Mỹ Ái sau một hồi vui đùa với đám trai trẻ quanh quán bar, rượu vào lời ra, cười nói rôm rả, thì bắt đầu cảm thấy chán.
Cô ngó qua Gia Nhi, thấy bạn mình đang ngồi một mình, ly cocktail trên tay cạn hơn nửa, ánh mắt dần mơ màng.
Mỹ Ái hiểu ngay, Gia Nhi đã ngà ngà say.
Gã trai trẻ ngồi cạnh Mỹ Ái có vẻ sốt ruột, liên tục thúc giục cô.
"Chị, đi thôi"
Mỹ Ái liếc nhìn đồng hồ, sau đó thở dài, tặc lưỡi.
"Đợi một chút, chưa đi được ngay."
Cô quay sang Gia Nhi, thấy bạn mình đã ngà ngà say, ánh mắt lơ đễnh nhìn xung quanh.
"Bọn mình mỗi người một phòng, cậu không cần lo.
Đây, cầm cái thẻ phòng này, nhờ ai đó trong quán đưa cậu về phòng cũng được.
Phòng ở tầng trên Thôi, không xa lắm đâu, khi nào tỉnh thì quay về." Cô lấy chiếc thẻ phòng ra từ túi xách, đặt nhẹ lên bàn trước mặt Gia Nhi.
Gia Nhi ngước mắt nhìn bạn, đôi mắt ngà say mờ đi.
"Cậu đi trước đi...!Tớ ngồi một chút nữa."
Mỹ Ái cười khẩy, vỗ vai bạn thân, ánh mắt nửa nghiêm túc nửa đùa cợt.
"Yên tâm, ở đây đàn ông chỉ có hai loại: hoặc là gay, hoặc là vịt.
Nếu cậu không yêu cầu gì, họ chẳng ai dám làm gì cậu đâu."
Nói xong, cô đứng dậy, cùng gã "vịt" rời khỏi quán bar, để lại Gia Nhi ngồi một mình.
Cô nhắm mắt lại, đầu óc bắt đầu quay cuồng vì rượu.
Gia Nhi mệt mỏi tựa vào bàn, đầu óc nặng trĩu vì hơi men.
Một nhân viên phục vụ từ từ tiến lại gần, đặt ly rượu vừa chuẩn bị xuống bàn theo yêu cầu của một vị khách ở bàn bên.
Tuy nhiên, vì quán bar đông đúc và ánh sáng lờ mờ, Gia Nhi không để ý rằng đó không phải ly rượu của mình.
Trong cơn say chếnh choáng, cô tưởng nhầm và cầm lên uống.
Cảm giác ban đầu không có gì lạ, nhưng chỉ vài phút sau, đầu óc cô bắt đầu trở nên mơ hồ hơn, cơ thể như mất kiểm soát.
Mọi thứ trước mắt bắt đầu quay cuồng, chân tay cô bỗng trở nên mềm nhũn.
Cố gắng đứng dậy nhưng không thể giữ thăng bằng, Gia Nhi loạng choạng bước đi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: phải về phòng ngay.
Trong lúc đang loay hoay, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người đàn ông đang ngồi ở góc khuất, vừa mới cất nhạc cụ sau khi biểu diễn xong, cầm lấy chai nước suối uống lấy một ngụm.
"Cậu ta cũng tính là nhân viên mà nhỉ?" Cô thầm nghĩ
Gia Nhi cố gắng lê bước đến gần anh, giọng nói yếu ớt vang lên, run rẩy.
"Cậu...!có thể...!giúp tôi...!về phòng được không?"
Đinh Minh Nghị khẽ nhíu mày khi nghe giọng nói yếu ớt của Gia Nhi.
Anh lập tức nhận ra cô chính là người đã ngồi dưới sân khấu lúc nãy.
Nhưng có điều gì đó thật kỳ lạ dù chưa từng gặp cô trước đây, anh lại cảm thấy cô thật quen thuộc.
Cảm giác rối rắm này khiến anh không khỏi bối rối.
Cơ thể cô run rẩy, đôi mắt lờ đờ như không còn sức sống, như thể chỉ một giây nữa thôi cô sẽ ngã gục xuống.
Minh Nghị vội vàng đỡ lấy cô, một tay vòng qua eo Gia Nhi để giữ cô không ngã.
"Chị không sao chứ?"
Anh nhìn chiếc thẻ phòng trên tay cô, rồi dìu cô ra khỏi quán bar.
Trong suốt quá trình, anh không ngừng suy nghĩ về cảm giác quen thuộc này.
Dường như đã có một ký ức nào đó, mờ nhạt, lướt qua tâm trí anh khi nhìn thấy Gia Nhi, nhưng anh không thể nhớ được rõ ràng.
"Chẳng lẽ...!chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó?" Anh lẩm bẩm, trong khi vẫn dìu cô chầm chậm bước lên thang máy.
Gia Nhi không đáp lại, chỉ tựa vào vai anh, toàn thân mệt mỏi, mơ hồ như đang ở giữa thực và mộng.
Ở phía xa, một người phụ nữ lớn tuổi mặc đồ sang trọng, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ sự tức giận.
