Những ngày sau, cả Âu Gia Nhi và Hoàng Hiên đều bận rộn với công việc, và chuyện sinh con phải như bị đẩy lùi vào góc khuất.
Không ai nhắc đến, nhưng cả hai đều biết rằng sự căng thẳng vẫn còn âm ỉ dưới bề mặt cuộc chiến.
Những lúc ngơi tay khỏi công việc cô lại nhớ cuộc trò chuyện căng thẳng giữa hai người vài ngày trước.
Từ lúc đó, cả hai đều cố tránh nhắc đến chuyện sinh con.
Họ vẫn tiếp tục giao tiếp với nhau như thường lệ, nhưng Gia Nhi cảm nhận được khoảng cách vô hình đang lớn dần.
Hiên phải như lao đầu vào việc nhiều hơn, nhưng cô cũng không có mở lời thêm lần nào nữa.
Cô sợ rằng nếu tiếp tục bàn về chuyện con cái thì họ sẽ lại cãi nhau.
Một chiều tan làm, khi Gia Nhi đang chuẩn bị thu thập đồ đạc thì bất ngờ nhìn thấy Mỹ Kỳ, một đồng nghiệp dắt theo cô con gái nhỏ bước vào văn phòng.
Bé con nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, đôi mắt to tròn long lanh như búp bê.
Khi nở nụ cười, khuôn mặt rạng rỡ của bé làm con tim Gia Nhi không khỏi tan chảy.
Mỹ Kỳ vừa bước vào vừa vui vẻ cười nói: "A Minh, nói chào dì đi con!"
Cô bé con nhà Mỹ Kỳ được nhẹ nhàng về phía Gia Nhi, đôi mắt long lanh nhìn cô một cách tò mò.
"Chào dì Nina ạ! Dì có nhớ A Minh không?" Giọng nói trong trẻo, non nớt của cô bé vang lên, vừa lém lỉnh vừa ngọt ngào
Gia Nhi cúi xuống, xoa dịu đầu cô bé, nở nụ cười dịu dàng: "Dì nhớ chứ, A Minh càng ngày càng dễ thương thật đấy"
Mỹ Kỳ cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn con gái, rồi quay qua Gia Nhi: "Con bé lém lỉnh lắm, trong suốt ngày nhắc đến cô Nina đấy.
Hôm nay tiện qua công ty nên dẫn bé theo."
Gia Nhi nhìn cô bé A Minh với ánh mắt chậm rãi.
Cô bé không chỉ đáng yêu mà còn làm lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp mà lâu nay cô mong mỏi lâu dài.
“ Yêu thật đấy ” Gia Nhi nói, giọng cô có chút nghèn nghẹn mà bản thân cũng không hiểu từ đâu ra.
Mỹ Kỳ cười lớn, nhẹ xoa đầu con gái: "Ừ, nhưng đôi lúc cũng nghịch lắm! Thế nhưng dù có mệt mỏi thế nào, nhìn con cười là bao nhiêu áp lực đều tan biến hết.
Gia Nhi chỉ biết mỉm cười theo.
Trong lòng cô bỗng lẫn chút ghen tỵ ngầm.
Nhìn Mỹ Kỳ hạnh phúc bên cạnh con gái, Gia Nhi bỗng chợt nhận ra mình cũng từng khao khát có được một gia đình như vậy.
“Có con chắc hẳn là niềm vui lớn nhỉ?” Gia Nhi nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt hướng về A Minh, nhưng trong tâm trí cô lại loáng thoáng hình ảnh về những ước mơ đã qua.
Mỹ Kỳ ngừng cười, ánh mắt đầy sự thấu hiểu nhìn Gia Nhi: “Niềm vui lớn nhất đời người đấy, nhưng cũng là trách nhiệm lớn lao.
Cô Nina của con bé rồi cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình thôi”
Gia Nhi chỉ gật đầu, nụ cười mờ nhạt trên môi, trong lòng lại thêm phần trĩu nặng.
Liệu hạnh phúc mà cô tìm kiếm bấy lâu có thật sự đang đợi cô ở đâu đó?
Sau khi tan làm, Gia Nhi nhận được tin nhắn từ Hoàng Hiên:
[Đêm nay anh phải ở lại công ty tăng ca, em cứ nghỉ ngơi sớm nhé.]
Tin nhắn ngắn gọn ấy khiến cô cảm thấy hụt hẫng, dù đã dần quen với những buổi tối vắng Hiên.
Không muốn về nhà một mình trong sự trống trải, cô quyết định ghé thăm bà ngoại.
Nhà bà ngoại Gia Nhi nằm trong con ngõ nhỏ yên tĩnh.
Khi bước vào cổng, hương hoa nhài thoang thoảng từ khu vườn quen thuộc làm cô cảm thấy bình yên lạ thường.
Bà ngoại cô, dù tuổi đã cao, vẫn còn rất minh mẫn.
Bà ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài sân, nhẹ nhàng mỉm cười khi thấy cháu gái.
"Gia Nhi về thăm bà đấy à, lâu quá rồi không thấy con đến." Giọng bà tuy yếu nhưng vẫn rất ấm áp.
Bố mẹ Gia Nhi đều đi làm xa, từ bé cô đã ở cạnh bà ngoại đến khi đi lấy chồng thì dì cả trong nhà dọn đến sống cùng bà, dì cả không chồng không con tiện bề chăm sóc.
Gia Nhi nhanh chóng tiến lại gần, cầm lấy tay bà, nhẹ nhàng đáp: "Dạo này công việc bận quá bà ạ.
Con xin lỗi vì không đến thăm bà thường xuyên."
Bà ngoại vỗ nhẹ lên tay Gia Nhi, ánh mắt hiền từ nhưng có chút lo lắng.
"Bận rộn cũng phải chăm sóc sức khỏe con ạ.
Nhất là con bây giờ đã ngoài 30 rồi, phải lo cho thêm chuyện gia đình nữa chứ."
Nghe bà nhắc đến chuyện tuổi tác và gia đình, Gia Nhi thoáng chùng xuống.
Cô ngồi xuống bên cạnh bà, cúi đầu im lặng, không biết phải nói gì.
Bà ngoại nhìn cháu mình, khẽ thở dài rồi chậm rãi nói: "Bà cũng đã gần đất xa trời rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa.
Bà chỉ mong trước khi nhắm mắt xuôi tay có thể bế chắt.
Con và Hiên đã kết hôn mấy năm rồi, đến lúc sinh con rồi đấy."
Lời nói của bà ngoại làm Gia Nhi cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt.
Chuyện sinh con không chỉ đơn giản là mong muốn của cô mà còn phụ thuộc vào quyết định của Hiên.
Cô không muốn làm bà thất vọng, nhưng cũng không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề này.
Gia Nhi im lặng, lòng rối bời.
Sau một hồi mới chậm rãi đáp lời "Con sẽ cố gắng nói chuyện lại với Hiên.
Con hy vọng chúng con có thể cùng nhau đưa ra quyết định tốt nhất cho cả hai."
Bà ngoại nhìn Gia Nhi, ánh mắt trìu mến nhưng cũng thoáng buồn.
"Bà chỉ mong con và Hiên hạnh phúc, có một gia đình trọn vẹn.
Nếu bà có thể bế chắt trước khi rời xa thế giới này, bà sẽ mãn nguyện lắm."
Nghe bà nói vậy, Gia Nhi không thể kìm lòng, nước mắt bất giác lăn dài trên má.
Cô tự hỏi, liệu đến khi nào ước mơ của bà, của chính cô, mới có thể thành hiện thực.
Những lời nói của bà như càng thúc đẩy khát khao làm mẹ trong lòng cô, nhưng đồng thời cũng làm cô thêm rối ren về tương lai của mình.
...
Cuối tuần đó, sau nhiều ngày suy nghĩ và cân nhắc, Gia Nhi quyết định sẽ nhắc lại chuyện sinh con với Hoàng Hiên.
Trời buổi chiều mát mẻ, ánh nắng yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ, chiếu sáng căn phòng khách, tạo nên một không gian yên bình.
Cô cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để mở lời.
Sau bữa ăn tối, khi cả hai ngồi trên ghế sofa, Gia Nhi quay sang nhìn chồng, ánh mắt đầy nghiêm túc nhưng cũng có phần mềm mỏng.
"Hiên, em có chuyện muốn nói"
Hoàng Hiên mỉm cười, nhưng nét mặt anh nhanh chóng chuyển sang nghiêm túc.
"Anh cũng có chuyện muốn nói.
Có thể sắp tới anh sẽ chuyển hẳn sang nước ngoài làm việc.
Em xem thu xếp nghỉ việc ở đây để sang với anh nhé."
Anh nói ra lờI này như thể đó chỉ là một việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, không hề nghĩ đến tác động của nó với Gia Nhi.
Cô ngỡ ngàng, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng chốc lặng đi.
Gia Nhi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng đã bắt đầu dấy lên những cảm xúc lẫn lộn.
Cô khẽ nhíu mày, giọng trầm xuống: "Anh nói...!chuyển hẳn sang nước ngoài? Nghỉ việc ở đây và đi theo anh?"
Hoàng Hiên gật đầu, vẻ mặt không có gì là bối rối.
"Đúng vậy.
Công ty bên đó đang phát triển mạnh và họ cần người.
Cấp trên đang cân nhắc đề bạt anh lên vị trí phó giám đốc, đây là cơ hội rất tốt cho sự nghiệp của anh.
Chúng ta đã sống và làm việc ở đây đủ lâu rồi, em cũng có thể tìm công việc ở nước ngoài mà."
" Em chưa từng nghe anh nói đến đó Hiên " Gia Nhi nói, cảm giác bất an dâng lên.
"Em cũng có công việc của mình ở đây, và em không thể chỉ bỏ lại tất cả để theo anh sang nơi khác.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...