Du Quân Diệp vẫn còn chìm đắm trong những nỗi sợ hãi của quá khứ và không thể thoát ra trong thời điểm hiện tại.
An Cát đứng bên cạnh Du Quân Diệp, cảm nhận được tay Du Quân Diệp không có ấm như trước mà lại lạnh.
Nhớ đến những nỗi bất lực và sợ hãi đã lắng sâu trong ký ức, mặc dù người trước mắt đã cố gắng hết sức khống chế, tận lực nói giảm nói tránh cảnh tượng lúc đó, nhưng mà những ký ức thời thơ ấu vĩnh viễn không bao giờ xoá nhoà.
Hốc mắt An Cát nóng lên, cô ôm chặt cánh tay Du Quân Diệp.
Cô đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, còn cảm thấy thời đó là thời trọng nam khinh nữ, cho nên gia đình đối xử không công bằng, nhưng mà thật sự không ngờ sự thật lại thảm như vậy.
Cho đến ngày hôm đó, khi nhìn thấy những bức ảnh thời thơ ấu của Du Quân Diệp, An Cát có lẽ có chút ý niệm trong lòng, nhưng cảnh tượng thực sự còn kinh khủng hơn những gì cô biết.
Từ nhỏ, An Cát lớn lên trong một gia đình hoà thuận, đúng thật là không thể cảm nhận được cảm giác đó, nhưng mà cái đau của Du Quân Diệp vẫn hằn sâu vào tim An Cát.
Khó trách, cô ấy lại thích người lớn tuổi, ấm áp, còn với người trẻ tuổi thì cố gắng tỏ ra thoải mái nhất có thể, và hiếm khi thấy Du Quân Diệp cáu kỉnh hay mất bình tĩnh.
Khó trách, khi các cô gặp nhau không bao lâu, Du Quân Diệp ở trong bệnh viện, phát sốt mơ màng, cười ngọt ngào gọi mẹ.
Khó trách, cô ấy thích làm nũng ăn vạ trước ngực cô đến như vậy.
Khó trách, vào lúc trời nổi sấm, cô ấy lại hoảng sợ thất thố.
Khó trách, cô ấy lo lắng bản thân sẽ bị vứt bỏ.
Khó trách, cô ấy sẽ dũng cảm khi nhìn thấy một cô bé bị bạo hành gia đình.
Khó trách, tư tưởng và nhận thức của cô ấy về xã hội không dừng lại ở một mức độ rất hời hợt nào đó.
Khó trách, cô ấy đối với việc sinh và nuôi con, lại có một trách nhiệm nặng nề như thế.
...
Biết bao câu hỏi từng để ở trong lòng, bỗng nhiên đã có đáp án.
Trong mắt An Cát, Du Quân Diệp dần trở nên hoàn thiện hơn, không còn chỉ dừng lại ở hình ảnh một cô gái tài sắc vẹn toàn, đằng sau gương mặt vạn người mê, còn có nhẫn nại, ân cần, cư xử khéo léo và thấu tình đạt lý.
An Cát rất may mắn, may mắn là Du Quân Diệp đã không lạc lối vì tuổi thơ bất hạnh mà đã trưởng thành rất tốt.
"Chị xin lỗi." An Cát hít hít cái mũi, dịu dàng nói, "Có phải chị quá cố chấp không? Nhất định bắt em phải dẫn chị đến đây, sau đó lại vạch trần quá khứ đầy sẹo của em."
"Chuyện này không liên quan đến chị." Du Quân Diệp cố nặn ra một nụ cười nhẹ rồi nhẹ nhàng nói, "Cho dù hôm nay em không đưa chị tới đây, cũng sẽ có một ngày nào đó em sẽ kể cho chị nghe về quá khứ của em."
An Cát đưa tay vuốt lưng Du Quân Diệp, nhàn nhạt nói: "Chị biết sẽ có một ngày như thế, hơn nữa lúc đó em có thể thoát khỏi cái bóng của tuổi thơ, có thể bình tâm nói ra chuyện này, chứ không phải bị chị ép buộc mang đến đây, rồi lần nữa bị dày vò."
Du Quân Diệp nâng vai An Cát lên, nhìn vào mắt An Cát, giả vờ thoải mái nói: "Thật ra, như vậy cũng tốt, ít nhất trước khi nơi này bị phá bỏ, em còn có thể đến nơi mà em từng chờ mong tiểu tỷ tỷ trên lầu xuất hiện, chứ nếu không sau này có khả năng không nhìn thấy nữa."
"Thật ra thì..." Lời nói của An Cát đến miệng, nhưng cô lại nuốt xuống.
"Cái gì?" Du Quân Diệp nghi ngờ hỏi.
"Không có chuyện gì, vậy chúng ta phải ở đây một lát sao?" An Cát kịp thời đổi chủ đề.
"Không được! Ngoại trừ tiểu tỷ tỷ, không có nơi nào đáng để em hoài niệm." Du Quân Diệp khẽ thở dài, "Trong ký ức còn lại của em, không có bức tranh đẹp nào ở đây cả."
"Vậy thì đi thôi!" An Cát kéo tay Du Quân Diệp.
"Ừm!" Du Quân Diệp ngoan ngoãn đi theo An Cát và chậm rãi bước xuống.
Nói thật, mặc dù đã nói ra hết những chuyện đã từng xảy ra, Du Quân Diệp cảm thấy nó không đáng sợ như cô tưởng tượng, nhưng chân cô vẫn có chút mềm.
Cả hai đi xuống cầu thang, đừng ở đầu cầu thang, nhìn nơi vừa đứng vừa nãy, suy nghĩ mông lung.
Trước khi rời đi, An Cát ngước mắt nhìn lên lầu, Du Quân Diệp ngập ngừng nhìn lại cửa sổ trên tầng hai, vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.
Nơi đó đã từng đẹp đẽ biết bao, cho đến khi xảy ra chuyện kinh khủng đáng sợ.
"Em không sao chứ?" Vừa lên xe, An Cát đã đến gần Du Quân Diệp, vừa hỏi vừa vuốt má cô, trên đường đi vừa rồi, An Cát cảm nhận rõ ràng những bước đi nặng nề và chông chênh của Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp hít sâu một hơi, "Không sao! Chỉ là...!chân có chút mềm."
"Không sao đâu, mọi chuyện đã kết thúc rồi, sau này nơi này sẽ không còn nữa, chị sẽ luôn ở bên cạnh em." An Cát nhìn vào mắt Du Quân Diệp và nói một cách nghiêm túc.
"Ừm!" Môi Du Quân Diệp cong thành hình vòng cung, dựa vào lưng ghế phụ, cười yếu ớt.
Nhìn thấy Du Quân Diệp như vậy, An Cát vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cô áp trán mình vào Du Quân Diệp và nhắm mắt lại, hy vọng có thể tiếp thêm sức mạnh cho Du Quân Diệp.
"Em nghỉ ngơi một lát, đừng nghĩ ngợi gì, chúng ta đi trở về ngay." An Cát nhẹ giọng nói.
"Được rồi! Chị không cần phải lo lắng quá, em không sao đâu!" Du Quân Diệp đưa tay chạm vào tay An Cát, siết chặt lại.
An Cát buộc mình phải lui ra khỏi bên cạnh Du Quân Diệp, ngồi xuống ghế lái rồi khởi động xe.
Du Quân Diệp quay đầu lại và nhìn ra cửa sổ một lần nữa.
"Kể từ khi em bắt đầu có thể nhớ, em đã luôn mơ ước rằng ba mẹ có thể quan tâm đến em nhiều hơn, để em được làm nũng trong vòng tay của họ như những đứa trẻ khác, lúc muốn khóc cứ thế khóc, muốn cười liền cười." Vẻ mặt của Du Quân Diệp có biết bao nhiêu khát khao, "Nhưng mà từ đầu đến cuối đều không có cơ hội, về sau từ từ lớn lên, cũng không cần nữa."
Du Quân Diệp dường như đang lẩm bẩm một mình trong hồi ức.
An Cát quay đầu lại, liếc nhìn Du Quân Diệp, cô biết rằng từ khi vết sẹo được mở ra, Du Quân Diệp có lẽ muốn nói xong hết một lần.
An Cát trái tim mềm mại, cô khẽ ừ một tiếng.
"Sau khi lên cấp ba, về cơ bản em đã sống tự lập, không còn dựa dẫm vào gia đình nữa." Du Quân Diệp chớp mắt, khóe miệng nở một nụ cười, "Lúc đó, vóc dáng của em tương đối cao so với các bạn cùng lứa tuổi.
Năm đầu học cấp ba, em tình cờ đi thử vai làm người mẫu, không ngờ trúng tuyển."
