Phải Lòng Ba Nuôi

Đỗ Thiên Phúc ăn sáng xong liền đi lên lầu trên, mệt mỏi mà nằm ườn trên giường như cá khô còn đang phơi nắng.

Hệt như người máy hết pin, rất nhanh cậu đã ngủ thiếp đi.

Lúc này trong giấc mơ, Đỗ Thiên Phúc mơ thấy một thiếu nữ xinh đẹp mang trên mình bộ váy trắng hoa rất xinh.

“Chị là ai?”

Giọng nói ngọt ngào, ấm áp của Đỗ Thiên Phúc vang lên, rất tò mò về người phía trước.

“Em đừng thắc mắc chị là ai. Em không cần phải biết đâu.”

Đỗ Thiên Phúc khó hiểu mà nghiêng nghiêng đầu.

An Nhiên: “Em thích Dương Minh Phong, đúng không?”

Đỗ Thiên Phúc sau khi nghe thấy câu hỏi liền khựng người, không nói gì, nhìn sang hướng khác mà đỏ mặt.

“Như vậy là đúng rồi nhỉ?”


Sau một lúc, An Nhiên tiếp tục nói: “Em hãy ở bên anh ấy nhé, anh ấy vì ám ảnh quá khứ mà không dám tiếp tục với bất kì mối quan hệ nào. Nhưng chị nghĩ em là người sẽ thay đổi được anh ấy. Em là ánh sáng của anh ấy, chị chỉ có duyên nhưng không có nợ.”

“Tuy chị giúp anh ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn, thay đổi được một chút con người của anh ấy. Nhưng em đã làm hơn như thế.”

"Em biết không, anh ấy trước kia lập công ty riêng, ngay lập tức phát triển trong vòng vài tháng liền gặp được em.

“Minh Phong, lúc ấy đã có ý định lật đổ ba của mình, sau cùng là ám sát, chị đã luôn đi theo anh ấy vì không an tâm. Nhưng vì em xuất hiện nên anh ấy đã quên mất việc mình muốn trả thù.”

Đỗ Thiên Phúc ngơ ngác nhìn An Nhiên, không nghĩ rằng Dương Minh Phong lại có một quá khứ tồi tệ như vậy.

Bây giờ cậu mới hiểu vì sau từ nhỏ đến giờ chưa một lần gặp gia đình anh, thì ra vì quá khứ không mấy vui vẻ về gia đình.

An Nhiên cười nói: “Anh ấy rất giỏi phải không? Phát triển công ty vừa thành lập trong vòng vài tháng liền nhận nuôi một đứa trẻ như em. Em mới chính là ánh sáng mở đường cho anh ấy, còn chị chỉ là ngọn đuốc bé nhỏ giúp anh ấy thời gian ngắn liền lật đổ, khiến quá khứ khủng hoảng của anh ấy bốc cháy.”

Đỗ Thiên Phúc: “Chị là người yêu cũ của chú đúng không?”

An Nhiên cũng không ngạc nhiên, tiếp tục cười, nói: “Haha, đúng vậy, cũng dễ đoán mà nhỉ?”

“Tại sao chị lại bỏ rơi chú…”

An Nhiên im lặng một lúc, thở hơi dài, nụ cười trên môi lúc này cũng không còn.

"Chị không còn trên đời này nữa, cuộc đời của chị chỉ kết thúc tới đó thôi… Em hãy giúp anh ấy quên chị nhé!

“Anh ấy cần em, không phải chị.”

Đỗ Thiên Phúc bừng tỉnh lúc này cũng đã qua 12 giờ. Cậu ngồi thờ thẫn trên giường, đôi mắt chứa đựng nhiều cảm xúc.

Ngay lúc này đây, Đỗ Thiên Phúc hoàn toàn không tin nó là thật, cậu nghĩ mình vì ham muốn của bản thân mà mơ thấy giấc mơ không hay.

Vò đầu bứt tóc hơn cả nửa ngày mới đi ra khỏi phòng.


Đỗ Thiên Phúc sau khi bước ra khỏi phòng, không biết ma xui quỷ khiến gì mà mắt cậu lại chỉ hướng về phía phòng của Dương Minh Phong.

Phòng của Dương Minh Phong luôn là không khóa cửa để thuận tiện cho Bùi Khả Như vào dọn dẹp.

Noãn Noãn là chó lai Golden nên có cơ thể to lớn, thêm việc nó rất thông minh, thường xuyên lẻn vào phòng Dương Minh Phong mà nằm.

Bởi vì trong phòng Dương Minh Phong có một cái ghế lười rất êm ái, điều này làm Noãn Noãn rất thích thú.

Noãn Noãn lúc nãy đã đùa giỡn một mình ở phòng Đỗ Thiên Phúc có lẽ đã mệt, nó vươn cái lưỡi dài ra thở hổn hển.

Ngay lúc này, Noãn Noãn đi đến cửa phòng của Dương Minh Phong, nó rướn người dậy, đặt chân lên tay nắm cửa mà mở cửa.

Đỗ Thiên Phúc chút ngạc nhiên vì sự thông minh của nó, suy cho cùng cậu cũng chưa từng dạy nó như vậy.

Chắc chắn nó đã quan sát thấy cách mở cửa mà học hỏi.

Đỗ Thiên Phúc thấy nó đi vào bên trong cũng đi theo, như này sẽ không thể gọi là đột nhập phòng.

Hôm nay vì giấc mơ kì lạ, cậu lại càng cảm thấy tò mò về anh hơn. Không dám hỏi đành phải lợi dụng thời cơ mà tìm hiểu.

Sau khi bước vào liền nhìn thấy căn phòng gọn gàng, tỏa ra sự nam tính một cách mạnh mẽ.

Và thứ duy nhất khiến cậu cảm thấy gượng gạo là tin tức tố của Dương Minh Phong. Nó nằm ở mọi ngóc ngách của căn phòng.


Đỗ Thiên Phúc dường như có giác quan thứ sáu, vừa bước đến liền nhìn chằm chằm vào cái tủ phía đầu giường.

Không chần chừ mà bước chân đến.

Đỗ Thiên Phúc đứng trước cái tủ nhỏ nhìn vào nó, sau đó cúi người kéo ngăn kéo tủ phía dưới cùng.

Bức ảnh cũ kĩ được Dương Minh Phong nâng niu đã đặt gọn ở giữa ngăn kéo.

Từ lúc nhìn thấy bức ảnh, Đỗ Thiên Phúc liền chắc chắn rằng giấc mơ của mình hoàn toàn là sự thật.

An Nhiên bên trong bức ảnh xinh đẹp hệt như trong giấc mơ của cậu.

Đỗ Thiên Phúc đứng trời tròng ở đầu giường, tay cầm bức ảnh không nhúc nhích lấy một cái.

Cảm xúc hỗn loạn đan xen nhau khiến tâm trí của cậu rối bời. Cảm thấy xót thương cho An Nhiên, rồi lại đau lòng cho Dương Minh Phong, lúc thì lại thấy tủi thân.

Một lúc sau Đỗ Thiên Phúc đặt bức ảnh lại vào trong ngăn kéo, sau đó một mạch chạy xuống dưới lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận