Ngày hôm sau là sinh nhật của Liễu Na, cô ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm đã dậy gội đầu, sấy khô tóc, trang điểm, mặc một bộ váy xinh đẹp.
Kiểu váy này vừa quy củ lại lộ ra chút cảm giác gợi cảm, không lộ đùi, chỉ lộ bắp chân, đường nét rất thanh thoát, là một chiếc váy dài ôm sát, đuôi váy giống như đuôi cá, tôn lên dáng người uyển chuyển và gợi cảm, rất xinh đẹp.
Cô xõa tóc, cùng với dung mạo được trang điểm kỹ càng, xoay một vòng trước gương, thầm nghĩ nếu đêm nay Lương Cảnh vẫn có thể thờ ơ với thân thể cô, vậy chắc chắn là anh bị mù, nếu không thì là anh có bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảy giờ tối, đúng giờ hẹn, lái xe đến nhà hàng đã hẹn thì Lương Cảnh đã đang đợi cô rồi.
Anh đang ngồi chỗ bên cửa sổ đợi cô, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác len cashmere màu đen gọn gàng và phong cách, đường vai được là phẳng phiu, bên trong mặc áo sơ mi đeo cà vạt, dáng vẻ cao quý, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý phi thường.
Khi Liễu Na cầm quà bước vào, liền nhận thấy xung quanh có rất nhiều cô gái đang lén nhìn Lương Cảnh đẹp trai tuấn tú, nhưng ánh mắt Lương Cảnh lại tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như chẳng hề hay biết mình đang được chú ý, nhưng cũng không để ý những điều này.
Liễu Na bĩu môi, từ xa trừng mắt nhìn anh, trong lòng thầm oán trách, thật sự là anh đi đến đâu cũng có thể phóng điện hết.
Khi ánh mắt Lương Cảnh nhẹ rơi vào cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế phía sau, yên lặng nhìn cô mang theo một món quà rất lớn, từng bước đi về phía anh nhưng không hề có ý đến mang giúp cô, ánh mắt lại dời xuống liếc mắt nhìn váy cô, mắt cá chân trắng như tuyết, sắc mặt cô không tệ, không có quá xấu xí.
Liễu Na mang quà đến, vừa gặp nhau đã ngọt ngào nói: "Chúc mừng sinh nhật, anh Lương Cảnh."
“Gọi Lương Cảnh.” Lương Cảnh cũng không nhìn món quà của cô, giơ tay ra hiệu phục vụ có thể mang đồ lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là Liễu Na lại đổi sang xưng hô khác: "Tổng giám đốc Lương, chỗ này đẹp quá, khắp nơi đều là sao, anh đặc biệt vì tôi mà chọn nhà hàng này sao?"
Đây là một nhà hàng theo chủ đề ánh sao, ngay cả âm nhạc cũng rất nhẹ nhàng du dương. Trần nhà là màu đen của trời sao, khi ngồi xuống vừa ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy muôn vàn vì sao không ngừng toả sáng lấp lánh trên trần nhà, tạo nên một khung cảnh bầu trời đầy sao rất thật. Những người dùng bữa trong khung cảnh này đến tâm trạng cũng bất giác trở nên vui vẻ.
Dù sao Liễu Na vừa ngồi ở đây, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm giác bong bóng lãng mạn trong đầu đều đang bay lên đỉnh đầu, đến cả nói chuyện giọng cô cũng mềm mại đi phần nào.
Đôi môi mỏng của Lương Cảnh khẽ cong lên, có thể thấy được tâm trạng anh cũng đang không tồi, bình tĩnh nói: "Chọn bừa thôi."
"Thật sao? Nhưng tôi thích sao nhất đó." Liễu Na cầm ly nước lên uống: "Chắc chắn là anh cố ý chọn theo sở thích của tôi."
Giọng điệu của Lương Cảnh lạnh lùng ghét bỏ: "Thế quái nào mà tôi biết em thích sao được."
“Lần trước tôi nói với anh đó.” Liễu Na đặt cốc nước xuống, chớp mắt nhìn anh, lúc này bầu trời sao phản chiếu vào mắt cô, đôi mắt cô giống như có thể phát sáng nhìn sang anh, rất quyến rũ: "Lương Cảnh, sao anh không xem quà sinh nhật tôi tặng anh, tôi chọn lâu lắm đấy."
“Không xem.” Lương Cảnh khẽ nhếch môi cười, vẻ mặt không chút cảm động: "Em thì có thể tặng được món quà gì tốt chứ? Em còn chẳng có tiền.”
Ô! Đồ ngốc này còn chê cô nghèo nữa chứ, thật tức giận!
"Cũng không nhất định, tối nay anh mở nó ra thì biết thôi." Liễu Na bước đến bên cạnh anh, ngẩng đầu ngước nhìn anh: "Hay là tối nay tôi và anh cùng mở, tiện thể chúng ta có thể ngủ cùng nhau?"
Từ lúc Liễu Na đứng dậy đi đến bên cạnh Lương Cảnh, có người trong nhà hàng vẫn không ngừng nhìn về phía họ bên này.
Lương Cảnh khẽ ho một tiếng, có chút nhức đầu ấn thái dương, tay đặt trên eo cô, nhẹ nhàng đẩy cô lại: "Quay về, ngồi yên đi."
Khi phục vụ mang các món ăn lên, Liễu Na nếm thử từng món một, giữa bữa ăn quản lý nhà hàng đi đến tặng hoa.
Liễu Na đón lấy bó hoa màu hồng, khẽ cau mày nhìn Lương Cảnh, nhưng chỉ thấy Lương Cảnh đang cúi đầu cắt miếng bít tết, ánh sao phản chiếu trên khuôn mặt tuấn tú của anh, càng phác hoạ rõ ràng đường nét, lộ ra khí chất Anh Quốc, anh thật sự đẹp đến mức khiến người ta dễ dàng rung động.
“Sao lại tặng tôi hoa sao baby chứ?” Liễu Na không có tâm trạng đặt bó hoa sang một bên.
Lương Cảnh ngừng cắt miếng bít tết, đôi mắt đen như đá Obsidian chuyên chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vì tức giận mà nhăn hết lại của cô, có chút không hiểu: "Sao thế?"
“Ý nghĩa của hoa sao baby là tình yêu của vai phụ” Trái tim Liễu Na như bị bóp nghẹt, lẽ nào đây lại một lần nữa vô tình nhắc nhở cô, ở thế giới nào, cho dù cô có nỗ lực thế nào, đều được định trước chỉ là số phận của một vai phụ sao? Ôi, nghĩ đến là cảm thấy mệt mỏi.
“Vậy à?” Khóe miệng Lương Cảnh khẽ nhếch lên, dùng khăn ăn lau khóe miệng một cách ưu nhã, khẽ cười: "Vai phụ thì có gì không tốt?”
“Đương nhiên là không tốt rồi.” Liễu Na không có tâm trạng ăn nữa, tức giận đến tim đập loạn nhịp: "Lẽ nào anh không xem phim sao? Nữ phụ trong phim thường không có kết cục tốt, tôi chỉ muốn ở bên anh lâu dài như trời đất lẽ nào không được sao? Tại sao lại bắt tôi làm vai phụ, tôi không phục.”
Nụ cười nơi khóe miệng Lương Cảnh càng lớn, lúc đầu còn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, che giấu ý cười không muốn để ai dễ dàng nhìn thấy, cuối cùng hoàn toàn không che giấu được nữa.
Liễu Na nhìn chằm chằm anh cười, oán hận trừng mắt nhìn anh: "Đồ ngốc xấu xa này, anh tặng tôi bầu trời sao là muốn tôi làm vai phụ trong tình yêu của anh đúng không? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà nghĩ đến. Nếu như anh muốn đá tôi, ít nhất cũng phải đưa tôi một tỷ."
Lương Cảnh nghe đến đây càng muốn cười hơn, hỏi ngược lại: “Một tỷ? Em nghĩ cũng đừng nghĩ đến."
Liễu Na lại trừng mắt nhìn anh: "Vậy thì anh đừng để tôi làm vai phụ, tôi không thèm nhận bó hoa nát này của anh."