"Sau đó liền có thu nhập, mặc dù không nhiều, nhưng mà đủ dùng cho một mình em, sau khi chụp được 3,4 cái tạp chí, thì được mời đóng quảng cáo chiếu lên TV, chính là lần đó tình cờ gặp Quách Niên Hồng, lúc đó anh ấy là trợ lý đạo diễn, cứ vậy mà làm quen với nhau.
Ban đầu, anh ấy dùng thân phận là anh trai để liên hệ với em, cho đến khi em 18 tuổi, anh ấy mới chính thức theo đuổi em."
Du Quân Diệp dừng lại, nhìn khung cảnh đường phố ngoài cửa kính xe, lòng cô dịu lại.
An Cát cảm thấy chua xót, nhưng cô không cắt ngang lời Du Quân Diệp, cô biết chuyện của hai người đã trôi qua, nếu cô bắt đầu quan tâm đến nó, cô sẽ có vẻ như bản thân lòng dạ hẹp hòi, mặc dù An Cát thường hay có lúc bụng dạ hẹp hòi, nhưng mà cũng phân biệt tuỳ tình huống.
Ngập ngừng một lúc lâu, Du Quân Diệp mới chậm rãi nói lại, "Lúc đó, ở trên người anh ấy em có cảm giác như có chỗ tựa, có cảm giác ấm áp như một người anh và ba, cho nên em không thể cưỡng lại, nên đồng ý theo đuổi của anh ấy.
Anh ấy có nhiều tài nguyên, sau đó thay em hoạch định con đường trong giới giải trí của em."
Du Quân Diệp thở phào nhẹ nhõm, như thể cô ấy đã giải thích xong.
Cô quay đầu nhìn An Cát, "Còn chuyện sau này, trên cơ bản chị đều biết."
"Ừ ~" An Cát mỉm cười gật đầu.
"Tất cả chuyện của em, đều nói hết với chị rồi." Du Quân Diệp cười nhìn An Cát, "Em giao toàn bộ em cho chị, chị làm sao được thì làm, dù sao em cũng đã nhận định là chị, có đuổi cũng không đi."
"Dựa theo đơn đặt hàng, chị sẽ nhận lấy, hơn nữa sẽ quý trọng nha." Một đại dương tràn ngập trái tim An Cát, ánh sáng trong mắt cô trở nên kiên định hơn.
Trở lại bờ sông Rhine, tinh thần của Du Quân Diệp dường như đã hồi phục rất nhiều.
Sau bữa tối, theo yêu cầu của An Cát, hai người đi ngủ sớm.
Vốn dĩ nghĩ rằng Du Quân Diệp không sao cả, nghỉ ngơi một chút chắc chắn sẽ bơm đầy máu mà sống lại, nhưng không bao lâu sau thì đã ngủ, Du Quân Diệp làm một giấc mộng.
Trong mơ, Du Quân Diệp cuộn mình ở một góc cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ là một đám đông ồn ào, trên cửa sổ là rất nhiều con rắn đang phun cái lưỡi màu đỏ, bò lượn đến chỗ Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp hoảng sợ chuẩn bị đứng dậy bỏ chạy, nhưng chân cô như bị dính đầy chì và cô không thể cử động được.
Nhìn thấy con rắn đã bò dưới chân mình, Du Quân Diệp mồ hôi nhễ nhại.
Cô ấy hét lên nhưng không thể thành tiếng, chỉ bất lực khóc thành tiếng gọi, "Chị ơi...!"
An Cát vừa mới chìm vào giấc ngủ, còn nằm trong vòng tay của Du Quân Diệp, một tay ôm vòng eo thon thả của Du Quân Diệp, một chân gác lên chân Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp đột nhiên co giật và phát ra tiếng khóc, An Cát giật mình thức giấc, cô ngẩng đầu liếc nhìn, Du Quân Diệp đang rơi nước mắt với vẻ mặt vô cùng đau khổ.
An Cát hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy bật đèn đầu giường, nhẹ nhàng ôm lấy Du Quân Diệp, "Em sao vậy? Tỉnh lại đi."
Du Quân Diệp không đáp lại, vẫn ở trạng thái ban đầu.
An Cát chỉ có thể tăng thêm sức, lay Du Quân Diệp một cách mạnh mẽ và không dừng lại.
Du Quân Diệp cuối cùng cũng có ý thức, cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là ánh mắt vừa tràn đây yêu thương vừa hoảng sợ của An Cát, giống như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, thất thần không biết làm sao.
Du Quân Diệp lại nhìn xung quanh, cơ thể mềm nhũn ra, thở hổn hển, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
"Em gặp ác mộng à?" An Cát thấy Du Quân Diệp tỉnh dậy, lấy khăn giấy ra lau nước mắt và mồ hôi trên mặt Du Quân Diệp.
"Ừm ~" Du Quân Diệp bình tĩnh lại hơi thở và nhẹ nhàng đáp lại, giờ cô không dám nhắm mắt, không dám nhớ lại mọi chuyện trong mơ hay khi còn bé, chỉ có thể mở to mắt nhìn lên trần nhà, không có tiêu cự.
"Đừng sợ, đừng sợ.
Bây giờ, chúng ta đang ở nhà." An Cát đau lòng an ủi Du Quân Diệp, đồng thời đứng dậy bật hết đèn trong phòng.
Du Quân Diệp ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhíu mày rồi yên lặng bình tĩnh trở lại.
An Cát cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, có chút hối hận, tại sao phải mở ra vết sẹo của Du Quân Diệp? Nếu không, nó sẽ không khiến cô ấy gặp ác mộng lần nữa.
Càng nghĩ đến đây, lòng càng khó chịu, mắt dần đỏ hoe, bước tới, giơ tay ôm Du Quân Diệp vào lòng, yếu ớt nói: "Không sao rồi, tất cả đã qua, chị ở đây."
"Ừm!" Du Quân Diệp giơ tay ôm An Cát lại, lại siết vào vòng tay An Cát, vùi mặt vào ngực An Cát hít một hơi thật sâu, trong đầu tràn ngập cảm giác thỏa mãn và trấn an.
"Chúng ta mở đèn ngủ nha, được không em?" Cằm An Cát cọ vào tóc Du Quân Diệp.
"Được!" Du Quân Diệp ngoan ngoãn gật đầu.
An Cát vòng tay qua cổ Du Quân Diệp, ôm cả người Du Quân Diệp vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, nhớ lại bài hát thiếu nhi mà cô ấy hát khi còn nhỏ, khẽ ngân nga theo trí nhớ:
"Cục cưng bé nhỏ, cuộn tròn người
Bé nhỏ chính là bé ngoan của chúng ta
Trông thật đáng yêu
Lớn lên thật tuyệt vời
...!"
Còn chưa hát xong, Du Quân Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn An Cát, im lặng quan sát một lúc.
An Cát cười với Du Quân Diệp và ôn nhu hỏi: "Sao vậy em?"
Du Quân Diệp nhu nhu miệng, khàn giọng nói: "Chị nghe bài hát này ở đâu vậy?"
"Dì chị đã hát nó cho chị nghe." An Cát cười đáp.
"Đây có phải là bài đồng dao nổi tiếng không?" Du Quân Diệp ngưng mi hỏi.
"Không phải, dì của chị nói dì ấy tự bịa ra để dỗ bọn chị ngủ.
Ngoại trừ mấy chị em bọn chị, không ai có thể hát được." An Cát kiên nhẫn giải thích.
"Nhưng..." Du Quân Diệp nhớ đến bài đồng dao mà chị gái ở tầng trên đã hát cho cô nghe.
Giai điệu giống nhau, nhưng lời bài hát hơi khác một chút.
"Nhưng sao? Em cũng có thể hát?" An Cát hỏi với một nụ cười.
"Ừm! Nhưng lời thì khác." Du Quân Diệp thành thật trả lời.
"Vậy thì em có thể hát cho chị nghe không?" An Cát nhìn Du Quân Diệp đầy mong đợi.
Du Quân Diệp gật đầu và hắng giọng một chút.
"Con cá nhỏ, cuộn tròn người
Em là em gái ngoan của chị
Trông em thật đáng yêu
Lớn lên thật tuyệt vời
...!"
Sau khi hát đến đây, Du Quân Diệp dừng lại vì cô ấy nghe thấy An Cát hát cùng mình, và lời bài hát giống hệt lời của cô ấy.
Du Quân Diệp ngồi bật dậy "hả", mắt mở to nhìn An Cát bối rối.
"Tiểu tỷ tỷ..." Du Quân Diệp nghi ngờ hỏi.
An Cát đưa tay nhéo nhoé cằm Du Quân Diệp cười nói: "Chị có một bí mật nhỏ muốn nói với em."
"Chị biết cô gái nhỏ với quả đầu nấm trong bức ảnh của em." An Cát nhìn Du Quân Diệp với đôi mắt sáng ngời.
"Không phải chứ?" Du Quân Diệp nhìn An Cát đầy hoài nghi.
"Cô gái nhỏ đó không phải là chị." An Cát lắc đầu.
Vẻ mặt của Du Quân Diệp tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, "Vậy thì cô ấy là ai?"
"Cô ấy là em gái chị." An Cát khẽ câu môi.
"Ồ ~" Sự quan tâm của Du Quân Diệp vừa rồi đã giảm xuống, nhưng cô ấy vẫn hỏi, "Vậy tiểu tỷ tỷ cũng là cô ấy sao?"
Sau tất cả, đó là người mà cô mong được gặp, người đã cho cô hơi ấm và sức mạnh.
"Em ấy chỉ biết hát bài đồng dao mà dì hát cho bọn chị nghe, cũng sẽ không hát bài vừa rồi em hát đâu." An Cát nhìn biểu cảm của Du Quân Diệp liên tục thay đổi, như thể cô ấy đã quên cơn ác mộng vừa rồi, tâm trạng của cô ấy trở nên tốt hơn, cho nên có chút muốn trêu đùa.
Du Quân Diệp:...
Du Quân Diệp ngơ ngác nhìn An Cát, có chút bối rối.
"Muốn biết tại sao chị có thể hát không?" An Cát nhéo nhéo cằm Du Quân Diệp, cảm thấy vẻ mặt này của cô ấy lúc này thật sự rất đáng yêu, thật sự dễ trêu mà.
"Muốn!" Du Quân Diệp gật đầu.
"Hôn chị một cái, rồi chị sẽ nói cho em biết." Nói xong, An Cát bĩu môi và nhắm mắt lại.
Du Quân Diệp nghiêng người hôn lên môi An Cát một cái rồi trở về vị trí cũ, ngoan ngoãn chờ câu trả lời của An Cát.
"Gọi một tiếng tỷ tỷ nghe nào." An Cát nhếch miệng cười nói.
Du Quân Diệp:...
Có chút muốn lườm làm sao bây giờ?
Tại sao An Cát đột nhiên trở nên hư vậy?
"Lão bà!" Du Quân Diệp mấp máy môi, nhưng vẫn gọi lão bà.
An Cát cong môi không hài lòng, "Chị muốn nghe em gọi tỷ tỷ cơ!" Bất giác, trong giọng nói của cô có chút làm nũng, hai chữ lão bà này làm cho An Cát trở về đúng nhân vật hiện tại.
"Lão bà!" Du Quân Diệp cuối cùng cũng gọi lão bà một lần nữa, nhưng nó không như An Cát mong muốn.
"Quên đi, không làm khó em nữa." An Cát như thừa nhận thất bại.
Sau đó, cô ghé vào tai Du Quân Diệp và thì thầm, "Chị có thể hát bài đồng dao đó bởi vì chị đã tự thay đổi lời bài đồng dao nha!"
Nói xong, cô nhanh chóng rời đi, rồi chớp mắt nhìn Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp kinh ngạc mở to hai mắt, nhịn không được nuốt nước miếng, sau đó nhào lên người An Cát, cúi người hung hăng cắn lên xương quai xanh của An Cát, "Chị thật đáng ghét."
Sau đó không có động tĩnh gì, cô lặng lẽ nằm trên người An Cát, xoa dịu cơn chấn động trong lòng.
Một lúc sau, giọng mũi vang lên: "Hóa ra là chị! Hóa ra là chị!"
An Cát vỗ lưng Du Quân Diệp nói nhỏ vào tai cô: "Đúng vậy, vòng đi vòng lại, hoá ra là chúng ta."
"Thực sự là chị!" Du Quân Diệp hào hứng lặp lại.
"Đúng, là chị, vẫn là chị và em." An Cát gật đầu khẳng định, trong mắt ngấn lệ.
Một đêm như vậy sao lại ngủ, chẳng lẽ không nên tạo chút kỷ niệm sao?
...
Thoải mái mà gọi chị, lúc thì nhẹ nhàng ngân nga lúc thì gấp gáp mà xin tha trong nước mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...