Đỗ Thiên Phúc: "Ưm...Chú ơi...Dừng lại đi mà..."
Dương Minh Phong: "Cố chịu một chút."
Đỗ Thiên Phúc: "Nhưng cháu chịu không nổi nữa."
Dương Minh Phong: "Xong rồi."
Cơ thể cậu run rẩy, kéo cái chăn lên che đi tấm lưng đỏ vì lạnh.
Năm phút trước, Dương Minh Phong xuống dưới nhà mang lên một túi nước đá nhỏ để mát xa lên phần lưng bị ửng đỏ của Đỗ Thiên Phúc.
Đỗ Thiên Phúc ngoan ngoan nằm trên giường với cái áo kéo lên gần cổ, mặt úp vào gối mà xấu hổ.
Dương Minh Phong không chần chừ đặt túi lạnh đó lên lưng đứa nhỏ, Đỗ Thiên Phúc lạnh mà rên lên vài ba tiếng.
Thanh âm nhạy cảm truyền vào bên tai, tim của anh liền trở nên bấng loạn, yết hầu lăn lộn một vòng nhưng gương mặt vẫn không hề biến sắc.
Sau khi mát xa bằng đá lạnh xong Dương Minh Phong cũng không nán lại, liền đi về phòng.
Đỗ Thiên Phúc hờn dỗi nhìn Noãn Noãn to đùng đang ngồi trên giường nhìn mình.
Nó như biết lỗi của mình rên ư ử mấy tiếng rồi ủi cái đầu lớn của mình vào đầu của cậu, hành động đáng yêu như vậy, ai nỡ trách.
Sáng ngày hôm sau cũng là ngày nghỉ của Dương Minh Phong, Đỗ Thiên Phúc cũng nghỉ không livestream.
Fan của Ladi luôn trách móc rằng tại sao cậu không phát sóng vào ngày nghỉ? Cuối tuần nghỉ ngơi được xem live của Ladi là tuyệt nhất.
Đỗ Thiên Phúc cũng đã phản hồi, nói dối là cuối tuần luôn có việc bận, không thể live.
Cộng đồng bị lừa một phen, cảm thấy Ladi thật là đáng thương, ngày nghỉ không được nghỉ ngơi.
Đúng là cuối tuần có việc "bận", cậu bận ăn rồi lại ngủ, hết ngủ thì lại chơi với Noãn Noãn, chơi xong thì lướt điện thoại, chán thì tiếp tục ngủ.
Nhìn đi nhìn lại cũng bận hơn người.
Đỗ Thiên Phúc thức dậy lúc 10 giờ, vệ sinh cá nhân liền đi xuống phòng.
Cậu lia mắt đến cái ghế sofa quen thuộc, một người đàn ông to lớn cùng một chú chó bằng phân nửa người đàn ông đang ngồi đối diện với nhau trên chính cái sofa.
Không biết là đang tâm sự chuyện gì, chỉ thấy cả hai im lặng nhìn nhau không động tĩnh.
Đỗ Thiên Phúc đứng trên bật thang, khuôn mặt khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Vô tri?"
Noãn Noãn rất thích nhìn người, đôi khi nhìn không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút.
Dương Minh Phong rảnh rỗi ngồi chẳng biết nên làm gì, thấy Noãn Noãn nhìn mình cũng quay người đối diện nhìn vào mắt nó.
Cả hai như vậy cũng đã năm phút, vậy mà bị tiếng gọi của Đỗ Thiên Phúc làm cho giật mình.
Đỗ Thiên Phúc đi đến sofa co chân ngồi ở dưới nhìn cả hai, hết nhìn sang anh rồi nhìn sang Noãn Noãn mà cả hai vẫn không biết đến sự hiện diện của mình liền lên tiếng: "Cả hai đang làm gì vậy?"
Dương Minh Phong hơi giật mình quay sang, giọng nói lại bình tĩnh đến lạ: "Nghiên cứu cơ thể thú cưng."
Noãn Noãn cũng biết đáp lại: "Gâu!"
Đỗ Thiên Phúc không nhịn được mà cười thành tiếng, người đàn ông mặt mày sắc bén tối sầm mặt lại.
Đỗ Thiên Phúc cười xong cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh Noãn Noãn ngồi ôm nó.
Lúc này Dương Minh Phong cũng lên tiếng: "Lưng còn đau không?"
Đỗ Thiên Phúc dụi mặt vào lưng Noãn Noãn một cách thoải mái, trả lời anh một cách tự nhiên: "Cháu hết đau rồi, không sao nữa."
Da mặt trắng mịn, bờ môi đỏ căng mọng mỉm cười ôm chặt Noãn Noãn mà dụi dụi, đó là những gì mà Dương Minh Phong đang để trong mắt.
Lòng anh thầm nghĩ đứa nhỏ lớn lên sao lại xinh đẹp như vậy?
Giây tiếp theo cảm thấy không nên nhìn nữa, vươn tay mở chiếc laptop của bản thân ở trên bàn để làm việc mà ý định sẽ làm vào buổi tối, nhằm muốn xóa bỏ cái suy nghĩ xém chút đã không thể kiểm soát.
Thấy anh chăm chú làm việc, Đỗ Thiên Phúc núp sau Noãn Noãn len lén nhìn.
Gương mặt góc cạnh, sóng mũi cao, môi mỏng hài hòa với gương mặt, lúc làm việc tạo cho người ta cảm giác nghiêm túc đến lạ.
Dương Minh Phong lúc tập trung trông không có thiện cảm là mấy nhưng lại không thể rời mắt, nét đẹp trai hung ác chính là kiểu của anh.
Đỗ Thiên Phúc lại một lần nữa cảm nhận nhịp tim kì lạ của mình, cực kì hỗn loạn.
Cảm xúc lạ từ tim bộc phát ra làm cậu trở nên luống cuống.
Bùi Khả Như đang hút bụi phía sau ghế sofa cách chừng khoảng hai mét nghe được đoạn đối thoại, khựng người suy nghĩ ông chủ đã làm gì mà cậu chủ nhỏ đau lưng rồi còn quan tâm hỏi han.
Cô lấy tay che đi cái miệng đang há hốc, suy nghĩ không mấy tươi sáng, không tự chủ mà ngượng ngùng.
Cả ba ngồi trên sofa cũng một lúc, Noãn Noãn chán nản nhảy khỏi sofa rồi chạy ra sân đùa giỡn.
Bùi Khả Như cũng đã di chuyển đi tầng trên, tầng dưới chỉ còn duy nhất Đỗ Thiên Phúc và Dương Minh Phong.
Không biết vì lý do gì, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu Đỗ Thiên Phúc, miệng nhanh hơn não mà hỏi ra.
"Chú à, chú không kết hôn sao?"
Dương Minh Phong nghe thấy câu hỏi không trả lời ngay, mím môi một lúc lâu mới phản hồi: "Không có hứng thú."
Đỗ Thiên Phúc thắc mắc, dù gì chú cũng đã 31 tuổi, không thể không kết hôn: "Chẳng lẽ chú không cảm thấy thích ai sao?"
Dương Minh Phong lúc này không suy nghĩ lâu, trả lời ngay: "Không thể thích."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...