Đôi mắt Lương Cảnh lóe lên một tia sáng không dễ để ý, anh nhẹ nhàng nói lý với cô: "Đóng vai phụ thì có gì không tốt? Không phải tất cả các vai phụ trong phim truyền hình đều có kết cục không tốt. Em xem Trư Bát Giới trong “Tây Du Ký”, anh ta sống rất vui vẻ đấy chứ. "
Hừ! Lúc này Liễu Na càng tức giận, thế mà đồ ngốc xấu xa này còn chế nhạo cô là Trư Bát Giới cơ?
Mới ăn được nửa bữa cô đã không muốn ăn nữa, Liễu Na đứng dậy nói mình phải đi ra ngoài hít thở không khí, Lương Cảnh vốn định ngăn cô lại, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy nhân viên nhà hàng đẩy bánh kem đến cũng không hành động nữa.
Liễu Na vừa đi về phía trước được vài bước thì đụng phải nhân viên đang đẩy xe bánh, nhân viên đứng trước mặt cô, mở sâm panh chúc mừng cô.
Tất cả các thực khách đang dùng bữa đều vỗ tay chúc mừng cô, cô mỉm cười cảm ơn lời chúc phúc của mọi người, lúc nhận lấy dao từ nhân viên cắt bánh kem, vô tình cắt phải một vật cứng.
Theo bản năng cô cảm thấy chiếc bánh kem này có gì đó không ổn, khi chiếc bánh bị cô cắt làm đôi, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn kim cương giấu trong chiếc bánh, sáng quá đi mất! Sáng đến mức mắt mọi người muốn mù luôn rồi, cô nghĩ không có khả năng không nhìn thấy nó.
To như trứng chim bồ câu, màu hồng hiếm có!
Quê mùa quá đi mất!
Thế mà đồ ngốc nghĩ được nước đi này, nhưng cô lại cảm thấy tâm trạng thoải mái, tim đập đến mức rất nhanh.
Đây là lần đầu tiên có người chuẩn bị quà sinh nhật cho cô cẩn thận như vậy, quê thì có chút quê đó, nhưng nhẫn kim cương là thật!
Liễu Na quay đầu nhìn Lương Cảnh, đối diện với ánh mắt trong veo của anh, chỉ một giây, anh lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến cô nữa.
Kiêu ngạo cái gì chứ?
Muốn hẹn hò với tôi thì cứ nói.
Liễu Na cầm lấy quả trứng chim bồ câu màu hồng, lập tức quên luôn tâm trạng không tốt vừa rồi, cô ngồi bên cạnh Lương Cảnh, nhích lại gần anh, ngẩng đầu lên nói với anh: "Cảm ơn anh, anh Lương Cảnh. Tôi thích chiếc nhẫn màu hồng này lắm luôn, chắc là đắt lắm nhỉ?"
Cô vừa nói vừa ở trước mặt anh đeo lên ngón tay mình, hỏi anh: "Đẹp không?"
Lương Cảnh nào biết có đẹp hay không, dù sao cũng chỉ là đồ trang sức, đối với anh mà nói, cô có đeo trang sức hay không cũng vậy, nhưng không nhịn được khi thấy cô yêu thích thì anh cũng thích nhìn vẻ mặt vui mừng khôn xiết của cô lúc nhìn thấy đồ trang sức.
“Cũng được.” Ánh mắt Lương Cảnh lấp lánh ánh sáng yếu ớt, nhìn chằm chằm cô: "Không phải em vừa mới nói là muốn đi sao?
Liễu Na hừ một tiếng, mặt áp vào cánh tay anh, đôi môi hồng bĩu ra: "Không đi nữa, ai bảo anh đối với tôi tốt như vậy?"
Lương Cảnh cúi đầu cười, đẩy đầu cô ra, bởi vì anh nhìn thấy ở góc nhà hàng cách đó không xa có người đang dùng điện thoại chụp họ, mặc dù gần đây anh trở nên nổi tiếng trên mạng, nhưng anh rất ít khi quan tâm điều này, cũng rất không quen đi đến đâu cũng có người cầm điện thoại chụp hình, bây giờ lại còn bị Liễu Na bám lấy thân mật, nếu như không có người anh còn có thể mặc kệ cô nhưng bây giờ anh có chút không tự nhiên.
