Liễu Na lẳng lặng đứng ngoài nhà hàng đợi Lương Cảnh, nghĩ đến những lời dịu dàng anh vừa thì thầm bên tai, cô không khỏi có chút kích động.
Cô liên tục nhìn vào nhà hàng, nhưng cả buổi cũng không thấy Lương Cảnh đi ra, cảm thấy buồn chán nên cô cầm điện thoại lên đọc tin tức.
Cô phát hiện cái đám thổi phồng, lăng xê Liễu Liên Nhi là thần tiên giáng trần, những bài so sánh Liễu Na là con gái giả chiếm đoạt vị trí của người khác đều đột nhiên biến mất sau một đêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dựa vào bản tính vênh váo của Liễu Liên Nhi, có lẽ cô ta sẽ không xoá sạch như vậy đâu…Liễu Na nghĩ mãi cũng không giải thích được.
Liễu Na đang xem một cách nhập tâm thì không biết Lương Cảnh đã đứng đằng sau lưng cô từ lúc nào, cô cũng không phát giác được, cho đến khi nghe thấy tiếng ho trầm nhẹ của anh.
Liễu Na vừa quay đầu thì thấy Lương Cảnh đứng đằng sau lưng nhìn cô, sắc mặt biến đổi khôn lường, con mắt đen như đá vỏ chai nhìn cô một cách sâu xa, môi mỏng mím chặt, nhìn là biết không vui rồi.
Vừa nãy không phải vẫn ổn sao?
Liễu Na bước lên kéo tay anh một cách thân mật, gương mặt nhỏ nhắn dán sát vào cánh tay anh, ngẩng đầu lên nháy mắt với anh: "Anh bận xong chưa? Tôi đợi anh nãy giờ lâu quá trời luôn á."
Lương Cảnh thấp giọng ừ một tiếng. Vừa đảo mắt một cái liền thấy xe của anh được từ từ lái tới, anh đẩy cô vào trong xe.
Liễu Na nhìn thấy gương mặt cau có của tổng giám đốc Lương, cảm giác hình như anh đang giận. Đang bình thường sao tự nhiên lại giận chứ? Chẳng lẽ là anh đang ghen việc cô gặp mặt với Phùng Tử Phong sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người ngồi trong xe, Liễu Na đang muốn chủ động mở miệng giải thích thì đôi môi mỏng của tổng giám đốc Lương khẽ nhếch lên, trầm giọng không vui hỏi cô: "Em và Phùng Tử Phong có quan hệ gì?"
Trong lòng Liễu Na bị dọa cho một trận, lúc này giọng nói của tổng giám đốc Lương không chỉ có không vui, trong đó rõ ràng còn có sự chất vấn.
Liễu Na nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh: "Sao anh lại hung dữ với tôi như thế chứ?"
Lương Cảnh quay đầu đi không nhìn cô, đôi mắt đen và sâu đầy vẻ ngờ vực: "Nửa đêm em đi ra ngoài gặp đàn ông mà còn hỏi tôi tại sao lại hung dữ với em như thế à?"
Liễu Na cắn môi, lặng lẽ nhìn mặt tổng giám đốc Lương. Ánh mắt của anh rõ ràng đang viết: Em nên vui mừng vì tôi đã cho em một cơ hội giải thích thay vì mang em đi tròng lồng heo ngay tại chỗ.
Hứ, đồ đáng ghét!
"Anh đã nghe thấy những gì rồi?" Liễu Na hỏi anh một cách cảnh giác.
"Tôi không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện." Giọng điệu tổng giám đốc Lương bình thản mang theo chút khinh thường nhắc nhở cô: "Nhưng tôi nghe thấy em đòi anh ta năm trăm vạn!"
Câu cuối cùng được nói ra chứa đầy sự tức giận.
Trái tim Liễu Na đập không ngừng, có cảm giác chột dạ khi bị người khác bắt trúng điểm yếu.
Cô có hơi lắp bắp, nói: "Năm…năm trăm vạn…anh nghe lầm rồi nhỉ?"
"Tôi không nghe lầm." Lương Cảnh nói với cô bằng một giọng điệu ôn hòa nhã nhặn: "Liễu Na, em đừng nói dối tôi, tôi có thể tha thứ cho em một lần, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai."
Liễu Na xoa xoa trái tim đau nhức của mình. Mặc dù Lương Cảnh nói chuyện một cách bình tĩnh hòa nhã nhưng điều cô sợ nhất chính là anh sẽ nói bằng giọng điệu như vậy. Nếu anh hung dữ với cô, cô có thể dùng nhiều cách khác nhau để dỗ dành anh. Nhưng anh càng bình tĩnh thì điều đó chứng tỏ anh càng tức giận. Không còn chỗ để quay đầu lại rồi, anh là một người nói được làm được.
Liễu Na nhích qua nắm lấy cánh tay anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, thành thật khai báo: "Xin lỗi, tôi không nên nói dối anh. Quả thực tôi đã lấy của anh ta năm trăm vạn."
"Tại sao?" Lúc nãy người đàn ông vẫn còn đang giận cuối cùng cũng thả lỏng.
"Anh ta hăm dọa tôi!" Liễu Na nói: "Thật ra tôi và em gái vẫn luôn không hòa hợp, anh biết đó, lần trước tôi hôn mê cũng là do cô ta hại. Tôi biết cô ta và Phùng Ngữ Hàm lén lút yêu đương qua lại nên tôi đi tìm một đội chó săn(1) chụp lén, nhưng bị anh của Phùng Ngữ Hàm phát hiện."
"Cho nên em lấy của anh ta năm trăm vạn?" Đôi mày kiếm của Lương Cảnh ngưng động, nhìn cô với dáng vẻ không cách nào tin được: "Thiếu tiền lắm sao?"
Liễu Na cắn môi: "Thì tôi hơi thiếu tiền, tiền anh cho tôi, tôi đều lấy đi làm quần áo rồi. Dạo gần đây làm ăn cũng khó khăn…" Liễu Na cứ nói nói rồi ôm eo của anh, nói với vẻ rất đáng thương: "Lương Cảnh, anh đừng giận mà, chúng ta cùng đi ngắm sao, tôi mời anh ăn kem."
"Lấy năm trăm vạn của người đàn ông khác mời tôi ăn kem?" Lương Cảnh cười lạnh một tiếng, tiếng cười toàn là sự chế giễu, xem nhẹ.
Liễu Na tức muốn chết nên đập vào cánh tay cường tráng của anh một cái nhưng lại khiến tay mình bị đau: "Tôi cũng nhận sai rồi, anh còn muốn tôi phải làm sao nữa?"
Lương Cảnh liếc cô một cái, lạnh giọng nhắc nhở: "Lần trước em đồng ý với tôi cái gì, quên rồi sao?"
Liễu Na vắt óc suy nghĩ, nhớ đến lần trước đồng ý với anh là sau này chỉ yêu cầu một người đàn ông là anh giúp đỡ thôi.
"Đâu có giống nhau đâu, năm trăm vạn này của tôi là xứng đáng có mà." Liễu Na cảm thấy bản thân cũng khá tự tin.
"Không có gì mà em xứng đáng có hết." Lương Cảnh không tính vòng vo với cô nữa, không nhiều lời mà dặn dò cô: "Mang tiền lấy được trả cho anh ta, đừng có nhiều lời với tôi."
Ơ? Vì một câu của tổng tài bá đạo mà cô phải mất đi năm trăm vạn này sao?
"Tôi trả cho anh ta năm trăm vạn, anh sẽ cho em một nghìn vạn sao?" Liễu Na ngập ngừng hỏi, trong lòng không ngừng tính toán ầm ầm…
Lương Cảnh cười mỉa một tiếng, kiêu ngạo mở miệng: "Xem biểu hiện của em."
Liễu Na trợn mắt nhìn anh một cái, xoay người đi xuống xe, đi thẳng vào nhà hàng.
Phùng Tử Phong vẫn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong nhà hàng.
Liễu Na đi đến trước mặt anh ta, để tấm chi phiếu lên bàn, đẩy về phía anh ta: "Trả chi phiếu cho anh đó." Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Phùng Tử Phong, cô chủ động bổ sung một câu: "Anh yên tâm, tôi nói được làm được, sẽ không tiết lộ chuyện của em trai anh và em gái tôi. Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
Phùng Tử Phong ngăn cô lại, ánh mắt nhìn cô xa xăm: "Cô Liễu, có thể nói cho tôi tại sao không?"
Liễu Na hít vào một hơi, vốn không muốn giải thích gì cả, nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy chiếc Bentley màu đen của Lương Cảnh đang đợi mình thì có sự ngọt ngào dâng lên trong trái tim cô. Không cần biết sau này thế nào, ít nhất bây giờ Lương Cảnh vẫn là người đàn ông của cô.
"Phùng tiên sinh, anh nhìn thấy chiếc xe bên ngoài không? Người đàn ông tôi thích đang ngồi trong đó đợi tôi. Anh ấy không cho tôi lấy đồ của người đàn ông khác."
Phùng Tử Phong cười một tiếng, giọng điệu quỷ quyệt xảo trá: "Anh ta cho cô một nghìn vạn chưa? Cho nên so với tôi thì cô thích anh ta hơn?"
Khóe miệng Liễu Na co giật, trong lòng hơi xem thường Phùng Tử Phong, chuyện cũ chuyện mới gì đều nhớ lại hết, xoay đầu nhìn anh ta một cái, nụ cười hoàn toàn đẹp đẽ: "Cho dù anh ấy không cho tôi một nghìn vạn, tôi cũng thích anh ấy nhất, biết tại sao không? Tại vì anh ấy sẽ không tùy tiện bỏ rơi tôi."
Sau khi Phùng Tử Phong nghe Liễu Na nói câu này xong thì cả người như bị sốc, có cảm giác trái tim sượt qua một cách khác thường. Vừa rồi trong khoảnh khắc nào đó, thậm chí anh ta cho rằng, người trước mặt chính là Liễu Na của anh ta. Nhưng rõ ràng cô không phải.
Liễu Na hít một hơi sâu, đi ra khỏi nhà hàng rồi lại lên xe của Lương Cảnh lần nữa.
Lương Cảnh thấy cô quay lại, cài đai an toàn cho cô, việc này đã trở thành động tác quen thuộc của anh.
Bởi vì anh biết Liễu Na rất muốn tìm đường chết, nếu anh không chủ động giúp cô cài, cô sẽ có thể quấy rầy cái đùi của anh. Đến lúc đó, anh bị quấn cứng ngắc nguyên cả đường đi không cần lái xe nữa.
Liễu Na yên tĩnh nhìn Lương Cảnh cài đai an toàn cho mình, tâm trạng rất tốt.
Nhìn xem, Lương Cảnh của cô được cô điều khiển, dạy rất tốt.
Tuy thỉnh thoảng anh rất hung dữ, hơn nữa còn bá đạo, còn không cho cô lấy tiền của người đàn ông khác. Nhưng trong lòng anh chỉ có một mình cô đó! Được thôi, đây chỉ là tình huống tạm thời, định hướng tương lai thế nào, cô không thể biết được, cũng không cách nào kiểm soát.
Cô nắm lấy cánh tay anh nói "Cảm ơn", ngẩng đầu lên hôn vào khuôn mặt đẹp trai của anh một phát.
Lương Cảnh thấp giọng cười, cố ý nghiêng đầu che đi ý cười.
Vừa định khởi động xe thì có người gõ nhẹ vào cửa sổ.
Đứng ngoài cửa sổ là Phùng Tử Phong mặc một thân đồ vest thẳng tắp.
Lương Cảnh và Phùng Tử Phong là bạn cũ. Khi nhìn thấy anh ta thì không thể không hạ cửa sổ xe nhưng ánh mắt anh lại không nhìn về phía cửa sổ mà lại nhìn thẳng về phía trước.
Hai người mạnh mẽ đối diện với nhau, giữa những người đàn ông cũng có thể có những cuộc chiến riêng của họ. Tuy Liễu Na không rõ họ đang tranh đấu điều gì, nhưng bây giờ từng phút từng giây cô đều cảm giác được, Lương Cảnh rất không hài lòng với Phùng Tử Phong, Phùng Tử Phong cũng không thoải mái giống như Lương Cảnh.
Đàn ông và đàn ông mà diễn Cung Tâm Kế thì quả là kích thích hơn phụ nữ nhiều. Bởi vì trận chiến đó hết sức căng thẳng, đây là muốn chiến nhau thật mà không hề giấu giếm, không giống phụ nữ và phụ nữ với nhau, chỉ âm thầm tiến hành thôi.
Chỉ thấy Phùng Tử Phong đứng bên ngoài nhìn Lương Cảnh, khóe miệng khẽ cong lên nhưng lại không nhìn ra chút ý cười nào: "Tổng giám đốc Lương, lâu rồi không gặp nhỉ. Gần đây vẫn khỏe chứ? Nghe nói gần đây công ty anh vì kiểm tra tài liệu không đạt tiêu chuẩn nên bị người khác tố lên tòa? Nhìn anh có vẻ đang khá sứt đầu mẻ trán, đang tìm luật sư sao? Có cần tôi giới thiệu không?"
Vốn dĩ Lương Cảnh còn đang bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy như vậy thì anh đeo kính râm vào trước rồi ngạo mạn đáp lại: "Không phiền lòng tốt của tổng giám đốc Phùng, có tâm trạng quan tâm tôi từng giờ từng khắc như thế thì chi bằng quan tâm chuyện nhà của mình cho tốt đi."
Lời của Lương Cảnh nói không rõ ràng, nhưng trong tức khắc Phùng Tử Phong thay đổi sắc mặt.
Phùng Tử Phong nhìn Liễu Na một cái, cười giễu một tiếng, bình tĩnh nói: "Cảm ơn sự quan tâm của tổng giám đốc Lương. Nói đi cũng phải nói lại, vị hôn thê của ngài rất giống tình đầu của tôi, chuyện này ngài không biết sao?"
Tim Liễu Na đập thình thịch, cánh tay đang ôm Lương Cảnh khẽ siết chặt.
Lương Cảnh cảm thấy được sự căng thẳng của cô, miệng khẽ nhếch lên, ung dung thản nhiên đáp: "Vậy sao."
Phùng Tử Phong nhìn Liễu Na trong xe một cách mập mờ: "Thật ngại quá, nghe nói hai người chỉ là mối quan hệ đính hôn? Nếu hai người chưa kết hôn, vậy tôi theo đuổi cô Liễu cũng không sao đúng không? Tôi thông báo nhắc nhở với tổng giám đốc Lương trước một tiếng, miễn tới khi đó tổng giám đốc Lương trách tôi thọc gậy bánh xe ở sau lưng."
"Ha, vậy phải xem anh đào nổi người của tôi hay không rồi!" Lương Cảnh cười lạnh một tiếng, khởi động xe, không chào hỏi tiếng nào đã lái xe đi. Phùng Tử Phong trở tay không kịp, suýt chút bị đưa đi, vẫn may là phản ứng kịp thời.
Dưới màn đêm đen thăm thẳm, Phùng Tử Phong nhìn chằm chằm chiếc Bentley đang phi nước đại, nhíu mày trầm tư.
…
Lương Cảnh đưa Liễu Na về nhà rồi rời đi mà không lên tiếng. Vốn dĩ Liễu Na đã chuẩn bị tìm lời mà nói, định giải thích với anh về vấn đề "tình đầu". Ai mà biết, tổng giám đốc Lương nửa câu cũng không hỏi, cũng không biết là anh quá để ý hay là quá không để ý, hay là bị chọc tức đến mức không nói nên lời nữa.
Tóm lại, Liễu Na cảm thấy trong lòng khá không thoải mái nên cả đêm trằn trọc ngủ không được.
Nguyên ngày hôm sau là cô chụp tạo hình quần áo. Nhìn thấy em gái của David là Lydia nên cùng cô ấy thảo luận chi tiết quy tắc hợp tác, Lydia tập trung tinh thần vào việc sửa hình rất nhanh chóng.
Ban ngày Liễu Na cũng làm việc ở phòng làm việc, gần đây đi sớm về tối nên cô cũng không kịp theo dõi chuyện của Liễu Liên Nhi, cũng rất ít đụng mặt với cô ta. Ai biết được, hôm nay mệt cả ngày, vừa lên mạng thì lướt trúng tin tức chấn động "Đời tư công tử Phùng Ngữ Hàm thối nát, đến vị hôn thê của các công tử khác anh ta cũng dám đụng!"
Chuyện này cũng thật là biến đổi khôn lường nhỉ.
Tiêu đề đại khái là thế này "Phùng Ngữ Hàm Liễu Liên Nhi lạc lối cả đôi, lùm cây nhỏ kích thích(2). Run, n-p với người nước ngoài tại party ướt át! Chấn động, mũ xanh của Kiều Tử Hàng lớn quá!"
"Hình tượng thần tiên của Liễu Liên Nhi đổ vỡ trong một đêm. Có người tung tin, thiên kim ngồi không hưởng phước thật ra là cô ta, cô ta là thiên kim giả!"
"Muốn ói! Tôi đã up bài nói từ lâu rồi, Liễu Liên Nhi trơ trẽn, mỗi ngày up một ngàn bản thảo, bây giờ thì xong rồi đấy? Chân tướng vừa xuất hiện, cô ta up một trăm ngàn cái cũng không có tác dụng gì!"
"Tin tức xấu của Phùng gia vừa xuất hiện, cổ phiếu nước ngoài xuống dốc? Trách được ai chứ!"
(1)phóng viên
(2) ra lùm cây làm chuyện đáng xấu hổ, chỉ việc lén lút hẹn hò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...