Đinh Minh Nghị vừa trở về nhà riêng sau buổi biểu diễn, đặt cây đàn guitar lên kệ rồi nằm dài xuống ghế sofa, trong khi Duy Anh theo sau giúp anh sắp xếp lại giày dép và áo khoác.
Âm thanh "ting ting" của thông báo tài khoản vang lên khiến Duy Anh vui mừng.
“Liam, lúc nãy cả bầy nữ sinh vây cậu nghẹt thở luôn ấy! Đúng là cây tiền của mình.
Ông chủ nói lần sau lại gọi chúng ta.”
Minh Nghị ngồi bật dậy, rót một ly nước, uống lấy một ngụm rồi nghiêm túc nói: “Không nhận show ở đó nữa, công tác bảo vệ không an toàn.
Để cả đám người lấn vào tôi như thế.”
Duy Anh ngạc nhiên trêu chọc: “Sao thế? Show đó trả tiền khá tốt mà.
Hay là...!cậu nhát gái?”
Minh Nghị bật cười, nhưng tiếng cười đó có phần gượng gạo.
"Nhát gái? Cậu nghĩ tôi là kiểu người đó à? Chẳng qua là tôi không thích cái cách họ lao vào như thế, không kiểm soát được tình hình."
Duy Anh nhướng mày, vẫn chưa chịu buông tha: "Đừng nói với tôi là cậu có người trong lòng nên mới như vậy với mấy em gái tươi xinh mơn mởn ngoài kia nha"
Minh Nghị chỉ cười nhạt, nhưng ánh mắt anh trở nên nghiêm túc.
"Cút."
Duy Anh lập tức bật cười, biết Minh Nghị đang cố giữ khoảng cách với những suy nghĩ của mình.
"Thôi được, tôi không trêu cậu nữa.
Nhưng nếu thật sự có người khiến cậu suy nghĩ như vậy, cậu nên làm gì đó đi."
Minh Nghị im lặng, nhớ lại hình ảnh của người phụ nữ ấy trong đầu.
Anh đã nghĩ rằng sau đêm đó mọi chuyện sẽ trôi qua như một cơn gió.
Nhưng không hiểu sao, người phụ nữ ấy lại cứ lởn vởn trong tâm trí anh, như một bí ẩn chưa được giải đáp.
"Không phải chuyện của cậu" Minh Nghị đáp, cố tình tỏ vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng anh biết rõ, có điều gì đó khác thường đã thay đổi kể từ ngày gặp Âu Gia Nhi.
...
Gia Nhi ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt lơ đãng nhìn vào màn hình máy tính.
Xung quanh cô, đồng nghiệp ríu rít nói về một chủ đề mà gần đây trở nên rất hot—một ca sĩ trẻ đang làm mưa làm gió trong giới giải trí.
"Mọi người có nghe ca khúc mới của Liam chưa? Cậu ấy đúng là thiên tài âm nhạc, trẻ mà tài năng thế này thật hiếm thấy!" Một đồng nghiệp khen ngợi, giọng đầy ngưỡng mộ.
"Ừ, nghe rồi, phong cách của cậu ta rất mới mẻ, không giống ai cả," một người khác góp lời.
Gia Nhi nghe loáng thoáng tên "Liam" nhưng chỉ lắc đầu.
Cô không quá quan tâm đến nghệ sĩ khác ngoài công ty.
Tuy nhiên, cái tên này lại khiến cô có chút tò mò.
Cô ngồi im lặng, tay vẫn lướt chuột nhưng tâm trí thì đã bị câu chuyện của các đồng nghiệp cuốn theo.
Cô nghe thấy một trong số họ cười phá lên sau câu nói bông đùa: "Không biết đã bị ai sử dụng quy tắc ngầm hay chưa?"
"Trông cậu ta đẹp trai thế kia, chắc chắn không thiếu những phú bà...phú ông gì đó tìm đến chứ đừng nói là quy tắc ngầm" một đồng nghiệp khác cười đáp.
Gia Nhi nhếch môi, cô không quá hứng thú với những chuyện thị phi kiểu này, nhưng đôi lúc vẫn không khỏi cảm thấy ngán ngẩm.
Giới giải trí dường như luôn gắn liền với những lời đồn đại kiểu như thế.
Cô không quá tin vào những chuyện này, nhưng không thể phủ nhận rằng những lời bàn tán luôn là một phần không thể thiếu của ngành công nghiệp này.
"Thôi nào, các cậu nghĩ mấy ngôi sao trẻ tuổi đó có thời gian để ý đến quy tắc ngầm ấy à? Họ chỉ lo cắm đầu vào công việc thôi.
Nghe nói lịch trình của Liam kín mít luôn," một đồng nghiệp khác nói, giọng nghiêm túc hơn.
Gia Nhi khẽ cười, không nói gì thêm cũng sắp đến giờ cô phải đi rước Cún con nhà mình rồi.
...
