Liễu Na nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, trên người mặc bộ vest đen, khí chất xuất chúng, mặc dù trên gương mặt anh ta có dấu vết của năm tháng nhưng không thể che lấp được sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, khi anh ta nói chuyện với cô, khóe miệng cong lên vòng cung của nụ cười nhưng không cười, ngoài miệng nói xin lỗi nhưng trong ánh mắt không hề có chút hối hận nào.
Liễu Na chén ghét liếc anh ta, bởi vì không gian hạn chế cùng quần áo trên người, cô không thể tùy tiện tức giận được, cô đành phải thấp giọng nhắc nhở anh ta:
"Phùng tiên sinh, anh đến rất không đúng lúc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ cười trên khóe môi Phùng Tử Phong càng lúc càng lộ rõ, ánh mắt anh chuyển động trên bộ quần áo trên người cô: "Hôm nay Liễu tiểu thư có hứng quá nhỉ, đến đây hẹn ai đấy? Ban nãy nhìn thấy một người ở dưới tầng, nhìn rất giống Liễu tiểu thư, cô đến một mình sao?"
Trong lòng Liễu Na chảy mồ hôi điên cuồng, không ngờ vừa rồi ở dưới lầu lại bị anh ta nhìn thấy. Đúng là oan gia ngõ hẹp!
"Tôi hẹn chồng tương lai của tôi, sao, anh có ý kiến gì?" Liễu Na trừng mắt nhìn anh ta, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra cô không hề có kiên nhẫn với anh ta.
Cố tình da mặt Phùng Tử Phong lại vô cùng dày, cả đống tuổi rồi vẫn mặt dày mày dạn dựa vào cửa phòng, tay anh ta đặt trên ván cửa, nếu Liễu Na muốn đuổi anh ta đi, trừ khi trực tiếp đóng cửa lại, kẹp tay anh ta bị thương.
Phùng Tử Phong cười cợt, vẫn đặt tay lên cửa, thậm chí còn nhìn vào trong phòng: "Người cô hẹn là Lương Cảnh sao? Nhưng người của tôi nói gần đây anh ta đi công tác rồi? Tối nay vẫn chưa về."
"À, đó là thông tin của anh sai thôi!" Liễu Na liếc anh ta, cô càng thêm chán ghét: "Anh thật sự phái người theo dõi Lương Cảnh? Đúng là mất mặt!"
Phùng Tử Phong thong dong nói: "Chỉ là thao tác kinh doanh bình thường thôi, cô có tin hay không, bây giờ tôi đứng đây, một giây sau là đã có người báo tin cho Lương Cảnh không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Liễu Na mỉa mai một hồi, thầm nghĩ hai người này tìm người nhìn chằm chằm lẫn nhau á? Quả nhiên là mâu thuẫn giữa đàn ông với nhau, trắng trợn hơn nhiều so với phụ nữ.
Liễu Na chẳng có lòng dạ đâu mà đứng ở cửa luyên thuyên với hắn: "Xin lỗi nhé, ngài và Lương Cảnh có mâu thuẫn thì thì đến tìm anh ấy đi, đừng làm phiền tôi, hiện giờ tôi buồn ngủ rồi, ngài đây có thể vui lòng hạ cánh tay xuống được không?"
Phùng Tử Phong mỉm cười: "Ai nói là tôi đến tìm Lương Cảnh? Liễu tiểu thư, thật ra là tôi đến tìm cô, lần trước không phải tôi đã nói với cô rằng trông cô rất giống mối tình đầu thời đại học của tôi sao? Khi về tôi đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn cảm thấy rất giống, nếu có thể, cô có thể cho tôi một cơ hội xác nhận được không, tôi nhớ trên cánh tay cô có một vết bớt..."
Phùng Tử Phong còn chưa nói xong, một giọng nói nũng nịu từ đằng sau vang lên: "Phong, anh đang làm gì vậy?"
Phùng Tử Phong quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, không để ý tới người phụ nữ sau lưng, tiếp tục nhìn Liễu Na.
Liễu Na dường như cảm thấy giọng nói của người phụ nữ đằng sau vô cùng quen tai, ló đầu ra xem, dĩ nhiên là... Candy Long Tuyết Kỳ, hot girl trên mạng số một của Bắc Mĩ.
Nghiệt duyên thế nào mới khiến bọn họ gặp nhau ở đây, Liễu Na giật mình đến không mở miệng được, nhân lúc Candy chưa kịp nhìn thấy mình, cô dùng chân đá văng Phùng Tử Phong rồi ầm một tiếng, đóng sập cửa lại.
Nghiệt duyên, nghiệt duyên!
Đúng là người có tiền cũng thích làm người nổi tiếng trên mạng, đặc biệt là các sinh viên trao đổi và sinh viên quốc tế, chẳng hạn như Lưu Mỗ Đông và Mạt Trà gần đây đang được chú ý.
Nhưng những người có tiền có uy tín danh dự mà sao không biết che giấu một chút, anh ta không biết xấu hổ nhưng bản thân cô vẫn còn muốn mặt mũi!
Sau khi Liễu Na đóng cửa lại, cô vẫn ở trong trạng thái bất an lo sợ, đợi đến khi chuông điểm trời vừa rạng sáng, cuối cùng Lương Cảnh cũng xuống máy bay, nhanh chóng chạy đến khách sạn.
Anh mặc áo gi lê và quần jean, khi bước vào cửa, anh kéo theo hành lý, áo khoác vắt trên tay, gương mặt mệt mỏi phong trần.
Hôm nay Liễu Na đâu chỉ bị hoảng sợ một chút, cô chạy lon ton chạy tới, dùng đôi tay mềm mại ôm chặt lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ xinh chôn trong lớp quần áo của anh, cô ngước mắt lên, hai mắt sáng ngời, cau mày tủi thân, cô định cáo trạng chuyện mẹ anh mới anh trước, cô nói:
"Lương Cảnh, tôi hôm nay mẹ anh hẹn gặp tôi anh có biết không? Anh có biết bà nói gì với tôi không? Anh chắc chắn không thể tưởng tượng được đâu!"
Ngón tay thon dài của Lương Cảnh đặt trên huyệt thái dương, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn khi nghe cô nhắc đến mẹ mình, anh nói rằng anh rất mệt và muốn vào phòng tắm tắm rửa.
Liễu Na chu đáo đi mở nước ấm vào bồn cho anh, Lương Cảnh đứng bên ngoài phòng tắm hút một điếu thuốc trước khi vào. Anh liếc nhìn bộ đồng phục học sinh không biết Liễu Na lấy ở đâu ra, cô đang loay hoay làm gì đó trong phòng tắm.
Hàng lông mày sắc bén của anh cau lại, anh tức giận nói: "Em đang mặc cái gì trên người vậy?"
Liễu Na xoay người một vòng: "Đồng phục đấy, trong khách sạn có, yên tâm, quần áo sạch sẽ, quần áo dùng một lần, nhìn có đẹp không?"
"Không đẹp." Hàng lông mày như kiếm của Lương Cảnh nhíu chặt, khóe miệng không có nụ cười: "Thay đi, tôi không thích."
Liễu Na bĩu môi với anh, bước ra ngoài phòng tắm, thay... Bộ đồng phục y tá khác, nóng lòng bước vào phòng tắm lần nữa.
Lương Cảnh đang đứng tắm dưới vòi hoa sen. Thời điểm nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn lại, Liễu Na nhìn thấy cơ bắp săn chắc, còn có thứ nhoáng lên theo động tác quay người của anh đó, một thứ thật lớn, gương mặt Liễu Na lập tức đỏ bừng!
Dù đã từng nhìn thấy nó trước đó, cũng đã từng dùng tay chạm vào, nhưng gương mặt cô vẫn đỏ bừng và con tim cô vẫn nhảy loạn.
