngôn Trăn, lần đầu tiên của chúng ta là khi nào thế?"
"Năm mình mười bảy tuổi!"
Nói xong anh đồng thời đi vào cô, không chậm trễ một giây nào, cứ như vậy chuyển động, giống như có cái gì rượt đuổi sau lưng anh vậy.
Mười bảy tuổi, Phạm Ca nhắm hai mắt lại, cong người lên.
Mười bảy tuổi ư...
~~~~~~~
P/s: Thế là kết thúc phần Người vợ rồi nhé, chuẩn bị đến phần quá khứ rồi đây ạ.
Các bạn chuẩn bị dép và phải giữ bình tĩnh nhé.
Ném đá A Trăn 'nhè nhẹ' thôi ạ ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...