Nhân viên lễ tân nghe giọng điệu lúc nói chuyện và khí thế toát ra từ ánh mắt nhìn người của Liễu Na nên cũng không dám thất lễ. Làm lễ tân phải tinh ý với chức vụ của mình. Có một số người không phô trương thể hiện thanh thế ra, mà phàm là người như vậy lại càng không thể đắc tội. Nếu không cẩn thận mà đắc tội vị này, chỉ sợ bản thân khó lòng giữ vững vị trí.
Nhân viên lễ tân cứ đồng ý trước, sau đó khách khí mở miệng hỏi: "Tất nhiên rồi tiểu thư, xin hỏi tiểu thư họ gì nhỉ?"
"Không dám, tôi họ Liễu." Liễu Na cười tươi rạng rỡ: "Tôi tên Liễu Na, cô gọi Lương Cảnh ra tiếp tôi nhanh lên, cứ nói với Lương Cảnh rằng tôi rất mệt, anh ta tự khắc sẽ đến thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là nhân viên lễ tân đang bị dọa cho ngơ ngác phải tiến vào trong văn phòng để thông báo.
Thật ra Liễu Na cũng không dám chắc Lương Cảnh sẽ tự mình ra tiếp cô hay không, nhưng trực giác nói với cô tên ngốc này sẽ không từ chối yêu cầu của cô. Dù sao bây giờ hai người cũng đã đính hôn. Ngày Lương Cảnh đưa cô về nhà họ Liễu, khi anh rời đi, nét mặt anh cũng mang theo ý cười lúc cô trao tặng nụ hôn nồng thắm.
Nếu anh không ra, vậy cùng lắm cô tự đi vào cũng được thôi. Điều này cũng không mất mặt lắm đâu nhỉ.
Cô ngồi an vị trên ghế salon để chờ, nhân viên lễ tân cũng nhanh chóng quay lại để thông báo tin vui.
Lúc nhân viên lễ tân đi vào thông báo, Lương Cảnh đang nghe nhân viên quản lý báo cáo mức tiêu thụ, nhưng khi biết có "Na Na mệt mỏi vì dạo phố" tới tìm anh, anh cau mày im lặng mấy giây, sau đó bàn giao với nhân viên lễ tân: "Cứ để Liễu Na đợi bên ngoài. Lát nữa tôi sẽ ra ngay." Nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Trước tiên cứ mời nước cho Liễu Na."
Nhân viên lễ tân nghe xong đã biết "Na Na" này không đơn giản, tổng giám đốc Lương của bọn họ chưa bao giờ đối xử chu đáo như vậy với vị khách nào đâu, còn dặn phải chuẩn bị nước để mời cô nữa. Nếu không phải do anh còn bận bịu công việc, chỉ sợ anh sẽ lập tức lao ngay ra ngoài để tiếp người ta đấy.
Sau khi nhân viên lễ tân đi ra ngoài đã chuẩn bị trà và bánh ngọt cho Liễu Na, trên mặt nở nụ cười hở tám cái răng đúng chuẩn, không dám thất lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc đó, có một cô gái mặc áo sơ mi phối với váy tây đi tới, nói chuyện một lát với nhân viên lễ tân, cô gái quan sát Liễu Na một chút, thấp giọng hỏi nhân viên lễ tân: "Người đó là ai vậy?"
Bầu không khí lúc chung đụng giữa con gái với nhau khá mẫn cảm, nên có đôi khi một ánh mắt thôi đã có thể suy diễn ra rất nhiều ý nghĩa.
Liễu Na có thể cảm nhận được cô gái mặc áo sơ mi này có vóc người đẹp như tạc tượng vậy, ngực cũng khá đẫy đà, sau khi nghe nhân viên lễ tân trả lời, ánh mắt cô gái này nhìn cô trở nên khác thường, thậm chí còn có chút địch ý.
Liễu Na lục tìm ký ức trong đầu, cô khẳng định mình không biết cô gái trước mắt này, càng không rõ tại sao cô ta lại có địch ý với mình.
Sau khi ánh mắt đôi bên chạm phải nhau, cô gái mặc áo sơ mi trắng nhanh chóng phản ứng lại, thu liễm địch ý của mình lại và thay vào đó là một nụ cười khô khan gượng gạo, Liễu Na cười với người đối diện, tiếp tục ngồi trên ghế salon kiên nhẫn chờ đợi.
Mấy phút sau, Lương Cảnh nhanh chóng kết thúc phần báo cáo của quản lý tiêu thụ rồi tự mình ra đón khách.
Mới đầu, anh bước đi rất nhanh, không hiểu vì sao lại có chút lo lắng sợ người bên ngoài phải chờ quá lâu.
Lúc chạy đến quầy lễ tân, anh thả chậm bước chân lại.
Nhân viên lễ tân có chút giật mình khi thấy tổng giám đốc Lương ra nhanh như vậy, mỗi lần tổng giám đốc Lương nghe báo cáo về mức tiêu thụ đều phải tốn đến một tiếng đồng hồ lận, vậy mà hôm nay lại nhanh đến lạ.
Cô ấy nhìn thấy Lương Cảnh sải chân dài bước đến trước mặt Liễu Na, thận trọng ho nhẹ một tiếng, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Em tới làm gì vậy?"
Liễu Na đang chơi điện thoại, lúc nhìn thấy anh đi tới, khẽ nhỏ giọng mềm mại oán trách một câu: "Sao bây giờ anh mới đến vậy, tôi đợi muốn mệt chết đây rồi này." Nói xong, cô vươn tay về phía anh, đứng yên không động đậy, ý muốn anh ôm cô.
Nhân viên lễ tân đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng này đâu, nên nhanh chóng rụt đầu vùi sau chiếc máy tính, thế nhưng sao cô ấy có thể bỏ lỡ cảnh tượng ngọt ngào như vậy được chứ? Cô ấy lặng lẽ khẽ liếc trộm bọn họ một chút.
Thấy tổng giám đốc Lương đơ ra mấy giây rồi nói: "Em không có chân sao?". Sau đó anh đưa tay nắm lấy bàn tay của Liễu Na, điệu bộ kéo cô lên thân mật vô cùng, khoảng cách giữa hai người rất gần, ngực dán ngực, Liễu Na cũng ôm lấy vòng eo của anh như gấu koala.
Tổng giám đốc Lương cũng không đẩy cô ra, có lẽ không muốn mạnh tay đẩy cơ thể đang dán sát lấy mình, anh cứ đứng yên bất động để mặc cho cô ôm. Truyện đã được dịch và đăng hết tại luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. Ngoài chút bất đắc dĩ, dường như trong ánh mắt anh còn có thêm một tia cưng chiều được che giấu, có lẽ tổng giám đốc Lương cũng không phát hiện ra điểm này, khóe miệng anh khẽ nhếch tạo nên một đường cong tuyệt đẹp.
Nhân viên lễ tân thấy bọn họ thân mật với nhau như vậy, nhịn không được mà lấy điện thoại di động ra chụp trộm vài bức. Trong tấm ảnh, đôi nam thanh nữ tú hợp nhau vô cùng. Có lẽ bình thường hai người này cũng ở chung với nhau thế này, đây chẳng phải là em nghịch ngợm, anh cười yêu trong truyền thuyết sao...
Nhưng mà tổng giám đốc Lương không cười, anh bị cô làm cho có chút sứt đầu mẻ trán, mày kiếm khẽ nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy cô ra.
Lương Cảnh đứng yên quan sát lớp quần áo mỏng manh của cô, còn lộ bắp chân nữa chứ, cô sẽ bị đông cứng dưới thời tiết lạnh giá thế này quá, anh thấp giọng nói: "Vào trong văn phòng rồi nói."
Dứt lời, anh đi trước dẫn đường.
Liễu Na cầm túi mua sắm của mình đuổi theo, cô kéo lấy tay của anh, rồi chuyền túi mua sắm của mình vào tay anh để anh xách hộ.
Lương Cảnh cũng không từ chối, im lặng cầm cái túi cô đưa cho, liếc mắt xem xét. Thấy cô đã cởi áo khoác ngoài từ lúc nào không hay, để lộ ra chiếc váy lụa liền áo quyến rũ, gợi cảm đi rêu rao khắp nơi trong công ty. Cứ mỗi lần cô đi ngang qua phòng làm việc đều sẽ thu hút không biết bao ánh nhìn, mà cô lại thoải mái tươi cười với nhân viên, chỉ thiếu mỗi chuyện vẫy tay chào mừng từng nhân viên một.
Anh đứng phía sau, nhìn chằm chằm vào chiếc váy quyến rũ, eo thon gợi cảm, mái tóc dài như thác suối đung đưa theo mỗi nhịp đi đường, môi mọng tươi cười rạng rỡ của cô.
Hai người cùng đi vào văn phòng, Lương Cảnh đặt túi mua sắm của cô trên ghế salon trong văn phòng, lúc anh nhìn sang đã thấy cô thành thạo pha cà phê.
Liễu Na cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, quay đầu thấy Lương Cảnh cao to rắn rỏi đang nghiêng người dựa vào giá sách, ánh mắt như có ý đồ gì khác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
Ánh nắng ban chiều chiếu rọi trên cơ thể anh, anh mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc tối màu, mang lại cảm giác vừa sạch sẽ lại vừa có chút tự phụ. Ống tay áo được anh săn lên lộ ra cánh tay rắn chắc, vạm vỡ, quần tây ống suông, thẳng đuột một đường nom có vẻ là hàng xịn, lại thêm vai rộng eo hẹp. Nhìn từ xa, thật sự đôi chân đã chiếm phần lớn so với tỉ lệ cơ thể, từ eo xuống chỉ thấy đôi chân dài khoảng một mét tám.
Ánh mắt Liễu Na nhìn chằm chằm vào hông anh, không chút kiêng kỵ mà quan sát kỹ càng, tỉ mỉ một phen...
Lương Cảnh thấy ánh mắt không chút kiêng dè của cô đang quan sát mình, tuy hai người họ đã đính hôn, cũng đã ít nhiều xảy ra chút thân mật rồi nhưng cô nhìn anh thẳng thừng không chút che giấu như thế cũng rất khó đỡ có được không. Anh là đàn ông cũng khó tránh khỏi việc ngại ngùng có biết không.
Lương Cảnh đổi tư thế, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Nhìn cái gì?"
Liễu Na lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm nhìn anh: "Lương Cảnh, tôi có mua mấy món tặng anh này."
Lương Cảnh ngồi trên ghế, khóe miệng anh không kiềm chế được mà khẽ cong lên, ra vẻ thận trọng: "Đồ gì vậy?"
Liễu Na nhanh chóng lấy ra một hộp quà được đóng gói khá tinh tế từ trong túi mua sắm của cô, sải chân bước tiến lên phía đối diện đặt hộp quà trước mặt anh.
Lương Cảnh "à" một tiếng, đôi mắt bình tĩnh nhìn hộp quà tặng một cái, vẻ mặt không chút biểu cảm, cũng không có ý định mở quà ra xem.
Liễu Na chống tay trên bàn, tới gần khuôn mặt tuấn tú của anh, trừng mắt liếc anh một cái: "Mở ra xem đi chứ!"
"Không cần thiết." Lương Cảnh ngửi thấy mùi thơm trên người cô, có chút không được tự nhiên đứng dậy đi đến ghế sô pha để nghỉ ngơi bên cạnh, anh cởi hai cúc áo đầu của sơ mi ra, không hiểu sao bản thân lại có chút khô nóng, cô vừa tiến vào, cả phòng làm việc đã ngập tràn hương thơm ngọt ngào ấy.
"Sao lại không bóc?" Liễu Na cầm hộp quà tặng lên, theo anh đi đến ghế sa lon, cô ngồi sát bên cạnh anh, chậm rãi ôm lấy cánh tay anh, cô bĩu môi: "Anh mở ra xem một chút đi, rất thích hợp với anh đấy."
Lương Cảnh nhẹ nhàng nâng cánh tay bị cô ôm chặt lên, có chút bất lực không biết phải làm sao. Thực tế, dạng mấy người công tử thiếu gia như bọn họ từ nhỏ đến lớn đã tham gia không biết bao bữa tiệc, nên hình thành thói quen không mở quà rồi. Chả là bọn họ được tặng nhiều quà lắm, nên cũng không cần thiết phải mở hết, bình thường toàn người hầu làm việc này không, thậm chí anh còn chẳng biết người ta tặng gì cho mình nữa.
Liễu Na khinh bỉ trừng mắt liếc anh một cái, chủ động mở quà đưa tới trước mặt anh.
Tổng giám đốc Lương kiêu ngạo liếc nhìn hộp quà một chút, trong hộp quà chứa một chiếc dây thắt lưng màu đen được làm từ da cá sấu của hãng Armani, thắt lưng trơn nhẵn, kiểu dáng ngắn gọn, có thể tạm chấp nhận. Truyện đã được dịch và đăng hết tại luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
"Thấy ưng không?" Liễu Na ghé sát mặt anh, đôi mắt phát sáng quan sát anh chăm chú: "Tôi có lòng mua quà tặng anh đó."
"Đưa cái này cho tôi làm gì?" Lương Cảnh không để ý lắm mà đặt thắt lưng sang bên cạnh.
"Có qua có lại chứ sao, đây là quà đáp lễ cho món đồ trang sức mà anh tặng tôi trước kia." Liễu Na cắn môi nói: "Nhưng mà viên Hải Dương Chi Tâm màu xanh kia..."
"Làm sao?"
"Hình như tôi không cẩn thận làm mất nó rồi." Liễu Na nhíu mày, trông có vẻ khá đau lòng.
Lương Cảnh khẽ cau mày kiếm lại, giọng điệu qua loa sơ sài: "Mất thì mất thôi, dù sao cũng không phải món đồ quý giá gì đâu."
Liễu Na nhìn anh như nhìn bệnh nhân tâm thần, giá tiền lên đến bảy con số còn bảo không phải là đồ quý sao? Vậy một tỷ mới xứng là đồ quý à?
Thật ra chuyện tiền bạc không quan trọng, vấn đề quan trọng là cô cảm thấy ý nghĩa đằng sau vật đó không đáng bảy con số.
Nhưng mà có nói thì tên ngốc này cũng không hiểu đâu…
Liễu Na tức giận bĩu môi, lúc này, một nhân viên khẽ gõ cửa văn phòng làm việc, Lương Cảnh ngồi trên ghế sa lon, nhẹ giọng đáp một tiếng: "Vào đi."
Sau khi cô nhân viên nữ đi vào, thấy Liễu Na đang ngồi bên cạnh Lương Cảnh, cơ thể hai người như muốn dán sát vào nhau, sắc mặt thoáng chốc đã thay đổi đến chóng mặt.
Cô ta vừa tiến vào, Liễu Na đã nhận ra nữ nhân viên này là người cô vừa mới gặp ở quầy lễ tân, cô ta mặc áo sơ mi trắng phối váy tây đen, phong thái ăn mặc rất chuyên nghiệp. Lần này cô ta đứng khá gần nên cuối cùng Liễu Na cũng nhìn rõ bảng tên trước ngực cô ta, trên đó in tên "La Thi Vũ".
La Thi Vũ?
Liễu Na nhướng mày, bỗng nhiên nhớ lại trong quyển tiểu thuyết kia, tên cô gái ở cùng với Lương Cảnh không phải là La Thi Vũ sao?
Giọng Lương Cảnh trầm xuống hỏi La Thi Vũ: "Có chuyện gì?"
La Thi Vũ ngạc nhiên một chút, sau đó mới nói: "Là Lưu tiên sinh bên công ty KM nói có công trình thiết kế khá gấp, nên báo em nhờ em chuyển lời cho anh xem xét."
Lương Cảnh "Ừ" một tiếng, trầm giọng nói: "Cô cứ để đó rồi đi ra ngoài trước đi."
La Thi Vũ tức giận đặt văn kiện xuống, rồi quay người rời khỏi văn phòng.
Liễu Na nhìn chằm chằm bóng lưng La Thi Vũ rời đi, nhẹ giọng hỏi Lương Cảnh: "Cô ta là ai vậy?"
Lương Cảnh liếc nhìn cô một cái: "Em để ý cô ta làm gì?"
"Cô ấy là người phụ nữ mà anh thích kia sao?" Liễu Na thẳng thừng hỏi vặn anh: "Là thanh mai trúc mã kia sao?"
"Nghĩ gì thế?" Lương Cảnh liếc nhìn cô một cái, bĩu môi đáp: "Chỉ là nhân viên bình thường trong công ty thôi."
Liễu Na lập tức có chút không vừa ý: "Thế nhưng ánh mắt khi cô ấy nhìn anh không bình thường chút nào!"
"Ánh mắt em nhìn tôi cũng có bình thường đâu!" Lương Cảnh đứng dậy, kéo cô lên theo: "Em chơi đủ chưa? Tôi còn bận công việc nữa." Anh liếc mắt nhìn lên đống văn kiện ở trên bàn, quả thực là bộn bề nhiều việc. Liễu Na có thể hiểu được cái khó của anh, nhưng cô lại không muốn tha cho anh nhanh như vậy.
"Chưa đâu." Liễu Na bị anh kéo lên, cô vòng tay chặt ôm eo anh không buông, cười tươi rói: "Lương Cảnh, tôi muốn nhìn anh thay thắt lưng do tôi tặng."
"Không muốn." Lương Cảnh không nể mặt mà từ chối cô.
Lương Cảnh như thể bị điện giật mà lùi về sau một bước, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ không bình tĩnh: "Tôi đã nói là không thay rồi. Đừng đùa nữa, đi nhanh lên, có cần tôi gọi xe đến đón em không?"
"Tôi không muốn đi đâu, tôi chỉ muốn xem anh thay thắt lưng mà tôi mua cho thôi mà." Liễu Na tức giận dậm chân: "Đó là món quà mà tôi dùng tiền của mình để mua đó, sao anh lại chẳng xem trọng nó vậy chứ? Anh cho rằng tôi dễ kiếm tiền đến thế sao?" Truyện đã được dịch và đăng hết tại luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Lương Cảnh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn từ chối, giọng nói dần mất kiên nhẫn: "Bao nhiêu vậy? Trả lại cho cô là được chứ gì. Mười vạn có đủ không?"
Anh vừa dứt lời đã làm ngay, anh lấy ra một xấp tiền, đếm đi đếm lại thấy chưa đủ nên đưa cả thẻ của mình nhét hết vào tay Liễu Na.
Liễu Na giận điên lên: "Ai muốn tiền của anh chứ?"
Cô thật sự rất muốn ném thẳng đống tiền này vào mặt anh, nhưng ngẫm lại mới thấy hành động này mới ngây thơ làm sao, cô hừ lạnh một tiếng, khẽ lườm anh một cái. Liễu Na vứt tiền xuống đất, chỉ giữ thẻ đen của anh lại.
Đợi xíu nữa bà đây sẽ quẹt cháy thẻ của anh cho mà xem!
Liễu Na bị người đàn ông này dùng tiền đuổi đi, nên trong lòng vẫn có chút cảm giác thất bại, mà thất bại nhất vẫn là lúc cô tức giận quay người xuống lầu, Lương Cảnh còn chẳng thèm đuổi theo đâu đấy! Đúng là tức chết đi mà!
...
Lương Cảnh thấy cô chán nản, thất vọng rời đi. Trong lòng anh cảm thấy có chút khó chịu, không phải anh không muốn thay món quà cô tặng, mà là anh vẫn chưa chuẩn bị cẩn thận, thay dây thắt lưng trước mặt cô như thế thì ra thể giống gì chứ? Có ngu mới muốn thay thắt lưng trước mặt con gái!
Cô vừa đi, anh lập tức thay thắt lưng vào, vốn muốn đuổi theo cô nhưng La Thi Vũ cầm văn kiện đến, nói văn kiện này rất quan trọng, nhờ anh kí tên.
Lương Cảnh bất đắc dĩ, đành phải cầm văn kiện quay về văn phòng, nhanh chóng đọc sơ qua văn kiện cần anh kí tên.
La Thi Vũ đột nhiên đặt câu hỏi: "Anh đang quen cô gái kia sao?" Ánh mắt La Thi Vũ đặt lên chiếc ghế sa lon, thắt lưng mà Lương Cảnh vừa cởi ra vẫn nằm trên đó. Vật nhạy cảm của đàn ông như thắt lưng sẽ khiến cho người ta dễ tưởng tượng lung tung. Cô ta nhìn một chút mà hốc mắt đã ửng đỏ.
"Ai?" Lương Cảnh vừa cầm văn kiện, vừa lạnh nhạt hỏi lại.
"Liễu Na." La Thi Vũ đắng chát hỏi: "Mẹ em nói anh đã đính hôn với cô Liễu Na đó rồi? Chuyện này có thật không?"
"À, đúng vậy." Lương Cảnh lạnh nhạt đáp lại một câu, cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện phiếm với cô ta, chỉ nói chuyện công việc: "Thi Vũ, cô kiểm tra văn kiện này lại đi nhé, sai thời gian rồi kìa, cô không nên lặp lại sai lầm không đáng mắc phải như vậy nữa nghe không. Sau này, mấy văn kiện hợp đồng cần tôi ký cứ giao cho Lisa xem xét là được, cô không cần tự mình đưa cho tôi đâu."
Trái tim La Thi Vũ đập liên hồi, cô ta nhìn văn kiện một chút, lúc này mới phát hiện ra sai sót của bản thân. Cô ta vốn đang muốn giải thích nhưng Lương Cảnh đã nghiêng người cầm áo khoác lên, muốn đi ra khỏi văn phòng. Truyện đã được dịch và đăng hết tại luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Cô ta đuổi theo, nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của anh: "Tổng giám đốc Lương, anh muốn đi đâu sao?"
Lương Cảnh giương cằm lên, ánh mắt lạnh nhạt, khẽ gật đầu, tâm trí anh không đặt ở nơi này, đôi mắt vẫn luôn quan sát phía trước: "Ừ, tôi xuống lầu xem Liễu Na đã đi chưa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...