Phải lấy người như anh

Kéo khoá chiếc túi dài ngoằng như ống đựng đồ vẽ, Ngữ lôi chiếc tripod sáng loáng ra. Ngắm nghía rồi đặt nó xuống một chỗ ưng ý, Ngữ nhìn Thanh đầy ẩn ý: 
- Đêm qua đi chọc sàn khoét vách nhà em dân tộc nào à? Ăn thua gì không? 
Thanh không trả lời. Nâng chiếc Nikon của Ngữ lên đặt vào tripod, chàng dõi mắt về phía núi. Mặt trời đang mọc, những tia nắng đầu tiên chạm vào một dải mây làm nó sáng lên. Người mang cái tên Mây Sáng thì đang chậm rãi trèo lên đỉnh đồi, cổ quấn hờ một chiếc khăn lụa vẽ dây hoa xanh, chiếc máy ảnh đã bỏ ra khỏi túi lúc lắc theo mỗi bước đi. 
Từ hôm qua, mọi người đã hẹn nhau dậy sớm lên đây để thi chụp bình minh. Ngữ Plonkie là người toàn tâm toàn ý cho nhiếp ảnh nhất trong đoàn, chàng và Vân thì hầu như đã có một đêm trắng, vậy là vì những lý do khác nhau, họ trở thành những người nhanh chân đón mặt trời. 
Thấy Vân, Ngữ cười hớn hở chỉ chiếc tripod: 
- Hê hê, tớ đến sớm xí chỗ tốt rồi nhé. Vừa nháy được mấy phát núi ấp ôm mây mây ấp núi, ánh sáng ma quái đặc Sapa, hết xảy! 
- Vừa nãy em đứng dưới kia chụp hất lên, thấy cả núi, cả mây, cả bác, cả chân, cả máy cũng hết xảy! 
- Ôi thôi chết, quân địch lợi dụng sự lơ là mất cảnh giác... 
Vân liếc sang, Thanh không cười, nét mặt đăm chiêu xa vắng. Ngữ kêu la rên rỉ đòi xoá bức ảnh chụp trộm nhưng nàng lắc đầu, cố nở một nụ cười thật tự nhiên và vượt lên trước để đỡ phải đối diện với Thanh. 
- Lần sau có chụp thì ới tớ một tiếng - Ngữ vỗ vỗ bụng - Cho tớ nín hơi thót vào lấy cái eo một tí… Chứ ai lại nỡ oánh lén nhau thế! 

Cười xoà để mặc Ngữ nhăn nhó, Vân ngồi xuống thay ống kính rồi chăm chú lấy nét chụp ma ột giọt sương trên cỏ. Một cái bóng làm tối khoảng cỏ mà nàng đang hướng ống kính vào. Không quay lại nàng cũng biết là Thanh đang ở ngay sau lưng mình. Tự nhiên Vân nghĩ tới cái cách Thìn ở sau lưng luồn tay ra phía trước chộp lấy ngực nàng mỗi khi nàng không để ý. Cố ngăn cơn rùng mình chợt đến, nàng nhích ra xa khỏi mảng cỏ sấp bóng. Thanh lặng lẽ nhìn theo, cũng chẳng bước thêm. 
Đêm qua, sau khi được nàng dẫn dắt vào những phút giây đắm say ngọt ngào, lau khô những giọt nước mắt của nàng bằng môi mình và nghe chính mình gọi tên nàng tha thiết, chàng đã ngay lập tức nhớ ra rằng nàng không phải dành ình. Chàng thấy hoang mang, hoàn cảnh của nàng quá phức tạp đối với một người mới bước vào đời như chàng.
Thanh không thể giải thích nổi những cảm nhận đã có với nàng là xuất phát từ tình cảm hay chỉ vì ảnh hưởng của những kinh nghiệm dày dạn mà một người đàn bà như nàng có thừa. Băn khoăn về tình cảm của chính mình, chàng để ý nghĩ của mình hiện lên trong mắt và Vân đã đọc thấy nó. 
Mở nắp ống kính lắp vào chiếc Canon giống y hệt của Vân, chàng hướng về ngôi nhà nằm lưng chừng trên sườn đồi phía xa. Ngôi nhà nhỏ lợp mái gỗ đơn sơ nép vào một cây tùng tán xanh ngắt toả rộng. Trên nền trời xanh và dưới những tia nắng trong vắt của buổi sớm, khung cảnh đó có vẻ ấm áp lạ kỳ. Chàng bấm máy ngay lập tức rồi ngẫm nghĩ đặt một cái tên cho bức ảnh vừa chụp. Phân vân giữa các ý tưởng, Che chở hay Nương tựa hay cả hai, mãi mà chàng vẫn chưa quyết được cái tên ưng ý. Chụp thêm vài kiểu trời mây đồi núi nữa, chàng quay lại và thấy nhói tim… 
Ngữ đã ở cách một quãng xa, đang chĩa máy vào bụi cây chụp lũ sẻ núi chí choé. Vân vẫn mê mải ngồi rạp trên cỏ chụp hoa dại; chiếc khăn buộc lỏng bay phần phật trong gió. Mặt trời đã lên nhưng sương vẫn chưa tan, hơi ẩm lành lạnh phả từ mặt đất, Vân húng hắng ho, không để ý đến xung quanh. Nàng hạ máy ảnh rút khăn tay lau mũi, vẻ mặt tĩnh lặng chẳng vui chẳng buồn. Thanh thấy một nỗi tiếc nuối không rõ nghĩa trào dâng ngập lòng. Chàng quyết định bức ảnh mình vừa chụp sẽ có tên là Bình minh bên nhau. 
* * * 
Cuối tháng Tư, sắp đến kỳ nghỉ lễ, những hội chợ triển lãm mọc lên như nấm và các công ty, cửa hàng tới tấp làm hoa mắt ù tai người tiêu dùng bằng những câu mời chào như “Cào và trúng lớn”, “Siêu khuyến mãi ùa hè”. Vân bận túi bụi. Nàng mới xin được việc làm thiết kế mỹ thuật trong một công ty truyền thông tiếp thị. 
Toà nhà văn phòng sừng sững nằm đối diện với ga trung tâm. Hôm nay nàng có hẹn với một khách hàng ở đây về việc tổ chức sự kiện ra mắt một phần mềm ứng dụng mới. Từ ngoài đường trông vào đã thấy khối máy chủ dây nhợ đầy vẻ công nghệ cao. Đám nhân viên nam ăn mặc chỉnh tề đeo thẻ trên cổ đi lại khẽ khàng, thang máy cửa kính đóng mở đều đặn, mọi thứ trông sáng sủa ngăn nắp và khô khan. Ngay cả cô nhân viên trực lễ tân cũng không được tươi mát lắm vì bộ áo dài màu tàn hương có vẻ quá già và gò bó. 
Vân bước vào, chiếc áo lụa xanh lơ điểm hoa trắng buộc chéo vạt và chân váy màu trắng mềm mại làm không gian cứng nhắc như có thêm một làn gió mới. Người phụ trách marketing chờ nàng ngay tại sảnh. Anh ta tươi tỉnh dẫn nàng lên cầu thang, băng qua dãy cabin vào sâu phía trong, miệng không ngớt nói về công việc. Nàng rủa thầm vì cái kiểu nói liên tu bất tận của anh ta làm nàng đau đầu. Mấy hôm nay trời nắng nóng và nàng mệt kinh khủng. 
Mời nàng vào một căn phòng hẹp giống kiểu phòng họp cho nhóm làm việc nhỏ với hai mặt kính nhìn xuống lớp học của học viện công nghệ thông tin liên kết với Singapore bên dưới, anh chàng xăng xái đề nghị nàng “uống tạm một tách trà nóng”. Vân gật đầu, căn phòng này cùng dãy cabin nằm trên gác xép nên gần sát với ống dẫn của điều hoà trung tâm, hơi lạnh thốc từ trên trần xuống làm nàng ớn rét. Ngoài trời đang nắng nóng 37 độ, trong phòng lại như giữa mùa đông. Thảo nào mà lúc nãy đi qua mấy ngăn cabin, nàng thấy có người mặc áo khoác. 

Uống một hơi hết nửa tách trà nóng, nàng cố nén cảm giác khó chịu vì chênh lệch nhiệt độ và bắt đầu thảo luận công việc. Gã marketing này quả là nói nhanh nói nhiều vô địch, nàng đã thuộc dạng mau mồm mà không thể đua với hắn, đã thế hắn còn rất rành rẽ và có mắt thẩm mỹ. Nhìn cách hắn sôi nổi giơ tay, làm điệu bộ diễn tả, nàng gật đầu đồng tình với những lời nhận xét xác đáng, thấy mình bỗng trở nên nhàn rỗi thư thái. Buổi thảo luận kết thúc nhanh gọn sớm hơn nàng dự kiến gần một tiếng đồng hồ. Làm việc với những người hiểu việc mới sung sướng làm sao! 
Để lại gã giám đốc marketing “máy khâu” với mớ tranh ảnh phác thảo, Vân chậm rãi ung dung đi qua dãy cabin, bước xuống thang, ngang qua dãy lớp học cách âm bằng kính. Không nhìn ngang nhưng nàng biết là có nhiều ánh mắt đang dõi theo mình. 
Còn một tiếng nữa mới hết giờ làm nhưng nhiệm vụ khó khăn hôm nay của nàng thế là đã hoàn thành. Gọi điện về công ty thông báo tình hình công việc và thưởng thức những lời khen của sếp xong, Vân đi về phía khu để xe bên hông toà nhà. Nhìn quanh tìm màu tro của hoa hồng quen thuộc, nàng bỗng thấy cảm giác nôn nao dâng lên cổ họng, cái ớn lạnh vì điều hoà ban nãy chạy dọc sống lưng làm nàng váng vất. “Tình yêu mini” của nàng đang ngoẹo cổ đứng cạnh chiếc Acma xanh yên đỏ. Ông già bảo vệ cười xởi lởi: 
- Thấy cô bảo là làm việc lâu nên tôi dắt hẳn vào đây, xe kiểu này có chỗ dành riêng, chứ không để sát lối đi rồi lại xước sơn. 
Vân gượng cười gật đầu, nói câu lễ phép với ông ta rồi vờ chăm chú lục túi tìm cái gì đó để tâm trí được bình tĩnh lại. Đã một tháng kể từ khi trở về từ Sapa, cũng như những người tình một đêm thoáng qua khác, Vân và chủ chiếc Acma kia không gặp nhau thêm lần nào. 
Quan hệ của nàng với Thìn không chấm dứt. Anh ta gào thét chửi bới trong điện thoại như vậy nhưng khi đối diện với nàng thì lại chỉ nhớ có một việc quen thuộc. Gần đây Thìn có chuyện hợp tác gì đó với Lương Nhữ Tri nên qua khu chung cư thường xuyên hơn. Tất nhiên, anh ta sẽ tiện đường mà vào “hỏi thăm” cô vợ hờ một chút hoặc khi nào tiện hơn nữa thì ở lại qua đêm. Nếu bình thường thì việc đó sẽ làm nàng bực mình và chán ngán, nhưng giờ đây nàng lại cảm thấy khá dễ chịu. Kiểu làm tình thô bạo của Thìn có thể giúp nàng quên cảm giác khao khát ấy trong chốc lát… 
Lắc mạnh đầu như để xua đi ngọn lửa vừa nhen lên, Vân không nhìn tới chiếc Acma mà chủ nhân của nó đang ở đâu đó quanh đây, nàng dắt “tình yêu mini” ra. Nàng không muốn gặp Thanh, và Thanh có lẽ cũng chẳng trông đợi gì nàng. Sau một đêm học từ nàng bài học chăn gối đầu tiên, sau những phút xao lòng trong buổi bình minh, có lẽ Thanh đã hiểu rằng mọi việc nên chấm dứt để tốt cho cả hai người. Về Hà Nội, chàng không liên lạc. Vân cũng im lặng. Nàng tránh vào viết bài trong diễn đàn nhiếp ảnh và tránh tụ tập với câu lạc bộ Vespa. Thậm chí nàng cũng không đến uống ở quán café vỉa hè quen nữa. Giờ thì nàng nên đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. 
Nhưng trời đất ạ, sao cái xe lại nhè đúng cái chỗ mà nàng muốn tránh đi nhất để ì thần xác ra thế này? Và nàng lại còn mặc váy và đi đôi sandal cả quai cả gót đều mảnh làm gì không biết?! Nhìn quanh và ngoắc một thằng bé đánh giày đang đứng lơ vơ gần đó để mượn chiếc dép lê to xụ, nàng tháo sandal xỏ dép đạp mạnh. Một hai ba bốn, trước khi nàng nổi cáu và chửi bậy ra miệng thì “tình yêu” lên tiếng nổ giòn. Nhưng nàng đã mừng hụt, vừa bóp côn vào số là “tình yêu” lại câm bặt. Thử lại lần nữa… vẫn không ăn thua. Trời vẫn nắng gay gắt, thằng bé đánh giày thì bắt đầu sốt ruột đòi lại dép. 
- Con bà nó! 
Lần này thì nàng chửi thật. Chữ “nó” vừa ra khỏi miệng thì Thanh xuất hiện trước mặt. Chàng vẫn mặc nguyên áo khoác, chính chiếc áo mà chàng đã dùng để che cho đám hoa đỗ quyên. Bỗng nhiên Vân có cảm giác như đang ở Sapa, trong cái đêm gió lốc ấy. 

- Xe làm sao, Vân? 
Vừa nói chàng vừa cởi áo khoác và tháo khuy măngséc xắn tay áo sơmi. 
- Nổ khó, bóp côn vào số là tắt máy. 
- Vân xem dây côn chưa? 
- Không đứt. 
- Thế thì do bát côn không cân rồi. Đem ra thợ để gò lại thôi. 
Vân gật đầu, nàng dợm bước sang bên đường. 
- Vân đi đâu thế? 
- Gọi taxi tải. 
- Vân lấy xe tôi mà đi. Hết giờ làm việc tôi đem xe ra chỗ bác Lộc cho. 
Vân biết ông Lộc là thợ sửa chữa tân trang Vespa nổi tiếng nhất ở Hà Nội, xe đến chỗ ông thì chủ hoàn toàn yên tâm, nhưng thường phải xếp hàng đợi lâu vì ông không có thợ phụ. Nàng lắc đầu quả quyết: 

- Không cần. Tôi sửa ở Giảng Võ cho nhanh. 
- Chỗ đấy thợ làm ẩu lắm. Qua bác Lộc cho yên tâm. Không lo xếp hàng đâu, bác Lộc biết bố tôi. 
- Tôi đã nói là không cần! Sao cậu lắm chuyện thế? - Vân gắt lên. 
Thanh chẳng có vẻ gì giận trước phản ứng của nàng. Chàng ngồi lên xe đạp máy, đẩy chân một đoạn cho có đà rồi vào số, chiếc xe lồng lên như một con ngựa chưa thuần. Chàng đập đập vào yên sau, gọi: 
- Vân lên xe đi. 
- Cậu làm gì thế? 
- Tôi chở Vân ra chỗ bác Lộc luôn, đỡ phải gọi taxi tải. Lên xe đi, nhanh không sếp tôi nhìn thấy. 
Nghe đến câu ấy, Vân đành phải ngồi lên. Chiếc xe giật cục chực hất nàng xuống, nàng vội vịn lấy vai Thanh. Chàng hơi ngoái lại: 
- Đi xe không côn hơi sợ một chút nhưng từ đây ra phố Huế cũng gần thôi. Vân ngồi chắc vào. 
Thanh cố tập trung vào tay lái và giữ giọng mình bình thản nhưng hình như chàng không làm nổi. Chàng đã nhìn thấy Vân từ lúc nàng mới bước vào sảnh. Cả văn phòng hầu hết đều là nam giới xôn xao ồ lên và nhiều người cố nghển lên khỏi cabin để nhìn rõ nàng đi qua, riêng chàng lặng lẽ chúi đầu vào máy tính. Toàn bộ thời gian ngồi bàn công việc, nàng ở ngay trong tầm mắt, chàng cố gắng không ngẩng lên, không nhớ đến nàng, như cả tháng nay chàng đã cố. Vậy nhưng cuối cùng chàng vẫn không cưỡng lại được ý muốn được đến gần bên nàng, nghe nàng nói và làm mọi việc vì nàng. 
Chiếc xe quá giật, yên xe lại hẹp, Vân không thể buông tay khỏi bờ vai Thanh, nàng gồng người ngồi thật thẳng, giữ mình không tựa vào chàng. Trời vẫn nắng như đổ lửa nhưng một lớp băng giá mỏng manh dai dẳng vẫn đông cứng mọi cử chỉ của hai người, họ cùng im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui