Xế chiều hôm đó Liễu Liễu Nhi bị người của nhà họ Liễu đuổi ra khỏi nhà, lúc mới đầu cô ta còn giãy giụa, cầu xin lão thái thái tha cho cô ta, ít nhất đợi đến lúc cô ta có thể tìm được chỗ dừng chân mới rời đi.
Nhưng lão thái thái đã hạ quyết tâm, bà biết nếu cho Liễu Liên Nhi thêm một cơ hội nữa, cô ta có thể sẽ tiếp tục lừa gạt khiến nhà họ Liễu lại phải xấu hổ thêm một lần nữa. Những chuyện lão thái thái làm sai đã nhiều lắm rồi, bà không thể lại tiếp tục sai thêm một lần nữa.
Lão thái thái bảo mấy người bảo vệ ném Liễu Liên Nhi ra ngoài, chỉ vứt cho cô ta một chút hành lý đơn giản có liên quan, thậm chí những trang sức vàng bạc châu báu trên người cô ta cũng bị người của bà thu hồi lại. Nếu đã không có ý định nhận đứa cháu gái này, vậy thì Liễu Liên Nhi cũng đừng hòng lấy được bất kỳ thứ gì đáng tiền từ chỗ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão thái thái cũng không phải người đuổi cùng giết tận, bà biết nếu như trong người Liễu Liên Nhi không có một đồng nào cũng không đến mức phải lưu lạc đầu đường xó chợ, không phải cô ta vẫn còn một người mẹ ruột sao?
Chân trước Liễu Liên Nhi vừa bị đuổi khỏi nhà họ Liễu, chân sau đã thấy Hàn Tú Lan đi theo. Bà ta sắp xếp cho Liễu Liên Nhi ở một quán rượu, còn đưa thêm cho cô ta thẻ tín dụng của mình, cuối cùng mới vội vàng chạy về nhà họ Liễu.
Chuyện đã đến nước này, Hàn Tú Lan không thể không nhìn thẳng vào sự thật, thua chính là thua, kế hoạch này của bà ta có thể nói là tự bê đá đập vào chân mình, nếu biết sớm Liễu Liên Nhi sẽ gây họa như vậy, bà ta cũng không dám đi trêu chọc một người ranh ma như Liễu Na.
Bây giờ toàn bộ hi vọng của Hàn Tú Lan đều đặt vào đứa trẻ trong bụng, đương nhiên bà ta biết, chỉ có thuận lợi sinh được đứa bé này ra, mới có khả năng chống lại Liễu Na.
Trực giác của bà ta nói rằng Liễu Na bây giờ hoàn toàn không giống với trước kia, bây giờ Liễu Na ranh ma như vậy, đương nhiên bản thân bà ta không phải đối thủ của cô, nhưng sao Liễu Na lại trở nên lợi hại như thế thì Hàn Tú Lan hoàn toàn không thể giải thích được?
Chẳng lẽ cô bị quỷ nhập vào người? Nếu không giải thích theo cách này, vậy tại sao một cô gái ở quê lại có thể ra tay ác độc như vậy chứ?
Mấy ngày sau Hàn Tú Lan nhận được điện thoại của cha mẹ Thiên Vũ Ninh, đối phương cầu xin bà ta tha thứ, hỏi bà ta có thể bỏ qua cho con trai bọn họ hay không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Tú Lan tức giận gầm lên với người đâu bên kia điện thoại: “Bây giờ con gái tôi bị hủy hoại trong tay các người, các người còn dám đến hỏi tôi có thể bỏ qua cho cậu ta hay không? Tôi nói cho các người biết, không thể! Từ nay về sau, tôi nhất định sẽ để cậu ta sống không bằng chết.”
Từ lúc chuyện đêm đó xảy ra Tạ Thiên Ninh đã bị bảo vệ nhà họ Liễu khống chế, vẫn luôn bị giam ở dưới tầng hầm của nhà bọn họ, Hàn Tú Lan không cho người đưa cơm đưa nước cho cậu ta, bà ta cho rằng kế hoạch của mình thất bại, hoàn toàn là do lỗi trên người Tạ Thiên Ninh, còn định dùng tư hình với cậu ta.
