Đinh Minh Nghị ngồi trong văn phòng của Vương Dao, ánh mắt tràn đầy sự mãn nguyện, anh ôm hôn mẫu hậu của mình.
Vương Dao mỉm cười, nhưng ngay sau đó, bà nghiêng đầu hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tại sao con lại muốn Nina làm quản lý cho con? Có phải con đang có suy nghĩ gì không ổn không?”
Minh Nghị khẽ nhướng mày, thả lỏng tư thế ngồi.
“Con chỉ cảm thấy cô ấy là người phù hợp.
Mẹ cũng nói cô ấy rất có năng lực còn gì"
Khi nói đến năng lực của Gia Nhi, Vương Dao không thể phủ nhận điều đó.
“Con nói đúng, Nina là kiểu phụ nữ độc lập, một điểm rất giống mẹ.
Chỉ có điều, chuyện hôn nhân của cô ấy có hơi trắc trở, ly hôn rồi lại làm mẹ đơn thân.
Mẹ đã từng định làm mai cô ấy cho một vài đối tác, nhưng cô ấy lại nhất quyết từ chối” bà chia sẻ.
“Mẹ” Minh Nghị cắt ngang, giọng điệu nghiêm túc.
“Mẹ hãy dừng lại với những chuyện dư thừa như thế đi.
Tại sao lại phải làm mai mối cho cô ấy?”
“Ôi, cái thằng này” Vương Dao thốt lên, có chút bất ngờ trước phản ứng của con trai.
Minh Nghị cảm thấy bực bội, anh không thể hiểu nổi tại sao mẹ lại không nhìn ra được điều mà anh đang cảm nhận.
“Mẹ, từ nay đừng làm những chuyện đó nữa” anh nói rồi quay lưng bước ra ngoài, để lại Vương Dao ngơ ngác, không biết chuyện gì đã khiến con trai mình nổi giận.
...
Kể từ khi nhận nhiệm vụ quản lý cho Đinh Minh Nghị, Gia Nhi phải làm việc với anh ngày càng nhiều hơn.
Dù vậy, cô luôn giữ khoảng cách nhất định với anh, mọi thứ vẫn rất chừng mực, và dĩ nhiên, cả hai cũng không hề nhắc đến chuyện xảy ra ba năm trước.
Một hôm, khi đang bàn về công việc, không khí rất suôn sẻ cho đến khi Minh Nghị lên tiếng.
“Chị có thể ngừng tỏ ra xa cách với tôi không? Tôi cảm giác cả hai chúng ta đều không thoải mái.”
“Tôi...!không có đâu” Gia Nhi vội vàng phản bác.
“Chị có đấy.
Chuyện này không phải tôi tự dưng nghĩ ra.
Nếu chị không muốn tôi làm gì, tôi sẽ không làm, nhưng xin chị hãy đừng đối xử với tôi như thể tôi là một kẻ đáng ghét.
Chúng ta có thể làm việc cùng nhau, nhưng nếu làm thì hãy để mọi thứ thoải mái hơn, được không?”
Minh Nghị nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chân thành và kiên định.
Gia Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh, nhưng không thể không suy nghĩ về lời nói của anh.
Đinh Minh Nghị nói đúng, cô đã để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến công việc.
Cảm nhận được sự chân thành từ anh, Gia Nhi sau một hồi suy nghĩ, cô gật đầu đồng ý.
“Ừm"
Nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi, ánh mắt anh bỗng trở nên sáng hơn.
“Cảm ơn chị"
...
Sau lần trò chuyện đó, mối quan hệ giữa Gia Nhi và Đinh Minh Nghị dần trở nên tự nhiên hơn, tuy nhiên trong thâm tâm cô vẫn luôn ý thức rõ ràng rằng, người đàn ông đang đứng trước mặt chính là cha của con trai mình.
Ngày trước, cô từng muốn tìm hiểu kỹ về anh, nhưng giờ đây khi anh đang ở ngay trước mẮt, cô lại không khỏi cảm thấy ngần ngại.
Minh Nghị lúc nào cũng trêu đùa cô bằng những câu nói thoáng qua, nửa đùa nửa thật, khiến cô chẳng thể nào phân biệt được đâu là thật lòng.
Điều đáng nói là anh hiện tại là một ca sĩ trẻ đang nổi tiếng, có biết bao người hâm mộ si mê.
Gia Nhi thầm lo sợ, nếu như chuyện về đứa con ngoài ý muốn của anh bất ngờ lộ ra, hình tượng mà anh gầy dựng sẽ sụp đổ.
Hơn thế nữa, cô không muốn An Nhiên đứa con trai duy nhất của mình trở thành mục tiêu của dư luận.
Trong lòng cô đã hạ quyết tâm: Nếu Minh Nghị không biết sự thật về đứa nhỏ, vậy thì cả đời này anh cũng không cần biết.
Chuyện đó nên vĩnh viễn là bí mật, bảo vệ bình yên cho cả hai mẹ con cô.
...
Liam hiện đang ở đỉnh cao sự nghiệp.
Với sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ công ty, anh liên tục cho ra mắt nhiều tác phẩm âm nhạc đạt thành tích ấn tượng, càng củng cố vị trí ngôi sao trong làng giải trí.
Mỗi khi có sản phẩm mới, anh lại được người hâm mộ săn đón nồng nhiệt, và buổi lễ trao giải tối nay cũng không ngoại lệ.
Sau buổi lễ, Minh Nghị bước ra hậu trường và thấy đám đông người hâm mộ đang vây kín ở cổng chính.
Không muốn gây thêm sự chú ý, anh vội vàng nhắn tin cho Gia Nhi.
[Chị có thể đón tôi ở cổng sau không? Bên ngoài đông quá, tôi không thể ra được.]
Tin nhắn gửi đi kèm theo chút khẩn khoản, như thể anh không muốn ai khác ngoài cô đến giúp.
Gia Nhi nhìn tin nhắn mà lòng thầm thở dài.
[Được ] Cô trả lời tin nhắn
Chạy xe đến cổng sau, Gia Nhi dừng lại trong con hẻm nhỏ.
Không lâu sau, Minh Nghị vội vã bước ra, đội mũ và đeo khẩu trang kín mít.
Anh nhanh chóng mở cửa xe và ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
"Cảm ơn Gia Nhi" Minh Nghị nói, nụ cười tươi rói nhưng rõ ràng vẫn có chút mệt mỏi sau buổi lễ kéo dài.
Gia Nhi lặng lẽ nhìn Minh Nghị qua kính chiếu hậu "Giờ cậu muốn đi đâu? Tôi còn phải đón An Nhiên."
Minh Nghị lập tức đáp lại, có chút phấn khích "Vậy tôi cũng đi đón Cún con.
Tôi cũng muốn gặp thằng bé."
Câu nói bất ngờ ấy khiến Gia Nhi khựng lại trong giây lát, rồi cô không kìm được, hơi gắt: "Cậu gặp nó làm gì?" Nhưng ngay sau đó, nhận ra mình có phần nóng nảy, cô Dịu giọng hơn, cố giấu đi sự lo lắng: "Cậu không mệt sao? Về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Minh Nghị không bỏ qua vẻ bất an trong mắt cô.
Anh cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên một sự kiên định: "Trường mẫu giáo tiện đường.
Chị để tôi gặp thằng bé chút thôi, chị sợ cái gì?"
Câu hỏi đơn giản ấy khiến Gia Nhi nghẹn lời.
Cô im lặng, cảm giác như từng bước của mình đều bị Minh Nghị nhìn thấu, khiến nỗi lo sợ về việc anh biết sự thật về An Nhiên càng lớn dần.
Nhưng trước mặt anh, cô chỉ có thể giữ bình tĩnh, lái xe trong sự im lặng nặng nề.
Khi xe dừng trước cổng trường mẫu giáo, Gia Nhi vẫn còn cảm giác bất an trong lòng.
Trái tim cô đập mạnh khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của An Nhiên đang đứng cùng cô giáo đợi mẹ đến đón.
Minh Nghị không chần chừ, anh mở cửa xe và bước nhanh về phía cậu bé.
"Cún con!" Minh Nghị gọi lớn, giọng anh tràn đầy sự hứng khởi.
Anh cúi xuống, bế thằng bé lên, xoay tròn một vòng như thể cả thế giới đều biến mất, chỉ còn lại niềm vui giữa anh và đứa trẻ.
Gia Nhi ngồi trong xe, tim thắt lại.
Cô vội vã nhìn quanh, ánh mắt lo lắng sợ rằng ai đó có thể nhận ra anh chính là Liam.
Ở nơi công cộng như thế này, chỉ cần một chiếc điện thoại giơ lên, mọi thứ có thể trở nên rắc rối hơn rất nhiều.
"Minh Nghị, mau quay lại xe đi!" Gia Nhi mở cửa xe, nói khẽ nhưng không giấu nổi sự hoảng loạn trong giọng.
Minh Nghị không trả lời Gia Nhi, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên môi khi ôm chặt An Nhiên vào lòng.
Cậu bé ngước lên nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Anh Liam ạ!" An Nhiên reo lên, giọng non nớt nhưng đầy phấn khích.
Minh Nghị bật cười, khẽ nhíu mày.
"Gọi là chú, có nhớ chú không?" Anh vừa trêu đùa, vừa véo nhẹ mũi thằng bé, khiến An Nhiên cười khúc khích, đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ anh.
"Hai người, lên xe mau!" Gia Nhi quát lớn, giọng cô có chút lạc đi vì lo lắng.
Ánh mắt cô liên tục nhìn xung quanh, lo sợ có ai đó chú ý Đến sự hiện diện của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cả Minh Nghị và An Nhiên đều khựng lại, như hai đứa trẻ vừa bị mẹ bắt gặp khi đang nghịch ngợm.
Minh Nghị cúi xuống nhìn An Nhiên, rồi lại nhìn về phía Gia Nhi, cười trêu: "Hình như mẹ đang giận đấy, chúng ta ngoan ngoãn lên xe thôi."
An Nhiên chu môi, rồi bật cười khúc khích, bám chặt vào Minh Nghị.
Họ nhanh chóng quay về xe, nhưng không khí trong khoảnh khắc ấy giống như một gia đình nhỏ, với người cha và cậu con trai vì đùa nghịch quá trớn mà bị mẹ mắng.
Gia Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng ngổn ngang.
Những gì cô cố gắng giữ kín đang dần trở nên khó khăn hơn mỗi ngày, nhất là khi tình cảm giữa Minh Nghị và An Nhiên ngày càng gắn kết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...