Lương Cảnh cũng có chút không được tự nhiên, giọng điệu lạnh lùng: "Em vào đây làm gì? Đi ra ngoài."
Liễu Na lập tức che mắt lại: "Tôi không nhìn thấy gì hết!"
"Em còn dám nói là không nhìn thấy?" Lương Cảnh cười: "Thế em che mắt lại làm gì?"
"Tôi chỉ thấy một chút..."
"Em nói một chút của ai?" Lương Cảnh không vui, anh tắt vòi hoa sen, đẩy người đến đứng dưới vòi hoa sen, mở vòi hoa sen trên đầu lên, xả ướt quần áo trên người cô, quần áo ướt đẫm dán sát vào cơ thể của cô như ẩn như hiện. Cô nhìn khá lấp lánh khiến người ta động lòng, anh nghiêng người, hôn lên trán cô, sau đó hôn lên chóp mũi cô, đôi môi đỏ mọng, kéo chiếc lưỡi nhỏ của cô ra, và hôn cô thật mạnh.
Liễu Na bị anh hôn đến hoa mắt chóng mặt, lại bị nước chảy qua, cô có chút kháng cự. Lương Cảnh vòng qua thắt lưng ôm ngang eo cô, bế cô lên chiếc giường tròn bên ngoài phòng tắm.
Liễu Na cảm thấy chiếc giường tròn đang chuyển động, mẹ ơi, cảm giác này lan tỏa khắp cơ thể cô, những ký ức về mặt đó đã lâu chưa từng nghĩ đến tràn ngập trong trái tim và trí nhớ của cô. Bị anh chạm vào, cô vừa mừng vừa sợ, nửa muốn anh tiếp tục, nửa lại sợ anh tiếp tục, khi anh hôn lên tai cô, cô đã cười thành tiếng.
Lương Cảnh chống tay bên người cô, tiếng cười trầm thấp gợi cảm: "Không phải em đã từng trải qua rồi sao? Sao vừa chạm vào đã thế này rồi?"
Liễu Na che mắt lại, xấu hổ nói: "Anh nói oan cho tôi, người ta chưa từng trải qua đâu." Ở cái thế giới này, nguyên chủ vốn chưa trải qua, cho nên đêm nay nhất định có chút đau, Liễu Na ôm cổ anh, cười hì hì nói: "Chút nữa anh nhẹ chút nhé, tôi sợ đau."
Ngón tay thon dài của Lương Cảnh chạm vào má cô, ôm cô vào lòng, an ủi cô: "Đau nhiều không?"
"Sẽ chảy máu!" Liễu Na nói: "Chút nữa anh đừng bị máu của người ta dọa nha!"
Lương Cảnh đặt tay lên nơi đó của cô, anh vừa xoa nhẹ thì cơ thể cô co rụt lại, biết rõ còn cố hỏi: "Là chỗ này chảy máu sao?"
Lần này, Liễu Na dứt khoát che luôn cả gương mặt đi, nhìn anh qua ánh sáng giữa các ngón tay: "A! Phải nhẹ nhàng, giờ tôi cũng hơi đau!"
Lương Cảnh nhéo khuôn mặt mềm mịn của cô, khóe miệng mang theo ý cười: "Lần đầu tiên, em muốn làm ở đâu? Tôi nghe lời em."
Tổng giám đốc Lương rất hiếm khi tôn trọng ý kiến của cô, đương nhiên Liễu Na không thể bỏ lỡ cơ hội này, ôm lấy cái bụng hơi đau nhức, ô chỉ vào chiếc ghế dựa tình thú đặt trước tấm gương trong phòng, cười nói: "Tôi muốn làm với anh trên chiếc ghế đó, anh ôm tôi đến đó đi."
Tổng giám đốc Lương nghe lời bế cô lên ghế, rồi anh nhận ra mình không biết cách làm, cuối cùng vẫn là do Liễu Na thành công mở khóa ghế ra, tự mình ngồi xuống ghế trong một tư thế vô cùng hấp dẫn.
