Phải Làm Sao Khi Xuyên Thành Mẹ Kế Phản Diện


Dịch: Dực Vũ
"Tiểu Phương, mái tóc mới uốn của cô trông thật đẹp! Còn đẹp hơn cả ngôi sao trên tivi nữa."
"Phải đó, phải đó, tôi cũng muốn làm.

Chị Phương, hết bao nhiêu tiền thế?"
Hầu Phương vuốt mái tóc xoăn ra sau tai, ngước mắt lên: “Không đắt chút nào, chỉ có mười tệ thôi.”
Sắc mặt của các nữ công nhân đi theo cô ta hơi thay đổi khi nghe nói uốn tóc chỉ tốn chưa đến nửa tháng lương: “Được rồi, hình như hơi đắt.

Chúng ta vẫn nên quên nó đi, uốn tóc cũng không đẹp bằng Hầu Phương.”
Khi một số nam công nhân trẻ nhìn thấy nhóm của Hầu Phương đến lấy đồ ăn, họ nhanh chóng nhường chỗ.
"Tiểu Phương, đến chỗ anh lấy đồ ăn, anh nhường chỗ cho em."

"Ngồi chỗ anh đi.

Em có mang theo phiếu ăn không? Anh có này."
Một số người đàn ông gần như lao vào đánh nhau vì Hầu Phương, những người xung quanh cũng không khỏi ngạc nhiên.

Các nữ công nhân trẻ đều nhìn Hầu Phương với ánh mắt ghen tị, phúc lợi mà nhà máy đồ hộp thực sự rất tốt.
Tuy nhiên, từ nay trở đi, tên của hoa khôi nhà máy sợ sắp đổi tên rồi!
Vô số ánh mắt qua lại giữa Giang Hạ và Hầu Phương, cuối cùng họ đều gật đầu khẳng định.

Sau khi so sánh, Giang Hạ, người có làn da trắng nõn và nét mặt thanh tú, đã trực tiếp đánh bại hoa khôi Hầu Phương.
Thật sự không so sánh thì không biết, vừa so sánh liền giật mình.
Hóa ra làn da của Hầu Phương thật ra rất nhợt nhạt, không giống như Giang Hạ trắng đến mức có thể vắt ra nước.

Hơn nữa, nếu nhìn kỹ, trên mặt Hầu Phương có chút tàn nhang, mũi không thẳng, mắt không to, lông mày hơi rậm, miệng hơi to.
Mặt khác, Giang Hạ có khuôn miệng màu hồng anh đào, chiếc mũi thẳng dễ thương, đôi mắt sáng long lanh dưới hàng lông mày cong như liễu.

Đây mới là vẻ đẹp thực sự!
"Chị Hoàng, họ đang làm gì vậy? Cãi nhau à?"
Giang Hạ đặt đũa xuống, phát hiện cửa sổ nơi lấy đồ ăn rất lộn xộn, giống như đang xảy ra tranh chấp.
Hoàng Quế Hoa hài lòng nuốt miếng thịt lợn kho cuối cùng.


Cô ấy quay người nói: “Không có việc gì đâu, sau này cô sẽ quen thôi.

Hầu Phương là đồng chí nữ nổi tiếng nhất trong nhà máy đồ hộp của chúng ta, mọi người đều muốn giúp đỡ cô ấy lấy đồ ăn."
"Đúng rồi, cô đã kết hôn rồi à? Nếu không, sau này cô có thể được đối xử tốt hơn cô ấy." Hoàng Quế Hoa cũng không ngốc, cô ấy có đầu óc sáng suốt.
Những người khuyến khích cô đến tìm Giang Hạ tính sổ cũng không phải chỉ để xem trò cười.
Họ hàng thân thích của sếp Trần, ai lại không có mắt đi gây rắc rối cho Giang Hạ?
Giang Hạ đang định nói không, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy chiếc chậu sứ trước mặt, cô mới nhớ ra thân phận của mình là một phụ nữ đã có gia đình.
Cô thực sự không quen, bất cứ ai đã độc thân ba mươi năm mà đột nhiên nhận được giấy đăng ký kết hôn, rồi có một người chồng mà chỉ gặp qua có vài lần mà có thể sẽ ly hôn bất cứ lúc nào lúc này đều sẽ choáng váng.
Hoàng Quế Hoa chớp chớp mắt.

Chẳng lẽ cô ấy đã nói điều không nên nói sao?
"Em đã kết hôn." Giang Hạ thành thật trả lời.
"Là tôi suy nghĩ không thấu đáo, cô xinh đẹp như vậy, khẳng định sớm muộn cũng bị người ta cướp mất, kết hôn rồi càng tốt, tránh được một ít phiền toái." Hoàng Quế Hoa là người nói nhanh, cũng không thích nói quanh co.
Ở cửa sổ lấy đồ ăn, Hầu Phương mỉm cười nhận lấy bữa ăn do đầu bếp đưa cho, "Cảm ơn Lý sư phụ*, ngài thật là một người tốt."

(*ở TQ hay gọi những người giỏi công việc nào đó là sư phụ)
Một người phụ nữ đứng chéo phía sau cúi đầu cong môi, có thể không nói cảm ơn sao? Đồ ăn của Hầu Phương đủ cho hai người ăn, nếu ăn không hết có thể mang về cho gia đình.
Người phụ nữ này thật sự dùng khuôn mặt của mình làm phiếu ăn, chịu thua!
Hầu Phương xoay người tìm chỗ ngồi với cơm của mình.

Đột nhiên, nụ cười trên mặt cô ta đông cứng lại.
Không nhìn nhầm chứ?
Tại sao Giang Hạ lại xuất hiện ở nhà ăn của nhà máy đồ hộp?
Bất tri bất giác, Hầu Phương đã đến chỗ Giang Hạ đang ngồi, trong lòng cô ta có nhiều cảm xúc lẫn lộn nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngạc nhiên: "Hạ Hạ, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cậu đó."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận