Khâu Minh tới phim trường đợi một lúc, Lý Mộ diễn xong.
“Phim này của các anh, còn phải quay bao nhiêu ngày nữa?”
“Vài ngày.” Lý Mộ lời ít ý nhiều, vào phòng thay đồ thay quần áo.
“Còn mấy ngày nữa là xong rồi? Cuối cùng cũng kết thúc!” Khâu Minh dựa vào cửa phòng thay đồ, “Trải nghiệm kiếp sống diễn viên vui không?”
Lý Mộ ở trong thay quần áo, trên đầu là hai bóng đèn, trước mặt là tấm gương lớn, phản chiếu vóc dáng được rèn luyện vô cùng rắn chắc của anh.
Anh không nói lời nào, Khâu Minh nói tiếp: “Anh chắc chắn là cảm thấy thú vị, dù sao cũng thu hoạch được tình yêu trân quý.”
Lý Mộ không nói gì, mặc quần vào, đi giày, đẩy cửa phòng thay đồ ra.
“Mấy ngày trước, anh có hỏi mèo ở nhà tôi thế nào phải không, hai người có phải là tâm linh tương thông không, ngày hôm sau Trang Khâm cũng hỏi tôi, Sữa Chua có ổn không.
Cậu ấy về Thủ đô, nhưng còn có công việc khác, nên muốn đến xem thế nào.
Lý Mộ cuối cùng cũng mở miệng: “Thế nào rồi?”
Khâu Minh cứ nghĩ anh đang hỏi về mèo, nói mẹ tôi rất thích Sữa Chua nhà anh: “Tôi còn nói với mẹ tôi, đây là mèo Trang Khâm nhặt được lúc đóng phim ở Đông Nam Á, bà cảm thấy tôi lừa bà… Vốn định ôm đến chỗ anh, nhưng mẹ tôi bảo mẹ không thể mang đi lung tung, nên đành thôi.”
“Tôi không hỏi chuyện mèo.”
“Vậy anh hỏi…?”
Lý Mộ quay đi, không đáp lời, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
“Anh đang hỏi về Trang Khâm?” Khâu Minh phản ứng lại, đuổi theo nói, “Aiz, đối tượng của anh, hỏi tôi làm gì.”
Vẻ mặt Lý Mộ càng trầm hơn.
Khâu Minh: “Chia tay?”
Lý Mộ nhíu chặt đôi mày kiếm.
Biến hóa rất nhỏ trên vẻ mặt bị Khâu Minh nhìn thấy: “Chậc chậc chậc, còn chưa quay xong đã chia tay, nhanh thật đấy, hết diễn hết yêu? Anh đá cậu ta à?”
Lý Mộ không phản ứng, bước chân dài đi từ trong phòng ra ngoài, dọc đường đi người chào hỏi không ít, Khâu Minh rảo bước đuổi theo, lên xe mới nói: “Anh tức giận như vậy, anh là người bị đá? Không phải chứ?”
Lý Mộ bóp sống mũi, chuyện như vậy không thể nói cho Khâu Minh biết được, hiểu lầm thì hiểu lầ đi, cũng còn hơn để Khâu Minh biết được sự thật đoạn tình yêu đơn phương này chưa bắt đầu đã kết thúc.
Anh nhắm mắt dưỡng thần, Khâu Minh cũng không định lái xe, hắn nhìn ra được áp lực trong cảm xúc của Lý Mộ.
“Có muốn theo đuổi lại không?” Khâu Minh nghiêng đầu nhìn thần sắc tối lại không rõ của anh, đột nhiên hiểu chân tướng, “Quả nhiên anh là người bị đá, tôi biết ngay anh sẽ bị đá mà.”
Lý Mộ cứng đờ mặt, đảo mắt qua.
“Anh bình tâm một chút, đừng buồn, đóng phim sinh ra tình cảm, quay xong hết tình cảm, đây là chuyện bình thường! Tôi không ở trong giới mà còn biết, mấy chuyện này nhiều lắm.
Anh bị cậu ấy đá cũng là bình thường.”
“Bình thường?”
“Mặt anh lạnh tanh thế kia ai mà chịu nổi? Không phải chứ, yêu nhau trong lúc đóng phim, vốn không gọi là yêu! Hơn nữa yêu đương cũng không phải giống như anh, anh gặp phải chuyện này cũng không nên rụt lại như vậy, cậu ấy được theo đuổi nhiều hơn anh nhiều, anh có tin mẹ tôi nếu trẻ lại hai mươi tuổi —— hoặc không cần trẻ lại hai mươi tuổi, chỉ cần bà ly hôn, bà sẽ lập tức theo đuổi Trang Khâm không.
Anh cho cậu ấy cái gì rồi? Anh có biết fan địa chủ của cậu ấy nhiều tới mức nào không? Em gái đẹp tặng xe sang cũng không ít, cậu ấy có từng phản ứng gì không?”
Khâu Minh nói tiếp: “Nhiều người cuồng nhiệt theo đuổi cậu ấy như vậy, chỉ theo đuổi bình thường thôi là không đủ, đương nhiên, tôi không phải là muốn anh tặng quà không cho người ta, theo đuổi ấy mà, đừng bo bo giữ thể diện, tới tay rồi còn không phải do anh định đoạt sao.
Cùng lắm là giữ lại thể diện trên giường.”
Lần này Khâu Minh nói đúng rồi.
Lý Mộ đúng là để ý tới vấn đề thể diện này.
Khâu Minh rất hiểu anh: “Nam tử hán đại trượng phu, mất chút thể diện có là gì, cũng không có người ngoài biết.”
Khâu Minh lúc này mới nổ máy: “Đói bụng rồi phải không, đi ăn cơm trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, nói chứ IQ tôi không bằng anh, chyện theo đuổi thì kém xa tôi.
Hai người sau khi chia tay, có từng nhắn tin không?”
Lý Mộ không sửa đúng lại câu “chia tay” của Khâu Minh, chỉ nói không.
“Vậy tạm thời đừng nhắn, lạnh nhạt một thời gian, nếu cậu ấy không phải người sắt, kiểu gì cũng sẽ nhớ tới anh.
Hai ngày nữa “Tàng Tâm” chính thức đóng máy, cậu ấy có tới không?
Lý Mộ dựa vào ghế, nói không biết.
“Ồ, để tôi bảo Quách Bảo Châm gọi cậu ấy đến vậy.”
–
Mấy ngày này Trang Khâm quay chụp quảng cáo kem dưỡng da và mặt nạ, xong xuôi đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có, đã phải trở lại tổ chương trình.
Video tuyên truyền và VCR cá nhân quay tuần trước đã được up lên mạng, các cư dân mạng bắt đầu vote.
Kiểu vote này đương nhiên người càng có duyên càng nổi tiếng, cũng không thiếu đoàn đội của nghệ sĩ mua vote, Trang Khâm thậm chí còn không biết số vote của mình có phải thật hay không, chị Mân có sắp xếp thủy quân cho cậu hay không.
Chương trình còn chưa phát sóng, cơn nóng đã được xào phát bỏng.
Các cư dân mạng lấy bàn phím ra bắt đầu bàn tán khí thế ngất trời.
“Show tài năng thực tế cho diễn viên… diễn viên??? Chỉ mấy người này cũng gọi là diễn viên? Đã diễn lần nào chưa?”
Bởi vì trong 48 tuyển thủ có 30 người không nghe tên bao giờ, còn lại là các diễn viên đóng vai phụ quá nổi nhưng bản thân diễn viên không hot, hoặc là kĩ thuật diễn thường xuyên bị xách ra xếp cùng hotboy hotgirl diễn nát.
Cho dù có thủy quân và fans tới giúp Trang Khâm khống chế bình luận, nhưng vẫn có một bộ phận lớn anti bình luận điên cuồng dưới trang weibo chính thức của chương trình.
“Emmm cái trình ca hát nhảy múa của Trang Khâm, loại show thực tế PK diễn xuất đừng mời cậu ta đến chứ? Cậu ta có kĩ thuật diễn từ khi nào!!! Tổ chương trình đừng vì ratings mà ai cũng mời tới!! Mời diễn viên thực sự nhưng không hot không được sao? Như là XXX, XX… cảm thấy người xem không có IQ à!!”
“Emmmmmm hai diễn viên con ở trên nói ở trong ảnh thứ năm kia kìa, thấy tên Trang Khâm là chửi đây mà…?”
“Hình như cậu ta hát cũng không được, sao lại hot thế nhỉ, chắc tôi già rồi…”
“Phòng cho bạn không biết, xin phép được tới phổ cập khoa học phía dưới, cậu ta vốn là diễn viên đóng thế cho người khác (kĩ thuật diễn tốt hơn cậu ta nhiều), sau lại dùng thủ đoạn không chính đáng đạp người ta xuống để mình debut diễn chính, thực sự không có khả năng diễn xuất, mặt phẫu thuật không tệ.”
“Chương trình này chắc chắn nhổn làm, tao không thèm xem đâu!”
“Xem trailer rất thú vị, có vài người kĩ thuật diễn không tồi, xem kì đầu rồi lại xem diễn viên nào trụ được đến cuối 233333.”
“Chương trình này một khi phát ra tương đương với xử tội công khai rồi nhỉ? Không biết có tấm màn đen gì không, hóng ngày up fans của đám idul kia bị vả mặt, suốt ngày thổi phồng kĩ thuật diễn tốt này nọ [vỗ tay]”
Bản thân Trang Khâm vốn không chú ý tới những chuyện này, Tiểu Liên thì lúc nào cũng nhìn chằm chằm, thấy bình luận ác ý là report ngay, tiện tay kêu gọi các fans lớn mau chóng truyền đạt xuống, kêu gọi mấy trăm người đi khống chế bình luận.
Đối với cơn gió tanh mưa máu trên mạnh, tổ chương trình lại vụng trộm vui vẻ, Trang Khâm là người có thể chất kêu gọi anti, antifan cũng là một nửa fan, hai nghìn vạn này mời về đáng tiền.
Lúc tổ đạo diễn coi trọng cậu, đã biết kĩ thuật diễn của cậu không đến mức tệ như trong các bình luận, trên thực tế không phải quá nát, tham gia chương trình thực tế rất đáng xem.
Ai ngờ kết quả càng tốt hơn trong tưởng tượng, là kiểu diễn viên.
chỉ cần có kịch bản trong tay là có thể nhanh chóng nhập vai.
Chứng minh qua việc mới tuần đầu ghi hình, trong số các huấn luyện viên – giám khảo, đạo diễn Tằng là người đầu tiên ra tay muốn chọn Trang Khâm.
“Đừng ai cướp cậu ấy với tôi.” Đạo diễn Tằng thậm chí nói thẳng, “Để lại cậu ấy cho tôi, đừng ai chọn.”
Hai bên chọn lẫn nhau, nếu Trang Khâm chọn huấn luyện viên khác, đạo diễn Tằng sẽ không tham gia chương trình nữa.
Tổ đạo diễn lén nhắc nhở ông: “Đạo diễn Tằng, ngài đừng chỉ chọn mỗi cậu ta, phải chọn 12 người, ABCD bốn tổ mỗi tổ đều chọn 3 người, ngài yêu thích quá rõ ràng, đến lúc chiếu người xem lại dị nghị.”
Đạo diễn Tằng là người tổ chương trình của họ thật vất vả mới mời về được, dù sao đạo diễn với diễn viên khác nhau, đạo diễn cũng không cần cái gọi là duyên người xem, cũng không cần lên chương trình để khán giả quen mặt, càng đừng nói tới đạo diễn lớn ai cũng từng nghe nói tới như đạo diễn Tằng.
Muốn ông phối hợp với kịch bản tổ chương trình đã sắp xếp là rất khó.
“Chương trình này là chương trình thực tế, những người kia tôi không muốn chọn, đều giống nhau, không có ý định chỉ dạy.
Tôi muốn một mình cậu ấy, còn lại, chọn thêm một người này,” Đạo diễn Tằng chỉ vào một diễn viên nữ mình có ấn tượng, “Cô này còn được, còn được, mấy người còn lại không cần, tôi đều tùy tiện, OK không?”
Đạo diễn chương trình không thể trêu vào vị này được, chỉ đành gật đầu, nói được.
Các huấn luyện viên đã chọn xong, đến lượt các tuyển thủ lựa chọn.
Trong bốn huấn luyện viên, mỗi một người đều có một ưu thế độc đáo, nhưng đạo diễn lớn vẫn là người nổi tiếng nhất, ai cũng muốn đóng phim của ông, được đạo diễn lớn ưu ái còn quan trọng hơn làm quen với ảnh đế ảnh hậu.
Nhưng qua một tuần đi học, các tuyển thủ đã có thể cảm nhận được rõ ràng, hình như đạo diễn Tằng không quá để bụng tới chương trình này, hơn nữa yêu cầu còn rất cao, ai diễn ông cũng bảo không được, bắt về xem lại kịch bản, trong miệng ngoại miệng đều chỉ có vài câu: “Cô/ cậu quá giàu mỡ.”
“Diễn quá mức rồi.”
“Cậu đọc thoại kém.”
“Thầy cô không dạy cô à?”
Lần nào cũng vô cùng thẳng thắn giẫm nát lòng tự tin và tự tôn của diễn viên.
Trang Khâm lúc chọn ông, cũng hơi do dự, cậu cảm thấy đạo diễn Tằng cũng không thích mình tới mức đó, vốn Trang Khâm muốn học tập thêm, các huấn luyện viên khác cũng không tồi.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn viết tên của đạo diễn Tằng lên giấy.
Sau đó đạo diễn đi thẳng vào, bảo cậu chọn Chu Hoàn, cũng không nói lí do, chỉ bảo cậu chọn như vậy.
Chương trình vì hiệu quả, nhất định phải tạo ra mâu thuẫn, dù là giữa các diễn viên, giữa diễn viên và huấn luyện viên hay giữa các huấn luyện viên với nhau, không có mâu thuẫn và cãi nhau, chương trình không có gì đáng xem.
Nhưng kết quả cuối cùng cho ra, Trang Khâm vẫn vào team của đạo diễn Tằng, tổ chương trình biết độ hot của cậu, còn phân cả Trịnh Phong Bách và Đan Vân Vân vào cùng team này.
Trang Khâm nhận được quy trình ghi hình mới, nội dung ba ngày đều là tới học tập từ huấn luyện viên, trải qua ba ngày tập huấn là cuối tuần tự do, rồi PK trong team, để chọn ra một đội trưởng.
Buổi sáng đi học, nội dung giáo án dạy học của đạo diễn Tằng rất đơn giản: “Nội dung hôm nay rất nhẹ nhàng, mỗi người nhận một kịch bản, đọc kịch bản trong ba tiếng, sau đó phân vai cho mọi người, phân chia xong thì viết truyện riêng cho từng nhân vật, trưa mai nộp truyện riêng của nhân vật một vạn chữ cho tôi, viết không đủ thì phải viết thêm, OK không?”
Mọi người: “…”
Trang Khâm có đôi khi nghiên cứu kịch bản mê mẩn, sẽ viết truyện riêng của nhân vật suốt đêm, nhưng phải viết tay một vạn chữ… Ví dụ sáng tác văn muốn viết một nghìn chữ tốn một tiếng, viết tay một vạn chữ là mười tiếng rồi.
Đạo diễn Tằng: “Có vấn đề gì không? Ai có vấn đề thì nói ra.”
Không ai dám dị nghị gì, chỉ có thể nói vâng.
Đạo diễn Tằng: “Nếu thực sự không viết ra được, cũng đừng miễn cưỡng, một vạn chữ đừng thêm số từ, lãng phí thời gian, cũng đừng dọa tôi, tôi sẽ nghiêm túc đọc thứ mọi người viết ra.”
“Vâng thưa đạo diễn Tằng.”
Đạo diễn Tằng: “Kịch bản đọc ở đâu cũng được, về phòng cũng được, nhưng chỉ được đọc trong ba tiếng, ba tiếng sau tôi quay lại phân nhân vật cho mọi người.”
Trang Khâm cầm kịch bản, ngồi trong một góc phòng học, cameraman vào phòng quay, cậu mở một quyển sổ ra, một tay lật kịch bản, cameraman quay tới, ghi chép trên quyển sổ của cậu hình như là số trang.
Cậu rất nghiêm túc đọc kịch bản này, đây là một câu chuyện tình yêu, hơn nữa còn đề cập tới câu chuyện tình yêu giữa hai thế hệ, khó nhất chính là nhân vật nam chính, đó là một nhân vật yêu cầu một người đóng hai vai.
Vừa phải diễn nam chính, lại vừa phải diễn con trai nam chính.
Thế kỷ trước nam chính và nữ chính có một câu chuyện tình yêu lạ kì có một không hai, vì chiến loạn mà xa cách, sau đó nam chính có gia đình, con trai nam chính gặp lại nữ chính.
Chuyện được kể dưới góc độ của nữ chính, trong chớp mắt nữ chính gặp được cậu, thì liền nhớ tới người tình cũ.
Kịch bản dài, ngôn ngữ tinh luyện, cốt truyện cũng không thoải mái, nhưng lại rất đơn giản, Trang Khâm đọc thật nghiêm túc, nhưng đang đọc, lại cảm thấy có người đang ngồi bên cạnh mình, Trang Khâm thấy là Đan Vân Vân, thì đứng dậy nhường chỗ cho cô ta.
Chỉ cần là người có mắt, đều nhận ra cậu không hề thích cô ta.
Ai ngờ Trang Khâm đã sang chỗ khác ngồi rồi, cô ta lại tới nữa, còn gọi đàn anh, hỏi cậu có phải muốn diễn vai nam chính này không.
“Đoạn này đừng quay được không?” Trang Khâm nói một câu với anh trai ghi hình, cameraman liền đậy nắp lens lại.
“Lúc tôi đang đọc kịch bản, thích ở một mình, không thích bị quấy rầy.” Vẻ mặt Trang Khâm là đang cười, ánh mắt lại không có chút nhiệt độ, nói với cô, “Thế nên cô tự đọc đi, đừng tới hỏi chuyện tôi nữa, cũng đừng ngồi bên cạnh tôi.
Ý của tôi là, sau này cũng đừng làm như vậy.”
Đan Vân Vân biết tính cậu hiền hòa.
Trước kia ở công ty, cậu cười với tất cả mọi người, cô ta đã biết cậu là người hiền lành, khác với loại người trước mặt mọi người thì hiền lành, sau lưng phẩm hạnh tệ hại.
Cô ta cũng nghe người đại diện của mình nói qua, Trang Khâm là người có tính cách không từ chối ai cả.
Hai ngày trước cô ta nếm được chút ngon ngọt, nào ngờ hôm nay lại bị từ chối thẳng mặt thế.
Làm trò trước mặt cameraman, cô ta cũng có vài phần xấu hổ.
Ba tiếng sau, Trang Khâm gần như đã đọc gần hết cả kịch bản, chi tiết và số trang quan trọng cũng đã được ghi vào sổ.
Tiếp đó đạo diễn Tằng đi vào, bắt đầu phân chia nhân vật: “Đầu tiên là nam chính, nữ chính, ai muốn diễn?”
Ông nói thẳng ra như vậy, nhưng lại không ai dám giơ tay, đều nhìn người bên cạnh.
Trang Khâm nói: “Em muốn diễn.”
Trịnh Phong Bách lập tức nói: “Em cũng muốn diễn.”
Có người mở đầu, lập tức có nhiều người hơn nói mình cũng muốn, đạo diễn Tằng nói: “Đúng, diễn viên mà không muốn diễn vai chính thì không phải diễn viên tốt, nếu đã muốn, thì phải tranh thủ, mỗi người viết truyện riêng cho nhân vật một vạn chữ, viết xong thì nộp cho tôi xem trước, đi đi.”
Trang Khâm lấy hai quyển sổ mới có bìa màu không giống nhau ra, màu đỏ viết nhật ký, màu đen viết truyện riêng.
Một khi cậu bắt đầu làm công tác chuẩn bị, sẽ vô cùng nghiêm túc, viết một lúc, ăn cơm trưa, đeo tai nghe, viết tiếp.
Cậu hoàn toàn đắm chìm, đầu tiên cậu nhập vai vào nam chính, viết tới vô cùng mê mẩn, cậu viết đoạn miêu tả trong kịch bản vào nhật ký rồi, nhưng vẫn chưa viết kĩ ngày gặp nữ chính đó, trên tờ giấy kia viết ngày và thời tiết, theo sát đó nhật ký càng lúc càng nhiều lên.
6 giờ chiều đạo diễn Tằng mới trở về, thị sát từng người, hỏi: “Viết thế nào rồi, viết bao nhiêu? Viết xong một vạn chữ chưa?”
Rất nhiều người ngượng ngùng che chữ viết khó coi trên sổ, nói vẫn chưa viết xong.
“Cậu thì sao, cậu viết xong chưa?” Đạo diễn Tằng chắp tay sau lưng, đứng sau Trang Khâm, phát hiện cậu dùng tận hai quyển sổ.
Trang Khâm đeo tai nghe, không nghe thấy người khác gọi mình.
Đạo diễn Tằng chắp tay sau lưng, cúi người nghiêm túc nhìn một chút, xem xem rốt cuộc Trang Khâm đang viết gì.
Chờ tới lúc xem rõ ràng, cameraman sau lưng đã quay được vể mặt hơi kinh ngạc của ông.
“Ai dạy cậu viết như vậy?”
Trang Khâm bị ông vỗ một cái, mới hơi dừng bút.
Đạo diễn Tằng lại xem sổ của cậu: “Cậu còn vẽ kịch bản phân cảnh?”
“Mới một buổi chiều, làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy?”
Trang Khâm đang chìm đắm trong thế giới kịch bản, nghe vậy thậm chí một chút phản ứng cũng không kịp, lộ ra trạng thái mơ mơ màng màng.
Đạo diễn Tằng vừa nhìn là hiểu.
“Đi theo tôi ra đây.”
“Ờm.” Trang Khâm cầm sổ đứng dậy, dưới ánh mắt chăm chú hâm mộ của các diễn viên khác trong phòng học, đi ra ngoài.
Đạo diễn Tằng đuổi cameraman: “Đừng quay.”
Cameraman lại đậy nắp lens.
Đạo diễn Tằng: “Đi ra xa chút.”
Cameraman đành phải đi khỏi.
Đạo diễn Tằng nói với Trang Khâm: “Đưa sổ cho tôi.”
Trang Khâm đưa sổ cho ông, đạo diễn Tằng mở ra nhìn.
Chữ viết ẩu, có thể thấy được tốc độ viết khá nhanh, hơn nữa không biết có phải tư duy nhanh quá hay không mà mấy chữ đều viết sai, viết thiếu.
“Mỗi lần cậu đóng phim, để chuẩn bị đều dùng phương pháp này?”
“Không, bộ phim trước mới làm thế này.
Trước đó thì không phải.” Cậu hơi hoàn hồn một chút.
“Ồ, vậy bộ phim trước đó của cậu quay lúc nào?”
“Vừa mới đóng máy chưa tới một tháng ạ.”
“Thoát vai chưa?”
“Thoát… hình như không thoát được.” Trang Khâm cúi đầu, “Em cũng không rõ lắm.” Cậu cho rằng ra được rồi, nhưng thỉnh thoảng sẽ có lúc hỗn loạn, như mấy ngày nay luyện thử cảnh tình cảm, vẫn luôn nhớ tới Lý Mộ, cậu cảm thấy mình có lẽ cần phải diễn một nhân vật khác, mới có thể quên được tình cảm của một nhân vật.
“Cậu là diễn viên, sao cậu lại không rõ? Vì sao lại dùng phương pháp này, ai dạy?”
“Em tự mình… xằng bậy.” Thầy cô thực sự không dạy, đời trước Trang Khâm tự mình tìm được cảm xúc chân thực trong phim, mới nuôi dưỡng thói quen không tốt này.
“Cậu cũng đã biết là xằng bậy rồi, cậu còn đóng phim như vậy, sự nghiệp diễn viên của cậu nhiều nhất chỉ thêm một hai bộ nữa là kèo rèm!”
Trong thời gian ngắn như vậy, Trang Khâm lại có thể nhập vai lý giải sâu nhân vật như vậy, hơn nữa còn thực sự coi mình là nhân vật, cũng thực sự yêu một nhân vật khác, có thể nghĩ tới lúc thoát vai sẽ khó tới mức nào.
Chapter 63.
Khâu Minh tới phim trường đợi một lúc, Lý Mộ diễn xong.
“Phim này của các anh, còn phải quay bao nhiêu ngày nữa?”
“Vài ngày.” Lý Mộ lời ít ý nhiều, vào phòng thay đồ thay quần áo.
“Còn mấy ngày nữa là xong rồi? Cuối cùng cũng kết thúc!” Khâu Minh dựa vào cửa phòng thay đồ, “Trải nghiệm kiếp sống diễn viên vui không?”
Lý Mộ ở trong thay quần áo, trên đầu là hai bóng đèn, trước mặt là tấm gương lớn, phản chiếu vóc dáng được rèn luyện vô cùng rắn chắc của anh.
Anh không nói lời nào, Khâu Minh nói tiếp: “Anh chắc chắn là cảm thấy thú vị, dù sao cũng thu hoạch được tình yêu trân quý.”
Lý Mộ không nói gì, mặc quần vào, đi giày, đẩy cửa phòng thay đồ ra.
“Mấy ngày trước, anh có hỏi mèo ở nhà tôi thế nào phải không, hai người có phải là tâm linh tương thông không, ngày hôm sau Trang Khâm cũng hỏi tôi, Sữa Chua có ổn không.
Cậu ấy về Thủ đô, nhưng còn có công việc khác, nên muốn đến xem thế nào.
Lý Mộ cuối cùng cũng mở miệng: “Thế nào rồi?”
Khâu Minh cứ nghĩ anh đang hỏi về mèo, nói mẹ tôi rất thích Sữa Chua nhà anh: “Tôi còn nói với mẹ tôi, đây là mèo Trang Khâm nhặt được lúc đóng phim ở Đông Nam Á, bà cảm thấy tôi lừa bà… Vốn định ôm đến chỗ anh, nhưng mẹ tôi bảo mẹ không thể mang đi lung tung, nên đành thôi.”
“Tôi không hỏi chuyện mèo.”
“Vậy anh hỏi…?”
Lý Mộ quay đi, không đáp lời, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
“Anh đang hỏi về Trang Khâm?” Khâu Minh phản ứng lại, đuổi theo nói, “Aiz, đối tượng của anh, hỏi tôi làm gì.”
Vẻ mặt Lý Mộ càng trầm hơn.
Khâu Minh: “Chia tay?”
Lý Mộ nhíu chặt đôi mày kiếm.
Biến hóa rất nhỏ trên vẻ mặt bị Khâu Minh nhìn thấy: “Chậc chậc chậc, còn chưa quay xong đã chia tay, nhanh thật đấy, hết diễn hết yêu? Anh đá cậu ta à?”
Lý Mộ không phản ứng, bước chân dài đi từ trong phòng ra ngoài, dọc đường đi người chào hỏi không ít, Khâu Minh rảo bước đuổi theo, lên xe mới nói: “Anh tức giận như vậy, anh là người bị đá? Không phải chứ?”
Lý Mộ bóp sống mũi, chuyện như vậy không thể nói cho Khâu Minh biết được, hiểu lầm thì hiểu lầ đi, cũng còn hơn để Khâu Minh biết được sự thật đoạn tình yêu đơn phương này chưa bắt đầu đã kết thúc.
Anh nhắm mắt dưỡng thần, Khâu Minh cũng không định lái xe, hắn nhìn ra được áp lực trong cảm xúc của Lý Mộ.
“Có muốn theo đuổi lại không?” Khâu Minh nghiêng đầu nhìn thần sắc tối lại không rõ của anh, đột nhiên hiểu chân tướng, “Quả nhiên anh là người bị đá, tôi biết ngay anh sẽ bị đá mà.”
Lý Mộ cứng đờ mặt, đảo mắt qua.
“Anh bình tâm một chút, đừng buồn, đóng phim sinh ra tình cảm, quay xong hết tình cảm, đây là chuyện bình thường! Tôi không ở trong giới mà còn biết, mấy chuyện này nhiều lắm.
Anh bị cậu ấy đá cũng là bình thường.”
“Bình thường?”
“Mặt anh lạnh tanh thế kia ai mà chịu nổi? Không phải chứ, yêu nhau trong lúc đóng phim, vốn không gọi là yêu! Hơn nữa yêu đương cũng không phải giống như anh, anh gặp phải chuyện này cũng không nên rụt lại như vậy, cậu ấy được theo đuổi nhiều hơn anh nhiều, anh có tin mẹ tôi nếu trẻ lại hai mươi tuổi —— hoặc không cần trẻ lại hai mươi tuổi, chỉ cần bà ly hôn, bà sẽ lập tức theo đuổi Trang Khâm không.
Anh cho cậu ấy cái gì rồi? Anh có biết fan địa chủ của cậu ấy nhiều tới mức nào không? Em gái đẹp tặng xe sang cũng không ít, cậu ấy có từng phản ứng gì không?”
Khâu Minh nói tiếp: “Nhiều người cuồng nhiệt theo đuổi cậu ấy như vậy, chỉ theo đuổi bình thường thôi là không đủ, đương nhiên, tôi không phải là muốn anh tặng quà không cho người ta, theo đuổi ấy mà, đừng bo bo giữ thể diện, tới tay rồi còn không phải do anh định đoạt sao.
Cùng lắm là giữ lại thể diện trên giường.”
Lần này Khâu Minh nói đúng rồi.
Lý Mộ đúng là để ý tới vấn đề thể diện này.
Khâu Minh rất hiểu anh: “Nam tử hán đại trượng phu, mất chút thể diện có là gì, cũng không có người ngoài biết.”
Khâu Minh lúc này mới nổ máy: “Đói bụng rồi phải không, đi ăn cơm trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, nói chứ IQ tôi không bằng anh, chyện theo đuổi thì kém xa tôi.
Hai người sau khi chia tay, có từng nhắn tin không?”
Lý Mộ không sửa đúng lại câu “chia tay” của Khâu Minh, chỉ nói không.
“Vậy tạm thời đừng nhắn, lạnh nhạt một thời gian, nếu cậu ấy không phải người sắt, kiểu gì cũng sẽ nhớ tới anh.
Hai ngày nữa “Tàng Tâm” chính thức đóng máy, cậu ấy có tới không?
Lý Mộ dựa vào ghế, nói không biết.
“Ồ, để tôi bảo Quách Bảo Châm gọi cậu ấy đến vậy.”
–
Mấy ngày này Trang Khâm quay chụp quảng cáo kem dưỡng da và mặt nạ, xong xuôi đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có, đã phải trở lại tổ chương trình.
Video tuyên truyền và VCR cá nhân quay tuần trước đã được up lên mạng, các cư dân mạng bắt đầu vote.
Kiểu vote này đương nhiên người càng có duyên càng nổi tiếng, cũng không thiếu đoàn đội của nghệ sĩ mua vote, Trang Khâm thậm chí còn không biết số vote của mình có phải thật hay không, chị Mân có sắp xếp thủy quân cho cậu hay không.
Chương trình còn chưa phát sóng, cơn nóng đã được xào phát bỏng.
Các cư dân mạng lấy bàn phím ra bắt đầu bàn tán khí thế ngất trời.
“Show tài năng thực tế cho diễn viên… diễn viên??? Chỉ mấy người này cũng gọi là diễn viên? Đã diễn lần nào chưa?”
Bởi vì trong 48 tuyển thủ có 30 người không nghe tên bao giờ, còn lại là các diễn viên đóng vai phụ quá nổi nhưng bản thân diễn viên không hot, hoặc là kĩ thuật diễn thường xuyên bị xách ra xếp cùng hotboy hotgirl diễn nát.
Cho dù có thủy quân và fans tới giúp Trang Khâm khống chế bình luận, nhưng vẫn có một bộ phận lớn anti bình luận điên cuồng dưới trang weibo chính thức của chương trình.
“Emmm cái trình ca hát nhảy múa của Trang Khâm, loại show thực tế PK diễn xuất đừng mời cậu ta đến chứ? Cậu ta có kĩ thuật diễn từ khi nào!!! Tổ chương trình đừng vì ratings mà ai cũng mời tới!! Mời diễn viên thực sự nhưng không hot không được sao? Như là XXX, XX… cảm thấy người xem không có IQ à!!”
“Emmmmmm hai diễn viên con ở trên nói ở trong ảnh thứ năm kia kìa, thấy tên Trang Khâm là chửi đây mà…?”
“Hình như cậu ta hát cũng không được, sao lại hot thế nhỉ, chắc tôi già rồi…”
“Phòng cho bạn không biết, xin phép được tới phổ cập khoa học phía dưới, cậu ta vốn là diễn viên đóng thế cho người khác (kĩ thuật diễn tốt hơn cậu ta nhiều), sau lại dùng thủ đoạn không chính đáng đạp người ta xuống để mình debut diễn chính, thực sự không có khả năng diễn xuất, mặt phẫu thuật không tệ.”
“Chương trình này chắc chắn nhổn làm, tao không thèm xem đâu!”
“Xem trailer rất thú vị, có vài người kĩ thuật diễn không tồi, xem kì đầu rồi lại xem diễn viên nào trụ được đến cuối 233333.”
“Chương trình này một khi phát ra tương đương với xử tội công khai rồi nhỉ? Không biết có tấm màn đen gì không, hóng ngày up fans của đám idul kia bị vả mặt, suốt ngày thổi phồng kĩ thuật diễn tốt này nọ [vỗ tay]”
Bản thân Trang Khâm vốn không chú ý tới những chuyện này, Tiểu Liên thì lúc nào cũng nhìn chằm chằm, thấy bình luận ác ý là report ngay, tiện tay kêu gọi các fans lớn mau chóng truyền đạt xuống, kêu gọi mấy trăm người đi khống chế bình luận.
Đối với cơn gió tanh mưa máu trên mạnh, tổ chương trình lại vụng trộm vui vẻ, Trang Khâm là người có thể chất kêu gọi anti, antifan cũng là một nửa fan, hai nghìn vạn này mời về đáng tiền.
Lúc tổ đạo diễn coi trọng cậu, đã biết kĩ thuật diễn của cậu không đến mức tệ như trong các bình luận, trên thực tế không phải quá nát, tham gia chương trình thực tế rất đáng xem.
Ai ngờ kết quả càng tốt hơn trong tưởng tượng, là kiểu diễn viên.
chỉ cần có kịch bản trong tay là có thể nhanh chóng nhập vai.
Chứng minh qua việc mới tuần đầu ghi hình, trong số các huấn luyện viên – giám khảo, đạo diễn Tằng là người đầu tiên ra tay muốn chọn Trang Khâm.
“Đừng ai cướp cậu ấy với tôi.” Đạo diễn Tằng thậm chí nói thẳng, “Để lại cậu ấy cho tôi, đừng ai chọn.”
Hai bên chọn lẫn nhau, nếu Trang Khâm chọn huấn luyện viên khác, đạo diễn Tằng sẽ không tham gia chương trình nữa.
Tổ đạo diễn lén nhắc nhở ông: “Đạo diễn Tằng, ngài đừng chỉ chọn mỗi cậu ta, phải chọn 12 người, ABCD bốn tổ mỗi tổ đều chọn 3 người, ngài yêu thích quá rõ ràng, đến lúc chiếu người xem lại dị nghị.”
Đạo diễn Tằng là người tổ chương trình của họ thật vất vả mới mời về được, dù sao đạo diễn với diễn viên khác nhau, đạo diễn cũng không cần cái gọi là duyên người xem, cũng không cần lên chương trình để khán giả quen mặt, càng đừng nói tới đạo diễn lớn ai cũng từng nghe nói tới như đạo diễn Tằng.
Muốn ông phối hợp với kịch bản tổ chương trình đã sắp xếp là rất khó.
“Chương trình này là chương trình thực tế, những người kia tôi không muốn chọn, đều giống nhau, không có ý định chỉ dạy.
Tôi muốn một mình cậu ấy, còn lại, chọn thêm một người này,” Đạo diễn Tằng chỉ vào một diễn viên nữ mình có ấn tượng, “Cô này còn được, còn được, mấy người còn lại không cần, tôi đều tùy tiện, OK không?”
Đạo diễn chương trình không thể trêu vào vị này được, chỉ đành gật đầu, nói được.
Các huấn luyện viên đã chọn xong, đến lượt các tuyển thủ lựa chọn.
Trong bốn huấn luyện viên, mỗi một người đều có một ưu thế độc đáo, nhưng đạo diễn lớn vẫn là người nổi tiếng nhất, ai cũng muốn đóng phim của ông, được đạo diễn lớn ưu ái còn quan trọng hơn làm quen với ảnh đế ảnh hậu.
Nhưng qua một tuần đi học, các tuyển thủ đã có thể cảm nhận được rõ ràng, hình như đạo diễn Tằng không quá để bụng tới chương trình này, hơn nữa yêu cầu còn rất cao, ai diễn ông cũng bảo không được, bắt về xem lại kịch bản, trong miệng ngoại miệng đều chỉ có vài câu: “Cô/ cậu quá giàu mỡ.”
“Diễn quá mức rồi.”
“Cậu đọc thoại kém.”
“Thầy cô không dạy cô à?”
Lần nào cũng vô cùng thẳng thắn giẫm nát lòng tự tin và tự tôn của diễn viên.
Trang Khâm lúc chọn ông, cũng hơi do dự, cậu cảm thấy đạo diễn Tằng cũng không thích mình tới mức đó, vốn Trang Khâm muốn học tập thêm, các huấn luyện viên khác cũng không tồi.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn viết tên của đạo diễn Tằng lên giấy.
Sau đó đạo diễn đi thẳng vào, bảo cậu chọn Chu Hoàn, cũng không nói lí do, chỉ bảo cậu chọn như vậy.
Chương trình vì hiệu quả, nhất định phải tạo ra mâu thuẫn, dù là giữa các diễn viên, giữa diễn viên và huấn luyện viên hay giữa các huấn luyện viên với nhau, không có mâu thuẫn và cãi nhau, chương trình không có gì đáng xem.
Nhưng kết quả cuối cùng cho ra, Trang Khâm vẫn vào team của đạo diễn Tằng, tổ chương trình biết độ hot của cậu, còn phân cả Trịnh Phong Bách và Đan Vân Vân vào cùng team này.
Trang Khâm nhận được quy trình ghi hình mới, nội dung ba ngày đều là tới học tập từ huấn luyện viên, trải qua ba ngày tập huấn là cuối tuần tự do, rồi PK trong team, để chọn ra một đội trưởng.
Buổi sáng đi học, nội dung giáo án dạy học của đạo diễn Tằng rất đơn giản: “Nội dung hôm nay rất nhẹ nhàng, mỗi người nhận một kịch bản, đọc kịch bản trong ba tiếng, sau đó phân vai cho mọi người, phân chia xong thì viết truyện riêng cho từng nhân vật, trưa mai nộp truyện riêng của nhân vật một vạn chữ cho tôi, viết không đủ thì phải viết thêm, OK không?”
Mọi người: “…”
Trang Khâm có đôi khi nghiên cứu kịch bản mê mẩn, sẽ viết truyện riêng của nhân vật suốt đêm, nhưng phải viết tay một vạn chữ… Ví dụ sáng tác văn muốn viết một nghìn chữ tốn một tiếng, viết tay một vạn chữ là mười tiếng rồi.
Đạo diễn Tằng: “Có vấn đề gì không? Ai có vấn đề thì nói ra.”
Không ai dám dị nghị gì, chỉ có thể nói vâng.
Đạo diễn Tằng: “Nếu thực sự không viết ra được, cũng đừng miễn cưỡng, một vạn chữ đừng thêm số từ, lãng phí thời gian, cũng đừng dọa tôi, tôi sẽ nghiêm túc đọc thứ mọi người viết ra.”
“Vâng thưa đạo diễn Tằng.”
Đạo diễn Tằng: “Kịch bản đọc ở đâu cũng được, về phòng cũng được, nhưng chỉ được đọc trong ba tiếng, ba tiếng sau tôi quay lại phân nhân vật cho mọi người.”
Trang Khâm cầm kịch bản, ngồi trong một góc phòng học, cameraman vào phòng quay, cậu mở một quyển sổ ra, một tay lật kịch bản, cameraman quay tới, ghi chép trên quyển sổ của cậu hình như là số trang.
Cậu rất nghiêm túc đọc kịch bản này, đây là một câu chuyện tình yêu, hơn nữa còn đề cập tới câu chuyện tình yêu giữa hai thế hệ, khó nhất chính là nhân vật nam chính, đó là một nhân vật yêu cầu một người đóng hai vai.
Vừa phải diễn nam chính, lại vừa phải diễn con trai nam chính.
Thế kỷ trước nam chính và nữ chính có một câu chuyện tình yêu lạ kì có một không hai, vì chiến loạn mà xa cách, sau đó nam chính có gia đình, con trai nam chính gặp lại nữ chính.
Chuyện được kể dưới góc độ của nữ chính, trong chớp mắt nữ chính gặp được cậu, thì liền nhớ tới người tình cũ.
Kịch bản dài, ngôn ngữ tinh luyện, cốt truyện cũng không thoải mái, nhưng lại rất đơn giản, Trang Khâm đọc thật nghiêm túc, nhưng đang đọc, lại cảm thấy có người đang ngồi bên cạnh mình, Trang Khâm thấy là Đan Vân Vân, thì đứng dậy nhường chỗ cho cô ta.
Chỉ cần là người có mắt, đều nhận ra cậu không hề thích cô ta.
Ai ngờ Trang Khâm đã sang chỗ khác ngồi rồi, cô ta lại tới nữa, còn gọi đàn anh, hỏi cậu có phải muốn diễn vai nam chính này không.
“Đoạn này đừng quay được không?” Trang Khâm nói một câu với anh trai ghi hình, cameraman liền đậy nắp lens lại.
“Lúc tôi đang đọc kịch bản, thích ở một mình, không thích bị quấy rầy.” Vẻ mặt Trang Khâm là đang cười, ánh mắt lại không có chút nhiệt độ, nói với cô, “Thế nên cô tự đọc đi, đừng tới hỏi chuyện tôi nữa, cũng đừng ngồi bên cạnh tôi.
Ý của tôi là, sau này cũng đừng làm như vậy.”
Đan Vân Vân biết tính cậu hiền hòa.
Trước kia ở công ty, cậu cười với tất cả mọi người, cô ta đã biết cậu là người hiền lành, khác với loại người trước mặt mọi người thì hiền lành, sau lưng phẩm hạnh tệ hại.
Cô ta cũng nghe người đại diện của mình nói qua, Trang Khâm là người có tính cách không từ chối ai cả.
Hai ngày trước cô ta nếm được chút ngon ngọt, nào ngờ hôm nay lại bị từ chối thẳng mặt thế.
Làm trò trước mặt cameraman, cô ta cũng có vài phần xấu hổ.
Ba tiếng sau, Trang Khâm gần như đã đọc gần hết cả kịch bản, chi tiết và số trang quan trọng cũng đã được ghi vào sổ.
Tiếp đó đạo diễn Tằng đi vào, bắt đầu phân chia nhân vật: “Đầu tiên là nam chính, nữ chính, ai muốn diễn?”
Ông nói thẳng ra như vậy, nhưng lại không ai dám giơ tay, đều nhìn người bên cạnh.
Trang Khâm nói: “Em muốn diễn.”
Trịnh Phong Bách lập tức nói: “Em cũng muốn diễn.”
Có người mở đầu, lập tức có nhiều người hơn nói mình cũng muốn, đạo diễn Tằng nói: “Đúng, diễn viên mà không muốn diễn vai chính thì không phải diễn viên tốt, nếu đã muốn, thì phải tranh thủ, mỗi người viết truyện riêng cho nhân vật một vạn chữ, viết xong thì nộp cho tôi xem trước, đi đi.”
Trang Khâm lấy hai quyển sổ mới có bìa màu không giống nhau ra, màu đỏ viết nhật ký, màu đen viết truyện riêng.
Một khi cậu bắt đầu làm công tác chuẩn bị, sẽ vô cùng nghiêm túc, viết một lúc, ăn cơm trưa, đeo tai nghe, viết tiếp.
Cậu hoàn toàn đắm chìm, đầu tiên cậu nhập vai vào nam chính, viết tới vô cùng mê mẩn, cậu viết đoạn miêu tả trong kịch bản vào nhật ký rồi, nhưng vẫn chưa viết kĩ ngày gặp nữ chính đó, trên tờ giấy kia viết ngày và thời tiết, theo sát đó nhật ký càng lúc càng nhiều lên.
6 giờ chiều đạo diễn Tằng mới trở về, thị sát từng người, hỏi: “Viết thế nào rồi, viết bao nhiêu? Viết xong một vạn chữ chưa?”
Rất nhiều người ngượng ngùng che chữ viết khó coi trên sổ, nói vẫn chưa viết xong.
“Cậu thì sao, cậu viết xong chưa?” Đạo diễn Tằng chắp tay sau lưng, đứng sau Trang Khâm, phát hiện cậu dùng tận hai quyển sổ.
Trang Khâm đeo tai nghe, không nghe thấy người khác gọi mình.
Đạo diễn Tằng chắp tay sau lưng, cúi người nghiêm túc nhìn một chút, xem xem rốt cuộc Trang Khâm đang viết gì.
Chờ tới lúc xem rõ ràng, cameraman sau lưng đã quay được vể mặt hơi kinh ngạc của ông.
“Ai dạy cậu viết như vậy?”
Trang Khâm bị ông vỗ một cái, mới hơi dừng bút.
Đạo diễn Tằng lại xem sổ của cậu: “Cậu còn vẽ kịch bản phân cảnh?”
“Mới một buổi chiều, làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy?”
Trang Khâm đang chìm đắm trong thế giới kịch bản, nghe vậy thậm chí một chút phản ứng cũng không kịp, lộ ra trạng thái mơ mơ màng màng.
Đạo diễn Tằng vừa nhìn là hiểu.
“Đi theo tôi ra đây.”
“Ờm.” Trang Khâm cầm sổ đứng dậy, dưới ánh mắt chăm chú hâm mộ của các diễn viên khác trong phòng học, đi ra ngoài.
Đạo diễn Tằng đuổi cameraman: “Đừng quay.”
Cameraman lại đậy nắp lens.
Đạo diễn Tằng: “Đi ra xa chút.”
Cameraman đành phải đi khỏi.
Đạo diễn Tằng nói với Trang Khâm: “Đưa sổ cho tôi.”
Trang Khâm đưa sổ cho ông, đạo diễn Tằng mở ra nhìn.
Chữ viết ẩu, có thể thấy được tốc độ viết khá nhanh, hơn nữa không biết có phải tư duy nhanh quá hay không mà mấy chữ đều viết sai, viết thiếu.
“Mỗi lần cậu đóng phim, để chuẩn bị đều dùng phương pháp này?”
“Không, bộ phim trước mới làm thế này.
Trước đó thì không phải.” Cậu hơi hoàn hồn một chút.
“Ồ, vậy bộ phim trước đó của cậu quay lúc nào?”
“Vừa mới đóng máy chưa tới một tháng ạ.”
“Thoát vai chưa?”
“Thoát… hình như không thoát được.” Trang Khâm cúi đầu, “Em cũng không rõ lắm.” Cậu cho rằng ra được rồi, nhưng thỉnh thoảng sẽ có lúc hỗn loạn, như mấy ngày nay luyện thử cảnh tình cảm, vẫn luôn nhớ tới Lý Mộ, cậu cảm thấy mình có lẽ cần phải diễn một nhân vật khác, mới có thể quên được tình cảm của một nhân vật.
“Cậu là diễn viên, sao cậu lại không rõ? Vì sao lại dùng phương pháp này, ai dạy?”
“Em tự mình… xằng bậy.” Thầy cô thực sự không dạy, đời trước Trang Khâm tự mình tìm được cảm xúc chân thực trong phim, mới nuôi dưỡng thói quen không tốt này.
“Cậu cũng đã biết là xằng bậy rồi, cậu còn đóng phim như vậy, sự nghiệp diễn viên của cậu nhiều nhất chỉ thêm một hai bộ nữa là kèo rèm!”
Trong thời gian ngắn như vậy, Trang Khâm lại có thể nhập vai lý giải sâu nhân vật như vậy, hơn nữa còn thực sự coi mình là nhân vật, cũng thực sự yêu một nhân vật khác, có thể nghĩ tới lúc thoát vai sẽ khó tới mức nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...