Tạ Thiên Ninh trải qua được mấy ngày tỉnh táo đã dần ý thức được mình phạm phải sai lầm như thế nào, cậu ta không ngừng cầu xin người khác mở cửa cho mình, cho cậu ta đi ra ngoài. Nhưng đến cuối cùng cũng không có ai đáp lại cậu ta một câu.
Mấy ngày này, lúc Liễu Na trở về nhà, cô mơ hồ nghe được âm thanh Tạ Thiên Ninh khóc lóc cào đất kêu cứu, cô che kín lỗ tai, nhưng đến buổi tối Liễu Na lại nghe thấy âm thanh kêu cứu của Tạ Thiên Ninh y như cũ.
Trực giác của Liễu Na cho thấy rằng cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, không nói đến chuyện đang bị nhốt là một người còn sống sờ sờ, cho dù thứ đang nhốt ở đó là một con chó thì cũng sẽ náo loạn đến mức xảy ra chuyện thôi. Cô đích thân đến tìm lão thái thái, hỏi bà liệu có nên giao Tạ Thiên Ninh cho cảnh sát không, cứ vận dụng tư hình với cậu ta như vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng nhà họ Liễu.
Mấy ngày này lão thái thái vẫn luôn ốm nằm liệt giường, đã sớm quên đi cái người tên Tạ Thiên Ninh này, bây giờ lại biết được Tạ Thiên Ninh đang bị Hàn Tú Lan nhốt ở nhà, không nhịn được mà mắng mấy câu: “Mụ đàn bà không biết xấu hổ này, còn giữ cái đồ bẩn thỉu này ở nhà làm gì?”
Lão thái thái gọi Hàn Tú Lan đến trách mắng cả một đêm, sau đó lập tức gọi người cục cảnh sát đến đưa Tạ Thiên Ninh đi.
Sau khi Tạ Thiên Ninh bị đưa tới đồn cảnh sát, cậu ta cực kì thông minh, một mực khai rằng mình và Liễu Liên Nhi là tâm đầu ý hợp chứ không phải mình có ý đồ xấu, hơn nữa cảnh sát cũng tra ra được trước đó Liễu Liên Nhi cũng đã từng có ghi chép về liên lạc với Tạ Thiên Ninh. Cuối cùng Tạ Thiên Ninh được kết luận vô tội rồi thả ra, được cha mẹ ở nông thôn đón về quê.
Cũng bởi vì chuyện này mà Hàn Tú Lan càng căm hận Liễu Na đến thấu xương, bà ta nhiều lần tố cáo với Liễu Quốc Chí, nhưng gần đây Liễu Quốc Chí cũng đang bận rộn thu dọn hậu quả chuyện xấu của Liễu Liên Nhi, bận đến sứt đầu mẻ trán, giờ lại nghe được Hàn Tú Lan tố cáo với mình vì chuyện của con tiện nhân kia, ông ta bắt đầu bất mãn với Hàn Tú Lan. Nếu không phải bà ta đang mang thai, nhất định Liễu Quốc Chí đã cho bà ta một cái tát rồi.
Bởi vì áp lực trong ngoài như vậy, số lần Liễu Quốc Chí trở về nhà càng ngày càng ít, Hàn Tú Lan mang thai đứa trẻ, cả ngày ở nhà không vui, không lâu sau mọi người phát hiện bà ta càng ngày càng kiệm lời, chuyên gia chẩn đoán này đang mắc chứng uất ức trước sinh, cần người ở nhà bầu bạn nhiều hơn.
Nhưng Liễu Quốc Chí vẫn như trước, cả ngày cả đêm không thèm về nhà. Ông ta đã sớm có người khác ở bên ngoài, không những thế tiểu tam gần đây cũng mang thai, hơn nữa thai còn lớn hơn cả Đỗ Tú Lan, đã được sáu bảy tháng rồi. Bác sĩ làm siêu âm nói đây một trăm phần trăm là con trai.
Liêu Na biết được tin tức này, không khỏi đổ mồ hôi hột thay cho tương lai Hàn Tú Lan. Xem ra nếu bà ta muốn hoàn thành kế hoạch mẹ vinh hiển nhờ con, nhất định sẽ phải gặp phải chút lòng vòng rồi.
Nửa tháng sau, cuối cùng quần áo và trang sức mà Liễu Na đặt mua ở nước ngoài cũng được gửi về. Nhưng sau khi cửa hàng online của cô được thành lập, cô lại muốn đưa trước ra những sản phẩm thuộc thương hiệu của chính mình trước để làm nên thương hiệu của mình trước, cô định lấy tên thương hiệu là “nAnA”.
Sở dĩ cô muốn tự mình mở ra một thương hiệu quần áo trang sức thuộc về chính mình, đây cũng là dẫn dắt của Lương Cảnh. Trong một lần nào đó vị tổng giám đốc Lương đã vô tình nhắc với cô: “Đầu năm nay em sẽ gặp được nhiều người khác, nếu như mỗi lần như thế em đếu mặc quần áo với trang sức thuộc về thương hiệu của những nhãn hàng khác, vậy những người em gặp cũng sẽ mặc giống hệt em. Đến lúc đó người khác bán rẻ hơn em, giao hàng cũng nhanh hơn em, em sẽ còn gì để cạnh tranh với người khác nữa?”
Bắt đầu từ lúc đó, Liễu Na đã không ngừng lên kế hoạch cho thương hiệu quần áo trang sức của chính mình. Nhưng chuyện này cũng không thể vội vàng được, chỉ có thể từng chút từng chút nhấn vào trong cửa hàng online của mình. Trong cửa hàng có tổng cộng hai mươi lăm mẫu quần áo, thì có đến năm bộ quần áo là thuộc về nhà thiết kế của “nAnA”, hơn nữa Liễu Na cũng tự mình tham dự sửa đổi và thiết kế.
Sau khi nhận quần áo, Liễu Na lại liên lạc với nhiếp ảnh gia DaVid, bắt đầu quá trình ba ngày liên tiếp chụp ảnh đường phố, đồng thời cô cũng chú trọng hơn đến thiết kế riêng của “nAnA”, một cái áo choàng có thể phối được bảy tám kiểu, kiểu nào cũng có thể khiến người ta sáng mắc.
Sau khi kết thúc buổi chụp hình, Lydia vẫn còn đang chỉnh sửa hình ảnh, Liễu Na đã đăng trước một đoạn video nhỏ lên Weibo, điều không ngờ tới mà mấy bộ thiết kế của “nAnA” lại được cộng đồng mạng đặc biệt quan tâm.
Liễu Na thường xuyên chú ý bình luận của cư dân mạng, kịp thời bổ sung sở thích của mọi người, đợi đến khi ra mắt sản phẩm mới, lượng tiêu thụ được đẩy lên cao chưa từng có, đơn hàng đã được đặt trước cả một tháng sau nhưng khách mua hàng vẫn còn rất nhiều, mọi người đều cảm thấy, quần áo tốt như vậy không ai ngại chờ lâu, cho dù là chờ lâu một hai tháng đi nữa.
Quần áo kì vừa rồi được cư dân mạng đón chào nồng nhiệt, tuy cửa hàng của cô không tổ chức bất kì sự kiện nào, nhưng khách hàng feedback lại hình ảnh cực kì nhiệt tình, luôn luôn có thể hấp dẫn những khách hàng tiếp theo đặt hàng.
Sang đến kì mới thì đã ung dung hơn nhiều. Thời gian này Liễu Na cực kì bận rộn, thậm chí cả thời gian hẹn hò với Lương Cảnh cũng cực kì ít.
Hôm nay cô hẹn với Lương Cảnh cùng đi ăn tối, lúc đến được dưới lầu công ty, trùng hợp lại gặp phải một “kẻ lang thang” thường xuyên quanh quẩn bên phòng làm việc.
Nói anh ấy là “kẻ lang thang” thì cũng không đúng lắm. Mặc dù đối phương đầu tóc rối bời, mặt đen như một khối than, nhưng sau khi Liễu Na tiếp xúc với người ta ở khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện đối phương không phải là đàn ông, mà là một người phụ nữ.
Người phụ nữ lang thang này thường xuyên đi đi lại lại ở quanh đây, nhưng nơi thường tới nhất là dưới lầu phòng làm việc của Liễu Na. Thỉnh thoảng có lúc bà bị bảo vệ xung quanh đây tới hù dọa cũng sẽ chạy đi, nhưng mấy ngày sau lại tới dưới lầu của công ty bên cạnh.
