Người xem hôm nay thay đổi tổng cộng bốn lần, có thể nói là quay từ sáng đến khuya, tầng một của tòa nhà quảng bá còn có một vài fans đang chờ idol ra.
Trang Khâm không biết có phải là fan của mình không, nhưng mấy cô gái kia chỉ một chốc đã nhận ra cậu ngay dù cậu che kín mặt: “Là Trang Khâm! Trang Khâm!!” Sau đó chạy bước dài xông đến.
Theo phản xạ cậu muốn chạy, vì bên cạnh cậu không có staff nào cả, nhưng cậu vẫn tốt tính dừng lại.
Cậu thấy bảng tiếp ứng trên tay các cô, phát hiện các cô thực ra là tới ủng hộ một nữ diễn viên khác, nhưng chẳng may lại gặp mình.
Rất nhiều người đều như vậy, chỉ cần gặp được ngôi sao, không cần biết có phải là thần tượng của mình không, đều phải tiến hành một loạt hoạt động đu idol, như là ký tên, chụp ảnh chung.
Trang Khâm ký tên, chụp ảnh chung, có cô gái cầm điện thoại quay lại, cậu cũng chỉ nhìn camera cười cười.
Chờ phối hợp xong, Trang Khâm mới hỏi: “Tôi có chút việc, bị muộn rồi, để tôi đi trước được chứ?”
“Được được!”
Trang Khâm: “Đã muộn rồi, các bạn chú ý an toàn.”
“Được được!”
Lúc Trang Khâm đi rồi còn nghe thấy các cô hét chói tai sau lưng: “Người thật đẹp trai quá, nhìn gần còn đẹp trai hơn thấy trên sân khấu hôm nay! Mặt siêu nhỏ, da cực trắng, chết tôi rồi!!”
“Người thật tốt thật đấy!!”
Điện thoại Trang Khâm còn để ở chỗ trợ lý, trên người vẫn còn đem theo điện thoại tổ chương trình đưa cho, bên ngoài trời đã tối, ngoài tòa nhà quảng bá đương nhiên lúc nào cũng có paparazzi ngồi canh, nhưng những người này không phải là của đài truyền hình chụp ảnh nghệ sĩ tham gia chương trình mà đều là canh thấy nghệ sĩ ra, nếu là tin nóng đáng tiền, sẽ lập tức đi theo, xem xem họ đi đâu, ở lại khách sạn nào, có bí mật gì không thể nói ra không.
Cậu đã bị bám đuôi không ít lần, thế nên lúc xuống tầng, lại có chút cảm thấy mình xuống tầng gặp Lý Mộ thực sự là quá xúc động, quá tùy tiện.
Nhưng khi nhận được tin nhắn, cậu thậm chí còn không nghĩ nhiều tới mức ấy, có người tới xem mình biểu diễn, có người đang chờ mình, thế là cậu đi thẳng tới chỗ tổng đạo diễn xin nghỉ.
Lên xe, Trang Khâm vẫn không dám thả lỏng, bảo Lý Mộ chạy nhanh đi.
Lý Mộ cầm một cái túi đưa cho cậu.
“Cái gì đấy?”
Lý Mộ bảo là trà sữa nóng.
“Sao lại tự dưng mua cái này cho em…”
“Em không thích à?”Anh từng thấy Trang Khâm uống thứ này một lần, hôm sau còn nếm được vị trà sữa trong miệng cậu, biết cậu lại uống, thế nên nghĩ chắc là cậu thích món này.
“Rất thích.” Cậu cắm ống hút vào, nhìn cảnh trong kính chiếu hậu hai bên của ô tô, im lặng nhìn vài phút, Lý Mộ rẽ sang đường khác, đánh tay lái sang phải, hỏi: “Có paparazzi à?”
“Chắc là… không có.”
Lý Mộ nhìn ngã tư, lại lần nữa rẽ phải.
Rẽ ba lần, sau đó lại mở bản đồ, đổi hướng.
“Đừng lo, cho dù có gì cũng sẽ bị anh cắt đuôi.”
Cơ thể căng thẳng của Trang Khâm lúc này mới thả lỏng lại chút: “Sao anh lại đến, đến lúc nào?”
“Đến từ trưa, tới xem em thi.” Lý Mộ thoáng nhìn dáng vẻ ăn trân châu của cậu, “Em có đói không?”
“Hơi hơi.” Cậu phát hiện Lý Mộ đang nhìn mình uống trà sữa, thậm chí còn chưa nghĩ cẩn thận, đã giơ trà sữa trong tay ra: “Anh muốn uống một chút không?”
Làm xong, cậu phát hiện ống hút đã bị mình cắn bẹp.
Lý Mộ có bệnh sạch sẽ.
Lý Mộ hình như không thích đồ ngọt.
“Xin lỗi, em quên anh không thích như vậy…” Đang định thu tay lại, Lý Mộ lại cúi đầu ngậm lấy ống hút, uống một ngụm nhỏ —— đây là tiệm trà sữa gần đài truyền hình được đánh giá cao nhất, bỏ thêm rất nhiều thứ linh tinh bên trong.
Lý Mộ: “Anh không thích gì cơ?”
Trân châu vừa mềm lại ngọt, rất dính răng, thực sự là vị anh không thích.
Trà sữa vị ngọt thanh, nhưng cũng là vị anh không khoái khẩu.
Trang Khâm thu tay về, đếm kỹ: “Anh không ăn cùng bàn với người khác, ăn cơm phải dùng đũa chung, lẩu chỉ ăn lẩu đơn một người.”
Còn phải mang bình xịt khử khuẩn theo người không rời, muốn chạm vào đồ gì cũng phải xịt khuẩn trước đã.
“Quan sát đúng là rất kĩ.” Lý Mộ nhìn về phía trước, ánh đèn của đuôi xe đằng trước ánh vào mắt anh, “Nhưng em chính là ngoại lệ.”
Trang Khâm trầm thấp “à” một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn ống hút uống hết trà sữa.
Lý Mộ hỏi cậu ăn gì, Trang Khâm không dám nói ăn cơm ở nhà hàng, nói là gọi cơm hộp về, Lý Mộ nói dẫn cậu tới chỗ ít người ăn món Kim Lăng, tên của một vài món ăn nổi tiếng chẳng mấy chốc đã làm con sâu đói trong bụng Trang Khâm thức tỉnh, bụng kêu òng ọc hai tiếng.
Cậu hỏi Lý Mộ ở đâu, lúc nào quay về.
“Ở khách sạn, rất gần chung cư các em ở.” Lý Mộ cầm thẻ, đỗ xe vào bãi đỗ xe dưới lòng đất, nghiêng đầu, “Em muốn anh về lúc nào?”
“Em… em phải ghi hình tiếp.” Cậu không trả lời trực tiếp, ý là không có thời gian bầu bạn với anh.
“Biết em phải làm việc rồi, không nghỉ chút nào sao?”
“Em vừa xin tổ chương trình nghỉ một ngày…”
“Ồ?” Lý Mộ đỗ xe xong, Trang Khâm lấy một cái khẩu trang từ trong túi ra đưa cho anh: “Anh đeo vào đi, anh quá đẹp trai.” Sẽ làm hại bản thân bị người khác chú ý tới.
Lý Mộ nhướng mày, đeo khẩu trang lên.
Đi từ bãi đỗ xe ra, đến nhà hàng phải đi thêm chốc lát, bởi vì quay xong chương trình đã muộn, cơm nước xong cũng đã 11 giờ đêm, vì thời gian này rất ít người đi ăn tối, hơn nữa còn ăn trong phòng riêng, Trang Khâm lại cực kì cẩn thận, ngoài người phục vụ đi vào, cũng không có ai chú ý.
Ăn uống no đủ, Trang Khâm ngồi lên xe anh.
Cậu biết Lý Mộ có thói quen đến chỗ nào đó, nếu cần sẽ mua một chiếc xe, mỗi chiếc xe hình dáng và màu sắc gần như đều giống nhau, mua xong nếu đi chỗ khác, không cần tới, sẽ bán đi, hoặc thực hiện thủ tục, vận chuyển hàng không về quê.
Nghe thấy Lý Mộ nghe cuộc gọi của giám đốc bất động sản, Trang Khâm mới biết anh định mua một căn nhà bên này.