Lương Cảnh thấy sau khi cô bị đẩy ra thì khuôn mặt đều tỏ vẻ bất mãn, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ăn no chưa? Chúng ta trở về đi."
“Đi đâu vậy?” Liễu Na chơi xấu, lại ghé đầu vào cánh tay anh: "Trừ khi đi chỗ nào thế giới riêng của hai người, nếu không thì tôi không về đâu.”
Lương Cảnh buộc phải miễn cưỡng đồng ý: "Đi đi đi, về nhà. Đứng dậy đi."
Lúc này Liễu Na mới đồng ý, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc đi còn không quên cầm theo bó hoa sao baby bị ghét bỏ không cần, còn Lương Cảnh cầm món quà mà cô tặng đi.
Liễu Na ôm lấy cánh tay anh, phát hiện có người đi theo chụp họ ra khỏi nhà hàng, nên cô cũng không giấu diếm, ôm cánh tay Lương Cảnh, còn cố ý vỗ nhẹ vào khuỷu tay Lương Cảnh rồi ngẩng đầu cười với anh, nhanh chóng bước ra ngoài nhà hàng.
Trong xe, Lương Cảnh vừa lái xe vừa hỏi cô: "Em thật sự muốn đến nhà tôi?"
“Ừ.” Liễu Na nói: "Tôi đến bóc quà cho anh đó, còn phải tự tay thay cho anh, hôm nay muốn ngủ với anh trên một chiếc giường.”
“Cái gì thế?” Ngón tay thon dài của Lương Cảnh cầm vô lăng, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái.
Liễu Na cười mỉm: "Không phải tối nay anh sẽ biết rồi sao?"
Khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi hai tư giờ, Liễu Na nhất quyết yêu cầu anh dừng xe, cô muốn vào siêu thị mua vài thứ.
Lương Cảnh cảm thấy cô rất phiền phức, đang yên lành còn muốn mua cái gì, gọi người ta giao đến không phải là được rồi sao? Nhưng cô kiên quyết nói thứ này rất hiếm, không được nhờ người khác mua, nhất định phải là cô tự mình mua.
Thế là, nửa đêm nửa hôm Tổng giám đốc Lương phải vào cửa hàng tiện lợi với cô.
Liễu Na ăn mặc gợi cảm, phong thái của Lương Cảnh không tầm thường, trai xinh gái đẹp, vô cùng đẹp mắt, vừa đi vào đã thu hút sự chú ý của nhân viên cửa hàng tiện lợi.
Ai dè Liễu Na cũng không hề tránh né, đi thẳng đến kệ đồ dùng người lớn lựa chọn.
Lương Cảnh còn làm gì được nữa? Lặng lẽ đi đến đứng chắn sau lưng cô, đón nhận ánh mắt dòm ngó của nhân viên, lần đầu tiên anh cảm thấy việc bị nhìn chằm chằm khó chịu như vậy.
Nhưng người phụ nữ này không đánh nhanh quyết nhanh, đứng trước quầy hàng người lớn, lựa chọn cẩn thận tỉ mỉ, từ trong ra ngoài.
Liễu Na cầm một hộp bao cao su màu hồng, nghiêm túc đọc hướng dẫn bên trên:
"Lương Cảnh, chúng ta dùng vị dâu tây này được không?"
"Ừm."
"Lương Cảnh, cái này thì sao? Có mùi thơm, bên trên còn có gai."
“Đừng!” Lương Cảnh tức giận: "Em xong chưa vậy? Chọn bừa mấy cái đi.”
"Không, tôi muốn chọn cái tốt nhất."
Lương Cảnh đỡ trán, nói nhỏ vào tai cô: "Cái tốt nhất ở trên người tôi, mẹ nó em còn lãng phí thời gian nữa thì đừng mua nữa!"
Liễu Na mỉm cười quay đầu nhìn anh, nháy mắt cười, cô gật đầu đồng ý nói: "Ừm vậy, tối nay anh nhất định phải thể hiện thật tốt đó."
Lương Cảnh kéo cổ áo sơ mi, xung quanh đều là người, anh thật sự không muốn mất mặt với cô, nên đồ cũng không mua, dứt khoát kéo người đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...