Tan ca, Gia Nhi thu xếp đồ đặc rời khỏi công ty, lúc chờ thang máy thì bắt gặp Vương Dao nói đúng hơn là bà chủ của cô, CEO của Thượng Long, người phụ nữ này chỉ gần 50 thôi, bảo dưỡng khá tốt nên diện mạo vô cùng trẻ trung, bình thường bà ấy rất thích Gia Nhi, nói cô tính tình tốt vừa có năng lực lại có trách nhiệm.
Thi thoảng lại giúp cô làm mai mối, Gia Nhi chỉ có thể từ chối khéo.
"Chị Dao" Gia Nhi mỉm cười, cúi người chào bà ấy
"Ầy, Nina cô lại chuẩn bị đi đón An Nhiên à?" Bà ấy vui vẻ đáp lại
"Vâng, em hoàn thành công việc rồi nên chuẩn bị đi đón thằng bé"
"Cún con nhà em kháu khỉnh đáng yêu lắm, còn rất lanh lợi.
Hôm nào lại mang đến công ty cho chị nựng yêu nhé" Vương Dao cười tươi, hình như hình ảnh An Nhiên đã để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng bà.
"Nhất định ạ"
Trong thang máy, Vương Dao tiếp tục trò chuyện, giọng điệu đầy hào hứng.
“Thằng nhóc nhà chị cũng sắp tới đón chị đây.
Nhắc đến nó, chị chỉ biết cười thôi! Từ nhỏ đến lớn, nó không bao giờ nghe lời, giờ còn phải năng nỉ gãy lưỡi mới chịu đến đón chị.
Em đúng là có phúc phần khi có An Nhiên, chẳng cần phải lo lắng gì nhiều.”
Gia Nhi từng nghe nói đến cậu con trai của Vương Dao, mọi người thường gọi cậu ta là “thái tử” của Thượng Long.
Tuy nhiên, cậu ta dường như chưa bao giờ muốn xuất hiện trước truyền thông, và cũng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy cậu sẽ tiếp quản công ty của mẹ mình trong tương lai.
Đối với mọi người, sự vắng mặt của cậu ta là một điều bí ẩn.
Khi Gia Nhi lái xe rời khỏi công ty, cô không hề hay biết rằng có người cũng vừa chạy đến gần đó.
Thoáng chốc, cô và Đinh Minh Nghị hai người nhanh chóng lướt qua nhau.
Đinh Minh Nghị sau khi nhìn thấy bóng dáng Gia Nhi thì ngỡ ngàng quay lại, cho rằng mình đang bị ảo giác.
"Không thể nào" anh thầm nghĩ, cảm giác hồi hộp lan tỏa trong lòng.
Một giây sau, anh quyết định đánh lái vào công ty, một phần vì muốn gặp Vương Dao, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng ý nghĩ gặp lại Gia Nhi khiến anh thấy phấn khích.
“Có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều” anh tự nhủ.
“Chắc chắn là mình đã nhìn nhầm.”
Đinh Minh Nghị đỗ xe ngoài cổng, ngồi trong xe với trang phục toàn màu đen, từ áo khoác đến mũ lưỡi trai, như thể anh đang cố gắng tạo khoảng cách với thế giới bên ngoài.
Vương Dao từ xa nhìn thấy con trai hào hứng đi lại, không giấu nổi sự vui vẻ.
“Ôi, super star cơ đấy! Đi đón mẹ mà sao cậu lại ăn mặc kiểu gì thế hả?” bà cười khẩy, giọng điệu đâm chọc “Sợ người khác biết Vương Dao là mẹ của Đinh Minh Nghị thì mất mặt lắm sao?”
"Đúng là có hơi mất mặt"
Vương Dao bước vào xe gõ đầu anh một cái
"Hỗn xược"
Minh Nghị lái xe đưa Vương Dao về nhà, trên đường đi, không khí trong xe có phần im lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ radio.
Vương Dao không thể kiềm chế được sự phiền muộn trong lòng, nên bắt đầu lên tiếng giã lã.
“Con trai, sao con không nghĩ đến việc dọn về nhà ở một thời gian nhỉ? Nếu con quyết định làm ca sĩ, hãy đầu quân cho mẹ.
Mẹ sẽ hỗ trợ con hết mình!” Vương Dao nói, giọng điệu đầy hy vọng.
Minh Nghị quay sang bà, khẽ bỉu môi trêu chọc: “Về đó, còn không bị mẹ quản chết sao? Nghĩ con bị ngu chắc.
Mẹ sớm từ bỏ ý định đó đi.”
“Thằng quỷ nhỏ này, gần đây được chút tiếng tăm thì lên mặt rồi đấy” Vương Dao phản bác, nhưng trong mắt toàn là hình bóng con trai.
“Mẹ cứ chờ đi, Liam sẽ còn nổi tiếng hơn nữa,” Minh Nghị tự tin đáp lại, nụ cười nở trên môi như thể đang nhìn thấy rất rõ tương lai của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...