Mỗi lần Liễu Na đi ăn ngoài sẽ mua nhiều thêm một phần, lúc tan làm quay về, nếu cô nhìn thấy người phụ nữ đó chưa đi thì sẽ đưa phần đồ ăn đó cho bà, thỉnh thoảng cô còn đưa thêm một ít tiền, hỏi bà “sao không trở về nhà?”, “Sao không nhờ bảo trợ xã hội giúp đỡ?” Nhưng hình như người phụ nữ lang thang kia không hiểu tiếng người vậy, mỗi lần Liễu Na hỏi như vậy cũng không được hồi đáp lại nửa lời.
Lâu ngày Liễu Na cũng không hỏi lại bà vấn đề này nữa, trực giác của cô mách bảo người phụ nữ lang thang này không muốn trả lời mình, có lẽ thần kinh của bà cũng không được ổn định cho lắm.
Buổi tối lúc ăn cơm, Liễu Na vô tình nhắc về người phụ nữ này với Lương Cảnh, hỏi anh lúc ở văn phòng làm việc có từng thấy người phụ nữ lang thang này chưa?
Lương Cảnh nghiêm túc nhớ lại, nói: “Có từng gặp qua mấy lần, cũng có cho bà ấy tiền, nhưng sau này không thấy bà ấy đến nữa.”
Liễu Na suy nghĩ một chút, lúc cô muốn nói thêm điều gì đó, một người đàn ông quen thuộc đột nhiên đi tới, bên cạnh còn có một người bạn gái theo sau.
Tần suất người đàn ông này xuất hiện bên cạnh mình càng ngày càng cao lạ thường, Liễu Na có chút đau đầu nhìn Phùng Tử Phong đang nhẹ nhàng đi về phía mình, trên mặt giữ vững một nụ cười.
Người bên cạnh Phùng Tử Phong là Candy, Candy kéo tay anh ta một cách thân mật đi về phía này.
“Trùng hợp như vậy, các cô cũng ở đây sao?” Phùng Tử Phong nói một cách cực kì nhẹ nhàng tự nhiên với Lương Cảnh và Liễu Na đang ngồi ăn cơm ở đó.
Candy cũng nở một nụ cười ngọt ngào, chào hỏi với Lương Cảnh: “Lương Cảnh, đã lâu không gặp, hai người cũng tới dùng cơm sao?”
Lương Cảnh khẽ gật đầu, trả lời bạn học cũ này một cách đầy khách sáo: “Đã lâu không gặp, thật là trùng hợp.”
Candy khéo léo cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Liễu Na, để lộ ra một nụ cười không có chút sơ hở nào, rồi nói: “Liễu Na, bộ quần áo thiết kề gần đây trên cửa hàng online của cô thật đẹp quá, tôi thích lắm, còn cố ý mua một bộ để mình mặc đó.”
Liễu Na nhếch mép đầy khinh bỉ. Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, sau khi biết cửa hàng online của cô thành công rực rỡ, người chị em đầu tiên ở Bắc Mỹ của cô - Candy cũng chạy theo con đường của cô, mở một cửa hàng online theo mô hình giống hệt, tên là “Thời trang nữ Candu.” Candy vốn dĩ là một hotgirl mạng, có lưu lượng riêng của mình, sau đó còn được kim cương vương lão Ngũ - Phùng Tử Phong rót tiền vào, lưu lượng lập tức bùng nổ. Cửa hàng online hiện tại của Candy phát triển cực kì tốt, doanh thu tăng lên không ngừng, thậm chí còn có khả năng vượt qua cả cửa hàng của Liễu Na.
Vốn dĩ cũng là quy luật của nghề, núi cao ắt có núi khác cao hơn, đương nhiên Liễu Na cũng mong đợi có những lớp trẻ vượt qua mình, chẳng qua cách làm này của Candy quá xấu tính, chỉ thích đi sao chép lại những thiết kế của “nAnA”. Mỗi một lần cửa hàng của Liễu Na ra mắt sản phẩm mới, cô ta nhất định sẽ mua một bộ hoàn chỉnh, sau đó sửa cổ áo, sửa nút áo, sửa cả chiều dài, thay một màu mới rồi nói là thiết kế độc nhất vô nhị của cô ta.
Bởi vì chuyện này, mấy nhà thiết kế trẻ tuổi Liễu Na mới tới thường tức đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, nhưng cũng không thể làm gì được cô ta, chỉ có thể tiếp tục im hơi lặng tiếng.
