Phải Làm Sao Với Cậu Đây!
Thiên Bình vội xỏ giày để kịp lúc Nó qua rước, chẳng qua là chiều nay có 2 tiết toán học bù. Đang xỏ giày mẹ Thiên Bình đi tới đứng cách Thiên Bình khoảng 3-4 bước, bà đặt cốc nước trên bàn, nhìn bóng lưng Thiên Bình từ tốn bảo:
- Mẹ đã làm xong thủ tục du học cho con, tốt nghiệp xong 12 con sẽ qua Úc nhập học ngay.
Thiên Bình sững sờ vài giây, xoay người lại nhìn thẳng vào bà với thái độ bất cần:
- Tại sao?
- Vì tương lai của con và tương lai của gia nghiệp nhà họ Vũ này!
Bà ôn tồn giải thích như đó là sự thật hiển nhiên, trước sau gì cũng vậy. Thiên Bình không có sự lựa nào cả trong việc này. Điều này đã làm cho thái độ bất cần của Thiên Bình sang sự bất mãn tuyệt đối:
- Tại sao không hỏi ý kiến con mà mẹ đã tự quyết định!
- Những gì tốt cho con thì không cần phải bàn bạc và đây là điều con phải làm!
Bà tựa nhẹ vào cạnh bàn, khoanh tay hờ hững trước ngực, chéo chân trái ra phía trước nhìn Thiên Bình bằng ánh mắt đầy uy quyền. Thiên Bình bực tức quay lại xỏ nốt chiếc giày còn lại rồi đi nhanh ra cổng, chưa đi được vài bước bà nói lớn vọng ra khi mà Thiên Bình chưa nói chuyện xong đã bỏ đi:
- Đừng để mẹ tách con và con bé Á Hân đó ra.
Thiên Bình nghe xong có sững người đứng lại vài giây, mím nhẹ môi thở dài 1 cái rồi cất bước ra cổng. Đúng lúc Nó cũng mới tới, Nó trông thấy sắc mặt Thiên Bình không như thường ngày, lạnh tanh à, bước ra cổng mà không tí xúc cảm, không biết đã có chuyện gì xảy ra với Thiên Bình, lúc này Nó vận dụng não để phân tích nếu tình huống như bây giờ" mình chở cậu ấy hay cậu ấy chở mình nhỉ". Thấy Nó đứng trơ ra, Thiên Bình búng nhẹ trán Nó:
- Cậu bị gì vậy?
- À...à không!
- Sao không ra sau ngồi, sắp trễ rồi đó!
Nó ừ ừ vội, nhanh chóng nhảy ra sau xe ngồi. Ngồi sau xe đến trường mà Nó có cả 1 bụng câu hỏi, nhưng không biết phải bắt đầu hỏi Thiên Bình từ đâu. Suốt cả giờ học Thiên Bình cũng ngồi lặng thinh, cũng không tự động quay qua chỉ Nó những câu bài tập khó như thường ngày.
Kết thúc buổi học, sau khi dắt xe ra Nó phải nhất định hỏi Thiên Bình có chuyện gì xảy ra với cậu ấy mới được. Nó mới vừa mở miệng thì Thiên Bình đột nhiên lên tiếng:
- Hôm nay cậu chở tớ về nha!
Nó gật gật đầu và cũng không nói thêm điều gì, Nó quyết định sẽ để Thiên Bình muốn nói thì sẽ tự nói ra mà thôi. Đi được 1 đoạn, tự nhiên Thiên Bình chồm về phía trước, vòng 2 tay ôm ngang eo Nó rồi áp 1 bên mặt lên lưng Nó. Lúc đầu Nó loạng choạng nhẹ tay lái vì hành động của Thiên Bình khiến Nó hoang mang vô cùng nhưng cũng may tay lái Nó cũng cừ lắm nên từ từ cũng lấy lại thăng bằng, Nó cũng không mắng cậu với hành động vừa rồi và giữ nguyên tư thế như vậy mà đạp xe tiếp. Thiên Bình cất giọng trầm ấm nhẹ nhàng:
- Cậu có thể chạy như thế này quanh 10 vòng con lươn này được không!
- Tới luôn bác tài ơi!
Nó vui vẻ trả lời, lúc này Thiên Bình mở miệng nói chuyện là Nó vui rồi, mà Nó cũng thấy gì đó lạ lạ sao ấy, tim Nó lệch đi vài nhịp khi mà Nó cảm nhận được nhiệt độ âm ấm qua lớp áo khi Thiên Bình áp mặt vào lưng Nó, Nó tự nhủ chắc do đang đạp xe mà thôi. Con lươn( dải phân cách) dài khoảng hơn 100 mét, 2 bên là vỉa hè, thường buổi chiều như thế này thì có nhiều người cao tuổi đi tập thể dục, nhưng chiều nay lại khác.Họ nhìn 1 đứa con gái chở 1 đứa con trai trên xe đạp rồi cứ chạy vòng vòng quanh con lươn này thấy cứ kì quái sao sao í.
Khi về đến trước nhà Thiên Bình, Thiên Bình bước xuống đối diện Nó bằng ánh mắt chân thành:
- Cảm ơn cậu!
Nhìn mặt Nó ngố ra vì không hiểu chuyện gì, tuy với Nó không là gì nhưng với Thiên Bình những lúc như thế này ở bên Nó khiến Thiên Bình cảm thấy dễ chịu và trút đi bớt những cái suy nghĩ mệt mỏi nhiều lắm. Cậu khẽ cười ấm áp rồi xoa đầu Nó sau đó mới bước vào nhà. Nó trên đường đạp xe về, cố gắng logic lại từng sự việc từ chiều đến giờ mà chả lí giải được cái quái gì cả, được 1 lúc Nó cũng xua đi những suy nghĩ rồi qua chỗ chợ sạp cô 5 mua chục trứng hột vịt lộn về ăn với mẹ cho đỡ mệt não.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...