Xe bảo mẫu bắt đầu chạy, Thạch Duệ Duệ tập trung lái xe.
Còn ba người ngồi ở ghế sau, lại hiếu kỳ nhìn ra đường phố xa lạ bên ngoài ô cửa xe.
"Hai người có tin vào Đức Phật không?" Ngải Lâm chịu không được bầu không khí yên tĩnh, cho nên đánh vỡ sự im lặng.
"Tôi là người sống theo thuyết vô thần, chỉ tin vào bản thân." Du Diệp Quân suy nghĩ, giống như bản thân chẳng để ý đến chuyện này.
"Cậu thật là đáng sợ!" Ngải Lâm tỏ ra sợ hãi, ôm bản thân lại.
"Tại sao lại nói thế?" Du Diệp Quân có chút giật mình, Ngải Lâm còn có cái giọng điệu này nữa.
"Không phải có người nói thuyết vô thần đáng sợ nhất sao? Chuyện gì cũng dám đối mặt, không cần gánh vác hậu quả, không có áp lực, còn có thể đối mặt với cái chết, không sợ không được."
Du Diệp Quân không để bụng, phản bác lại Ngải Lâm, "Đó chỉ là giải thích của một cá nhân mà thôi, lòng tin của con người không nhất định phải đặt vào thần, Phật ở trên người, cũng có thể ở trên người chúng ta, cho nên tâm phải tốt mới là điểm mấu chốt, còn những cái khác đều là vật ngoài thân, chuyện bên lề."
Ngải Lâm nghe vậy, bĩu môi, "Đó là cậu chưa gặp được người khiến cậu phục tùng, nếu gặp được thì niềm tin của cậu sẽ đặt lên người kia, không nghe qua câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao?"
"Ha ha ha." Du Diệp Quân cười lớn, "Cậu nói thế là ý bảo bây giờ mình chưa gặp được chân ái à? Hơn nữa, trên đời này không phải chỉ có tình yêu, mặc dù nói tình yêu là điều cần có, nhưng mà cũng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống mà thôi."
Ngải Lâm nghe xong, không thèm nói nữa, cô không có nhiều đạo lý mà nói, hơn nữa có nói cũng chẳng lại Du Diệp Quân, vì thế quay đầu nhìn An Cát.
An Cát vẫn luôn nghe, không trả lời, cảm nhận được ánh mắt dò hai của hai người kia, cô cười khẽ nói, "Đây chỉ là vấn đề tín ngưỡng, còn riêng tôi tin vào Đức Phật."
"Vậy chị hiểu được hết triết lý cuộc sống này không? Chia sẻ với chúng tôi đi." Ngải Lâm nhìn An Cát đầy hiếu kỳ, loại người ôn nhu như An Cát, sẽ không dễ tức giận, làm cách nào có thể khống chế được cảm xúc của bản thân vậy, thật làm cho người ta hâm mộ.
"Tôi làm sao mà hiểu được triết lý cuộc sống chứ, chỉ dựa vào những nhận thức cuộc sống này mà thôi." An Cát bị doạ bởi cái ánh mắt nghiêm túc học hỏi của Ngải Lâm.
"Vậy chị nói về nhận thức chị đi, cảm giác chị rất khó tức giận.
Còn tôi thì khó mà kiềm chế được tính nết của bản thân, nói vậy thì tôi còn chưa nhận thức đủ." Ngải Lâm có chút sốt ruột, vất vả lắm mới gặp được một người hiền dịu, phải nắm chắt cơ hội học hỏi lấy kinh nghiệm.
Thật ra Du Diệp Quân cũng có chút tò mò, một người phụ nữ ôn nhu nhẹ nhàng an an tĩnh tĩnh, lúc đối mặt với một số chuyện, sẽ làm thế nào để bộc phát ra một năng lượng lớn như thế? Ví dụ như đoạn hôn nhân đầu tiên tan vỡ, không sợ hãi áp lực dư luận, dứt khoát nháo đến toà án, nháo cho dư luận xôn xao, đây là chuyện mà một người phụ nữ bình thường có thể làm ra được.
Huống chi thời buổi bây giờ tư tưởng còn chưa rộng mở.
Mặc dù, Du Diệp Quân không chú ý đến mấy cái thị phi, nhưng mà lúc đó tin tức bùng nổ quá lớn, mấy ngày liên tiếp đều nằm đầu đề các bài báo, muốn không biết cũng không được.
Vì vậy, Du Diệp Quân mở miệng hát đệm, "An lão sư, chúng tôi còn chưa trải hết sự đời, chị không nghĩ chia sẻ cùng chúng tôi sao? Như vậy chúng tôi sẽ đi đường vòng rất nhiều."
Du Diệp Quân cảm thấy An Cát là một người thiện lương, chỉ cần bán cái thảm, An Cát đương nhiên sẽ mềm lòng.