Giờ phút này, đối diện với Candy mặt mày tươi tỉnh như cây đón gió xuân, người vốn thẳng tính như Liễu Na đương nhiên không thể cười nổi, thậm chí miễn cưỡng lắm mới nặn ra được một nụ cười châm biếm, đầy tính ám chỉ, cười như không cười mà nói: “Cảm ơn cô Candy đã yêu thích, xem ra cô Candy đây thật sự rất thích trang phục thương hiệu của tôi. Có điều thích là thích, nhưng cũng phải bảo vệ được thứ mà mình thích. Mỗi một thiết kế này đều là nhà thiết kế của tôi tận tâm tận lực vẽ ra, cô tiện tay cầm đi rồi đem về biến nó thành thương hiệu của mình hình như không thích hợp lắm đâu. Nếu như cô thật sự thích những hàng độc quyền như thế, cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ tặng cô. Đều là người đi du học, chẳng lẽ chút ý thức không được chiếm đoạt chất xám của người khác cũng không có sao?”
Đương nhiên Candy không thể ngờ Liễu Na có thể tát thẳng vào mặt mình trước hai người đàn ông như thế, mặt mũi cũng bắt đầu đỏ, một quả cầu bay thẳng tới, cô ta cảm thấy bản thân mình khó có thể chống đỡ. Candy lúng túng nở một nụ cười, nói: “Hình như chị Liễu có hiểu lầm gì tôi thì phải?”
“Không có, đây không phải hiểu lầm, đây là sự thật.” Liễu Na trả lời: “Chỉ cần người không bị mù mắt nhất định sẽ nhìn ra được cô đang sao chép thiết kế của tôi, nhưng cô cũng đừng trắng trợn như vậy, muốn sao chép cũng phải để lại cho tôi phí bản quyền.” Khí thế cô tăng dần, nhìn Phùng Tử Phong:
“Bạn trai cô cũng là người thuộc hàng cha hàng chú, ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, chẳng lẽ anh ta chưa từng nói cho cô nên tuân thủ pháp luật sao?”
Liễu Na hoàn toàn không có ý kéo Phùng Tử Phong xuống nước, chẳng qua cô cảm thấy chuyện Candy có thể ngang nhiên ăn cắp thiết kế của mình, nhất định có một phần là do Phùng Tử Phong dung túng. Thực tế thì các tác phẩm thiết kế trên mạng bị sao chép tới sao chép lui cũng là chuyện thường thấy, nhưng làm một cách trắng trợn như Candy thì là lần đầu tiên Liễu Na gặp phải, đương nhiên không thể nhẫn nhịn, một điều nhịn là chín điều được nước lấn tới.
Phùng Tử Phong cười nói: “Trông Liễu Tiểu thư tức giận như vậy, Candy còn nhỏ, quy định trong nghề vẫn còn chỗ chưa hiểu lắm, tôi sẽ về chỉ lại cô ấy, cô đừng tự chuốc bực vào người mình như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lương Cảnh từ nãy giờ vẫn giữ im lặng không hề lên tiếng, lúc này mới ho nhẹ một cái, ra hiệu cho người phục vụ tới lấy thẻ đi tính tiền, lịch thiệp đứng dậy, đi đến sau lưng Liễu Na, cầm áo khoác lên mặc vào cho cô, quay đầu nhìn Phùng Tử Phong một cái: “Xin lỗi, chúng tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.”
Phùng Tử Phong nhìn theo bóng lưng họ rời đi, không nhịn được gọi Liễu Na lại: “Liễu Tiểu thư, tối mai cô có thời gian không? Tôi muốn hẹn cô một buổi, có chuyện này nhất định phải gặp mặt mới có thể nói.”
Lương Cảnh dừng bước, quay đầu nhìn phản ứng của Liễu Na.
Liễu Na cũng không có ý định quay đầu, u ám trả lời: “Xin lỗi, tối mai tôi còn nhiều chuyện phải xử lý. Anh có thời gian như vậy không bằng dạy dỗ thật tốt cô gái nhỏ của anh xem nên làm người như thế nào đi.”
Liễu Na vừa đi, Candy đã giận đến mức đạp mạnh vào ghế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...