Sắc mặt tổng giám đốc Lương hơi âm u, trong mắt bừng lên ham muốn, giọng nói lại không được hài lòng cho lắm: "Em học những thứ này ở đâu?"
"Tôi tìm thấy trên mạng đấy!" Liễu Na lườm anh một cái: "Tôi tạo chút thích thú cho anh không được sao? Đây là lần đầu tiên của chúng ta, đương nhiên là cần thú vị một chút."
Điều tuyệt vời nhất của chiếc ghế này là nó có thể thể hiện Liễu Na hoàn mỹ trước mặt tổng giám đốc Lương, chiếc ghế có trọng lực đỡ, tổng giám đốc Lương cũng có thể giã thật mạnh, trong quá trình làm, cả hai bên đều có thể cảm nhận được niềm vui. Hơn nữa, thời điểm Liễu Na ngồi trên ghế, cơ thể mở rộng, dù sao cũng vô cùng kích thích ánh mắt tổng giám đốc Lương.
Lương Cảnh nhìn cô chăm chú, hai chân cô buông thõng, anh khẽ liếm hàm răng trên, lần đầu tiên anh muốn làm tình với cô!
Anh kéo nó ra, mũi tên đã lên dây, trước khi bắt đầu, Liễu Na đã cảm thấy một cơn đau bụng bùng lên, ngay sau cơ đau đó, cô cảm thấy bên dưới mình đang rỉ máu!
Lương Cảnh trợn mắt há hốc mồm, anh đã sẵn sàng mọi thứ, nhưng chưa kịp làm gì với cô thì cô đã bắt đầu chảy máu! Hơn nữa máu đang trào ra một cách mất kiểm soát!
Tổng giám đốc Lương chưa từng thấy tình huống như vậy, anh vội vàng đem ôm người từ trên chiếc ghế không quá đứng đắn xuống dưới, bế cô lên giường, tìm khăn giấy lau vết máu cho cô.
Liễu Na đau đến lăn lộn trên giường, máu không ngừng chảy. Cuối cùng, cô che mặt buồn bực nói với tổng giám đốc Lương: "Dì của tôi đến, nếu anh không ngại đánh nhau chiến đấu đẫm máu với tôi thì anh làm đi!"
Tổng giám đốc Lương thấy cô đau đớn đến tái nhợt mặt mày, mồ hôi lấm tấm trên trán, anh kéo chăn lên đắp cho cô rồi an ủi: "Đến cái rắm ấy. Em đã chảy máu rồi còn muốn tôi làm chết em sao? Nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Trong lòng Liễu Na vô cùng tức giận, khó khăn lắm cuối cùng mới được ngủ với tổng giám đốc Lương, bà dì không nghe lời, cứ thế đến phá đám cô.
Cô ôm eo Lương Cảnh, thì thào nói: "Tôi không sao, tôi sẵn lòng để anh làm tôi đến chết mà, anh đến đi, lần này anh không đè tôi, không biết lần sau là lúc nào nữa."
Lương Cảnh nghe vậy rất vui mừng, bàn tay to lớn đặt lên trán cô, ấn cô nằm xuống giường, rồi đứng dậy và nói: "Tôi ra ngoài mua cho em mấy món đồ dùng của phụ nữ?"
Nửa tiếng sau, Lương Cảnh bên ngoài mang theo một túi đồ lớn vào phòng, Liễu Na mở ra xem, phát hiện tổng giám đốc Lương mua quá trời thứ là thứ.
Trong túi có các loại khăn, khăn ướt, tã người lớn, vài túi tã trẻ em.
Cô cảm thấy băng vệ sinh nửa năm sau của mình đã bị túi đồ to đùng này của tổng giám đốc Lương nhận thầu rồi, lập tức dở khóc dở cười.
Tổng giám đốc Lương cầm một bịch tã người lớn lên và hỏi cô: "Cái này dùng thế nào? Tôi thấy hình như nó quá dài. Có cần tôi đổi loại khác cho em không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...