Quả nhiên như dự đoán của Du Diệp Quân, An Cát bị Du Diệp Quân nói cho nghẹn, cô liếc Du Diệp Quân bất đắc dĩ nói, "Tôi làm gì có mà hiểu đạo lý làm người.
Chỉ là lớn hơn hai người vài tuổi thôi, cũng từng trải qua rất nhiều chuyện, tự tôi luyện thành."
"Vâng vâng vâng.
Đúng rồi." Ánh mắt Du Diệp Quân sáng ngờ, gật đầu vâng dạ liên tục.
Ngải Lâm cũng làm tư thế nghiêm túc lắng nghe.
An Cát nhìn hai người, đột nhiên cô có chút lo lắng, nuốt nước miếng một cái, chỉ có thể căng da đầu nói, "Thật ra trong lòng tôi luôn có một câu nhắc nhở."
"Câu gì?" Du Diệp Quân đã gấp không chờ nổi.
"Ai ya, Diệp Tử, cậu đừng có cắt ngang, nghe An lão sư nói đi." Ngải Lâm đánh Du Diệp Quân một cái, oán trách.
"Thật ra cũng không có gì, chính là một câu thường hay nói: Làm chuyện tốt, đừng bao giờ đòi hỏi được đáp lại."
"Làm chuyện tốt, đừng bao giờ đòi hỏi được đáp lại." Du Diệp Quân và Ngải Lâm niệm ở trong lòng.
An Cát nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của hai người, nói tiếp: "Cửa Phật luôn có luật nhân quả, tạo nhân gì thì gặp quả đó.
Tôi cảm thấy chỉ có một lòng hướng thiện, thì tương lai sẽ được báo phúc.
Không ngừng tích đức làm việc thiện, nỗ lực sửa lại tật xấu của bản thân, gieo hạt giống thiện lương, chờ đến thời cơ thích hợp, sẽ được báo đáp, cho nên chỉ cần làm chuyện tốt là được, không cần suy nghĩ cái được cái mất, có thể giúp được người khác, mới là niềm vui chân chính."
An Cát sợ bản thân sẽ làm cho hai người lầm đạo, cho nên nói hết những gì mà bản thân có, nhưng mà đây cũng chính là suy nghĩ của cô.
"Nói như vậy, thì cuộc sống này sẽ đầy mục tiêu phấn đấu, khích lệ chúng ta không ngừng tiến về phía trước, không được sa đoạ khi vấp ngã."
Du Diệp Quân giật mình nhìn An Cát, nhìn dáng người yếu đuối này, rốt cuộc bên trong con người này ẩn giấu một linh hồn như thế nào?
Tình yêu của An Cát không còn là giữa người với người, phản phất giống như một người tu hành, sự bao dung độ lượng của cô không chỉ giành cho người thân nữa mà còn cho cả người khác.
Biết cô ấy là người thiện lương, nhưng không ngờ rằng chưa bao giờ cần báo đáp lại, Ngải Lâm nói 'Vỏ quýt dày có móng tay nhọn' không biết An Cát đã gặp được chưa, nếu như cô ấy đã gặp được người khiến cô ấy quy tâm, nếu như vậy sao có thể thản nhiên như nước được chưa?
Vào lúc ba người còn đang thảo luận, xe đã dừng lại.
"Dựa theo bản đồ chỉ dẫn, chắc là đã đến nơi." Thạch Duệ Duệ xoay người, nói với ba người.
Ba người quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ba chữ Chùa Từ An rõ to đập vào mắt.
Xuống xe, An Cát cảm giác ngôi chùa này thật ảo diệu, rời xa nơi thành phố náo nhiệt đông đúc, ngôi chùa cổ ngàn năm luôn có hơi thở bình yên, mê hoặc cùng với tịnh tâm, làm cho nhân tâm bình thản.
Xung quanh mây mù gió nhẹ, hàng cây đung đưa, những ngọn cây cao chót vót cũng không thể che được linh khí của ngôi chùa, những mái đình không thể che giấu những ánh sáng tâm linh, cả ngôi chùa như thoắt ẩn thoắt hiện trong đám mây bồng bềnh, rất tĩnh lặng và trang nghiêm.
Mặc dù đã lúc hoàng hôn, nhưng mà tiếng chuông cùng với khói nhang bao trùm khắp nơi đây, phảng phất giống như xuyên không về ngàn năm trước, khắc sâu vào lòng người.
"Bổn lai vô nhất phật, hà xứ nhạn trần ai." Đây là cảm giác đầu tiên của Du Diệp Quân khi đi vào chùa Từ An.
*Bổn lai vô nhất phật, hà xứ nhạn trần ai: Xưa nay không một vật, bụi trần bám vào đâu.
Mặc dù không tin vào Đức Phật, nhưng mà dưới bầu không khí thế này, Du Diệp Quân cũng thành kính giống như An Cát, cô nghĩ bản thân đơn thuần bị nhiễm hơi thở nơi này, cũng may pháo hoa nhân gian hạnh phúc như một..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...