Minh Nghị sau khi nhận giấy tờ từ tay Duy Anh, không chần chừ mà lái xe thẳng đến nhà trẻ để đón An Nhiên.
Trái tim anh có chút rạo rực khi nghĩ đến việc được gặp thằng bé.
Khi Minh Nghị vừa bước vào khuôn viên trường, An Nhiên đã nhanh chóng nhận ra bóng dáng quen thuộc từ xa.
Đôi mắt to tròn của cậu bé sáng lên, cười tươi rói rồi chạy vội về phía anh.
“Chú Liam! Chú Liam!” An Nhiên gọi to, bàn chân nhỏ xíu vội vã bước nhanh
hơn.
Minh Nghị cúi người xuống, giang tay đón lấy An Nhiên vào lòng, không khỏi mỉm cười khi thấy sự phấn khích của cậu bé.
"Cún con! Hôm nay học vui không?"
An Nhiên mắt sáng lên, bàn tay nhỏ bám chặt lấy áo Minh Nghị, cậu bé ngước nhìn anh với ánh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ.
“Sao hôm nay chú đến đón con vậy? Mẹ bảo dì Mỹ Kỳ sẽ đưa An Nhiên đi khám sức khỏe, vì mẹ bận rồi không đi được."
Minh Nghị khẽ cười, dịu dàng chỉnh lại chiếc mũ nhỏ trên đầu An Nhiên.
“Chú biết mẹ con bận nên muốn đến đón con thay.
Còn dì Mỹ Kỳ có việc đột xuất, nên hôm nay chú sẽ là người đồng hành với An Nhiên”
An Nhiên chăm chú nhìn Minh Nghị một lúc, đôi mắt tròn xoe suy tư rồi bất ngờ hỏi, “Chú có thích mẹ con không?”
Minh Nghị thoáng giật mình trước câu hỏi ngây thơ ấy, nhưng ngay lập tức anh bật cười, xoa đầu thằng bé.
“Thằng nhóc này, ai dạy con hỏi những chuyện này vậy? Nào, chúng ta đi khám sức khỏe trước đã.
Khám xong chú đưa con đi ăn kem, được không?”
An Nhiên reo lên thích thú, gật đầu liên tục.
“Dạ! An Nhiên thích lắm! Chú Liam lúc nào cũng tốt với con!”
Minh Nghị nhìn thằng bé, lòng không khỏi ấm áp.
Thằng bé này, cũng như mẹ nó, dường như đã chiếm trọn trái tim anh từ bao giờ không hay.
Minh Nghị ngồi trong phòng chờ của bệnh viện, tay anh nắm chặt hồ sơ khám sức khỏe của An Nhiên.
Trong lúc đợi đến lượt, anh lơ đãng lướt qua từng trang giấy.
Mọi thứ dường như bình thường cho đến khi ánh mắt anh dừng lại ở tờ giấy khai sinh.
Tên phần người cha trống rỗng.
Anh đã biết Gia Nhi chọn phương pháp khoa học để sinh An Nhiên, nên điều này không làm anh ngạc nhiên.
Nhưng khi anh nhìn xuống dòng ngày sinh, tim anh bỗng chốc khựng lại.
Đôi mắt Minh Nghị dán chặt vào con số ấy, tính toán nhanh trong đầu, rồi một cảm giác nghi ngờ bắt đầu len lỏi vào tâm trí.
Ngày sinh của An Nhiên...!chính xác là khoảng thời gian ngay sau cái đêm định mệnh của anh và Gia Nhi.
Những mảnh ký ức của đêm đó vụt qua đầu anh, đêm mà cả hai lạc bước vào nhau.
Minh Nghị siết chặt tờ giấy trong tay, tim anh đập mạnh, tâm trí rối bời.
"Có lẽ nào...!Anh lẩm bẩm, không dám tin vào suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Khoảnh khắc đó, An Nhiên từ ghế bên cạnh nhảy xuống, chạy đến kéo tay anh.
"Chú Liam, tới lượt rồi!"
Minh Nghị giật mình, đưa ánh mắt từ hồ sơ sang nhìn thằng bé.
An Nhiên ngước lên, đôi mắt tròn xoe, hồn nhiên như thường lệ.
Minh Nghị dẫn An Nhiên vào phòng khám, lòng vẫn còn ngổn ngang với những suy nghĩ chưa thể lý giải.
Khi nữ y tá lớn tuổi bắt đầu chuẩn dụng cụ để lấy máu, bà cố gắng trấn an An Nhiên, nhẹ nhàng nói chuyện để thằng bé không sợ hãi.
"Cháu ngoan nào, đừng lo, lấy máu một chút thôi, không đau đâu.
Ôi chao, nhìn thằng bé kìa, giống bố lắm đấy! Mắt mũi, miệng đều giống y chang!"
An Nhiên nghe đến đây, bỗng dưng mặt mũi biến sắc, đôi mắt long lanh bỗng chốc đỏ hoe.