Mua nhà thì cũng không sao, tương đương với đầu tư, nếu mình thừa tiền mình cũng mua, thế nên cậu cũng không nói gì.
Căng da bụng chùng da mắt, cơn buồn ngủ kéo đến, cậu chỉnh ghế dựa, có hơi mơ màng sắp ngủ.
Ánh đèn neon của thành thị xuyên qua cửa sổ xe phủ lên khuôn mặt, đôi mắt Trang Khâm chầm chậm nhắm lại.
“Đến rồi.” Lý Mộ cởi dây an toàn, xoa xoa mái tóc cậu: “Hôm nay mệt rồi, buổi tối nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trang Khâm quay đầu nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó: “… Từ từ đã, anh Mộ, em phải về tổ chương trình.”
“Phải về?” Lý Mộ tắt máy, cầm một cái kẹo cao su bạc hà, vẻ mặt tự nhiên, “Vì gặp em, anh vừa xuống máy bay đã không mua thuốc lá nữa.”
Trang Khâm há hốc miệng.
Lý Mộ xuống xe, vòng qua mở cửa ra cho cậu: “Em xin nghỉ rồi mà?”
“Vâng, nhưng mà…” Trang Khâm do dự, xuống xe.
“Một tuần chỉ gặp được một lần như vậy.” Lý Mộ cúi người nhìn thẳng vào cậu, nói, “Chỉ ăn một bữa cơm thôi sao?”
Bản thân Trang Khâm cũng không rõ, tại sao mới một hai câu đã bị dỗ mất rồi.
Không phải mùa thịnh vượng của du lịch, khách sạn rất ít người, Trang Khâm hiểu nếu bị người ta thấy mình đến khách sạn với người khác là tin lớn tới mức nào, thế nên rất sợ gặp phải người khác, càng sợ gặp phải người nhận ra mình.
Nhưng vận may cực tốt, gần như không gặp mấy người.
Vào phòng, Trang Khâm vẫn còn nói: “Em về trước 12 giờ là được.”
Lý Mộ nhìn cậu dụi mắt: “Mắt đã sắp không mở ra được nữa rồi, còn muốn đi?”
Trang Khâm ừm hai tiếng, nghĩ mình có nên để trợ lý tới đón không, nhưng nên giải thích thế nào? Diễn xong với Lý Mộ rồi, còn liên hệ như vậy, ai nhìn vào cũng thấy có vấn đề.
Cậu ngồi trên sofa, Lý Mộ đi từ toilet ra, thấy cậu đã nhắm mắt lại rồi.
Tuy vừa rồi nhìn vẫn rất có tinh thần, mắt rất sáng, nhưng Lý Mộ biết cậu thực sự mệt mỏi.
Vốn đưa cậu về, cũng không định làm gì, xem cậu ngủ thiếp đi, ý định gì trong lòng cũng phai nhạt, chỉ còn lại cảm giác đau lòng và thương xót, thứ tình cảm này vốn cực ít khi xuất hiện trong lòng anh, nhưng số lần xuất hiện gần đây lại cực nhiều.
Lý Mộ khom lưng bế cậu lên, Trang Khâm như có cảm giác, “Ưm” hai tiếng.
Lý Mộ bế cậu qua phòng khách, vào phòng ngủ, động tác nhẹ nhàng buông cậu xuống, đứng như vậy hai ba giây, ngồi bên mép giường, bàn tay cầm lấy mắt cá chân cậu, cởi tất trắng trên chân cậu xuống.
Người mệt mỏi, giấc ngủ sẽ rất sâu, cảm giác đối với thế giới bên ngoài giảm xuống, nhưng vẫn có bản năng bảo vệ mình.
Trang Khâm duỗi chân theo phản xạ, có chút không tình nguyện.
“Ngoan, đừng lộn xộn.” Lý Mộ nắm lấy chân cậu không cho động.
Lực bàn tay Lý Mộ cũng không quá chặt, Trang Khâm phản nghịch trở mình, chân dịch dịch, quẹt qua trên đùi Lý Mộ, gan bàn chân đặt vào điểm chính giữa.
Vẻ mặt Lý Mộ hơi thay đổi, nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...