Bà ta đứng ở góc tối, ánh đèn mờ nhạt từ quán bar không đủ để che giấu nét bực tức hiện rõ trên gương mặt.
"Chẳng phải nói không đi khách sao? Làm cái nghề này lại còn chú trọng vẻ ngoài của khách hàng à?" Bà lầm bầm, giọng đầy châm chọc và khó chịu.
Bà ta không thể ngừng tức giận khi nhớ lại cảnh Minh Nghị từ chối thẳng thừng yêu cầu của mình lúc nãy.
Rõ ràng, bà đã muốn anh ở cùng mình đêm nay, thậm chí đã bỏ không ít tiền để yêu cầu sự phục vụ từ anh.
Thế mà chỉ trong chớp mắt, anh ta lại quay lưng mang theo người phụ nữ khác lên phòng.
Minh Nghị dìu Gia Nhi lên phòng, nhưng vừa đến cửa, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Trước khi anh kịp nhận ra, Gia Nhi đã nôn thẳng lên người anh.
Mùi rượu hòa lẫn cùng sự mệt mỏi, không thể kiểm soát bản thân khiến cô ngã người vào Minh Nghị, khiến anh phải vội đỡ lấy cô.
Minh Nghị nhăn mặt, cảm giác ướt át và mùi khó chịu của rượu cùng thức ăn bám lên áo quần mình.
Anh thở dài, không phải vì khó chịu mà vì sự bất lực của tình huống.
"Được rồi, không sao đâu." Anh nhẹ nhàng nói, dù có chút bất tiện.
Dìu Gia Nhi vào trong phòng, Minh Nghị cẩn thận để cô ngồi xuống mép giường, rồi anh bước nhanh vào nhà tắm.
Nước ấm chảy rì rào khi anh cố gắng rửa sạch người mình.
Trong phút chốc, Minh Nghị nhận ra mình không có quần áo thay thế, đành phải lấy chiếc khăn tắm quấn ngang người tạm thời.
Anh cầm chiếc áo sơmi bẩn, thở dài một lần nữa trước khi bước ra khỏi nhà tắm.
Khi trở lại phòng, Minh Nghị chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông, để lộ phần thân trên rắn chắc.
Mái tóc anh vẫn còn ẩm, vài giọt nước nhỏ xuống từ những lọn tóc đen nhánh.
Những giọt nước lăn xuống từ mái tóc ướt, rơi trên vai và ngực khiến mọi thứ trước mắt Gia Nhi trở nên mờ ảo và đầy quyến rũ.
Cô chớp mắt vài lần, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng không thể ngăn được suy nghĩ thoáng qua trong đầu: "Cậu ta đang cố tình quyến rũ mình sao? Chào hàng đến mức độ này rồi mình không đồng ý có phải hơi sỉ nhục nghề nghiệp của cậu ta không đây ? "
Cô cắn môi, cảm giác phân vân giữa sự mệt mỏi và tình huống kỳ lạ đang diễn ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi thứ càng trở nên khó xử.
Không biết do men rượu hay sự cám dỗ ngầm từ cơ thể hoàn hảo của Minh Nghị, mà một chút tò mò trong lòng cô bắt đầu trỗi dậy.
Minh Nghị vẫn đứng đó, như thể không nhận ra sự đấu tranh nội tâm của Gia Nhi, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt bình thản.
Anh cúi xuống một chút, khoảng cách giữa họ lại thu hẹp, khiến cô càng khó giấu được cảm giác lúng túng.
"Chị đang nghĩ gì mà có vẻ căng thẳng vậy?" Anh hỏi, giọng trầm thấp và có chút quan tâm.
Gia Nhi cảm thấy một cảm giác mãnh liệt trỗi dậy bên trong mình, như thể có một con quỷ nhỏ trong lòng đang thúc giục cô vượt qua giới hạn.
Không biết có phải do rượu hay không, nhưng khoảnh khắc đó, cô bất ngờ nói với Minh Nghị:
"Tôi muốn cậu."
Câu nói vang lên trong không gian tĩnh lặng, làm cho cả hai người đều sững lại.
Minh Nghị ngẩng đầu, ánh mắt anh mở to, có chút ngạc nhiên và khó tin.
"Chị nói gì cơ?" Anh hỏi, cố gắng nắm bắt được ý nghĩa của lời nói vừa rồi, nhưng trong lòng cũng bắt đầu có chút bối rối.
Gia Nhi nhận ra mình đã nói ra điều mà đáng lẽ không nên thốt thành lời.
Cô cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh, một phần muốn thu hồi lại lời nói, nhưng phần khác lại cảm thấy hào hứng với chính bản thân.
Trước khi anh kịp phản ứng, Gia Nhi bất ngờ hôn lên môi anh, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy mãnh liệt.
Đầu lưỡi họ chạm nhau, tạo ra một dòng điện mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể.
Minh Nghị ban đầu có chút choáng váng, nhưng nhanh chóng bị cuốn theo cơn sóng của cảm xúc.
Anh đáp lại nụ hôn, đưa tay lên ôm lấy mặt cô, kéo cô lại gần hơn.
Sự nhiệt huyết trong khoảnh khắc này khiến cả hai quên đi tất cả những rào cản, chỉ còn lại một sự kết nối mãnh liệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...