Thằng bé bắt đầu nức nở, rồi òa khóc lớn hơn.
"Cháu...!không có bố..." An Nhiên vừa khóc vừa nói, khiến cả Minh Nghị và nữ y tá đều sững sờ.
Minh Nghị cúi xuống, trái tim như thắt lại khi nhìn thấy An Nhiên khóc.
Anh không ngờ một câu nói vô tình lại khơi dậy cảm xúc trong lòng thằng bé.
"Cún con...!không sao đâu, chú ở đây với con mà" anh vỗ về, nhưng lời nói của thằng bé cứ vang vọng trong đầu anh, càng khiến anh thêm đau lòng.
Cậu nhóc bé nhỏ này có thể nào chính là con trai của anh? Những mảnh ghép dần khớp lại, và Minh Nghị biết rằng mình cần câu trả lời rõ ràng hơn bao giờ hết.
Sau khi An Nhiên hoàn tất sức khỏe, Minh Nghị vẫn còn chìm trong suy nghĩ.
Ánh mắt cậu bé vẫn nhẹ lên sự ngây thơ, nhưng giờ đây trong lòng anh lại nặng nề những nghi vấn.
Bất ngờ trong đầu anh bùng nổ ra một ý tưởng táo bạo: anh muốn thử ADN với thằng bé.
Minh Nghị tìm đến bác sĩ và nhanh chóng trình bày mong muốn của mình về việc xét nghiệm ADN.
Bác sĩ chú ý lắng nghe cẩn thận, gật đầu hiểu ý và hướng dẫn anh vào phòng khám riêng.
“Chúng tôi sẽ bắt đầu bằng cách lấy mẫu máu của cậu” bác sĩ nói, đồng thời chuẩn bị các công cụ cần thiết.
“Kết quả xét nghiệm sẽ mất từ 2 đến 4 ngày.
Nếu bạn muốn nhận kết quả nhanh hơn, chúng tôi có thể làm việc trong vòng 4 tiếng, nhưng chi phí sẽ cao hơn.”
“Tôi muốn có kết quả càng sớm càng tốt,” Minh Nghị đáp, sự quyết tâm trong giọng nói của anh không thể che giấu.
NOVELTOON
“Được rồi"
Khi kim tiêm vào cánh tay, Minh Nghị cảm thấy hơi đau nhưng chỉ diễn ra rất nhanh.
Bác sĩ thu thập mẫu máu một cách nhanh chóng, ghi chép cẩn thận vào hồ sơ.
“Xong rồi, cậu có thể ra ngoài chờ” bác sĩ nói, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
“Chúng tôi sẽ thông báo kết quả cho cậu ngay khi có”
Trong lúc chờ đợi, Minh Nghị dẫn An Nhiên đi ăn kem như đã hứa.
Thời gian bốn tiếng vừa dài vừa hồi hộp, mỗi giây phút trôi qua như chất chứa cả thế giới cảm xúc trong lòng anh.
Anh không biết phải diễn tả chúng thế nào: niềm vui, lo lắng, và cả sự hồi hộp.
Anh từng nghĩ mình thích An Nhiên vì thằng bé dễ mến nhưng sau đó lại nghĩ bởi vì thằng bé là con của Gia Nhi.
Còn bây giờ...thằng bé rất có thể là con của anh.
Minh Nghị không dám tưởng tượng việc bản thân có một đứa con trai lớn như vậy, thậm chí nếu ngại biết sự thật anh liền có thể dắt ngay thằng bé đi về nhưng...!anh muốn biết.
Anh có quyền được biết, trong giây phút đó những chuyện sâu xa như sự nghiệp hay bị fan quay lưng anh còn chưa nghĩ đến bởi vì Đinh Minh Nghị nhận ra có những thứ còn quan trọng hơn thế rất nhiều.
Sau tiếng 4 tiếng dài đằng đẳng chờ đợi, Minh Nghị quay trở lại bệnh viện với trái tim đập loạn nhịp.
Khi nhân viên gọi tên và đưa kết quả xét nghiệm vào tay, bàn tay anh khẽ run lên.
Minh Nghị chặt tay, không mở ra ngay lập tức.
Anh cảm nhận được sự sii6 sục bên trong từng mạch máu, như thể thế giới dừng lại khoảnh khắc khắc này.
Cuối cùng, anh quyết định mở hồ sơ cẩn trọng xem qua từng con số, dữ liệu.
Kết quả hiển thị rõ ràng, không thể nhầm lẫn.
Xác suất quan hệ huyết thống là 99,9%.
Điều đó có nghĩa, An Nhiên thực sự là con trai của anh.
Cảm xúc như một cơn sóng dữ dội tràn vào lòng Đinh Minh Nghị.
Hạnh phúc, bàng hoàng, phẫn nộ, và cả sự hối tiếc, tất cả hòa quyện lại, khiến anh không biết phải diễn tả thành lời như thế nào.
An Nhiên là con ruột của anh, là máu mủ mà anh đã bỏ lỡ suốt ba năm trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...