Trang Khâm một chút cũng không nghi ngờ là anh cố ý, dù sao Lý Mộ không thích tiếp xúc với người khác, việc anh có thói ở sạch này rõ như ban ngày, vừa rồi trước khi quay cảnh hôn, cậu đi toilet còn thấy Lý Mộ đang rửa tay súc miệng ở đó.
Trang Khâm thấy gương mặt anh mơ hồ mang theo áp suất thấp, đoán là anh có lẽ quay cũng không thoải mái, nói: “Chúng ta tranh thủ cảnh tiếp quay một lần là qua đi.”
Lý Mộ: “Được.” Tuy rằng anh cảm thấy có lẽ là không thể.
Bên kia, Quách Bảo Châm gọi chuyên viên trang điểm tới hóa trang cho Trang Khâm, cũng gọi Lý Mộ tới: “Vừa rồi cậu cố tình chắn cameraman làm gì?”
Quách Bảo Châm kiềm chế buông bản phân cảnh trong tay xuống, miễn nhịn không được lại vung lên đánh Lý Mộ, tuy rằng tiếc phân cảnh thứ ba này, nhưng vẫn không dám mắng ba ba đầu tư.
Lý Mộ trầm mặc nói: “Không cố tình.”
Quách Bảo Châm nghi ngờ, đang định nói gì đó, chị gái dặm phấn cho Trang Khâm lại cầm cọ tới: “Đạo diễn Quách, miệng thầy Trang bị cắn sưng hết lên rồi! Cảnh hôn qua chưa? Nếu chưa qua tôi đề nghị không quay tiếp, trời ạ, quay tới tận lần thứ mười mấy rồi phải không?”
Quách Bảo Châm: “…”
Lý Mộ: “…”
Quách Bảo Châm nhìn về phía Lý Mộ, ý nói “Cậu nói xem làm sao bây giờ”, bộ dáng tức giận: “Tôi biết đây cũng không phải là cố ý, đúng không?”
“Ừm.” Lý Mộ gật đầu, cũng không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn, mà Quách Bảo Châm không chịu quay bổ sung một màn kia, thứ anh ta muốn chính là một cảnh quay hoàn chỉnh không bị cắt rời, cuối cùng cảnh hôn không có biện pháp giải quyết, Quách Bảo Châm chán ngán nhìn kế hoạch quay tháng này, nói: “Ngày mai quay lại đi.”
“Ơ, không quay nữa?” Trang Khâm ngạc nhiên, “Tại sao?” Cậu đã hy sinh nhiều như vậy, thật vất vả mới nhập vai, phải quay thêm lần nữa?
Lý Mộ thấy cậu có vẻ rất không tình nguyện, cón muốn quay tiếp, cười thầm trong lòng, cũng không nói ra nguyên nhân thực sự, mà bảo: “Là do tôi, đạo diễn Quách cho rằng trạng thái của tôi không tốt, có quay nữa cũng chỉ tốn phim, kéo dài tiến độ.”
“Vậy sao…” Trang Khâm nghĩ thầm, dứt khoát xóa cảnh đi không phải là tốt rồi sao, phiền quá.
Lý Mộ thấy cậu hụt hẫng, trầm ngâm vài giây, thấp giọng nói: “Nếu như cậu không ngại, đợi cảnh này kết thúc, chúng ta có thể luyện tập tiếp.”
“Luyện tập? Ý anh nói… là cảnh hôn?” Trang Khâm trong giây lát nghĩ hẳn đây là lời mà đạo diễn Quách nói, không giống lời Lý Mộ nói ra chút nào, “… Đạo diễn Quách bảo à?”
“Đạo diễn Quách chưa nói gì.” Lý Mộ nhìn cậu chăm chú, “Là tôi nói.”
Trang Khâm suy nghĩ: “Hay để ngày mai rồi quay luôn được không? Không… luyện tập nữa.
Trạng thái hôm qua của tôi anh cũng thấy rồi đấy, cảnh quay tình cảm kịch liệt này, với tôi có hơi khó, rất dễ bị cuốn vào.
Nếu có thể chuẩn bị tốt từ trước, không cần luyện tập một lần cũng qua.”
Lý Mộ chưa nói gì, đồng ý.
Anh cho rằng có điều kiện an tĩnh, không bị quấy rầy, mới có thể quay tốt được cảnh này, nhưng vấn đề, đây chính là diễn phim, phải có camera ở đó, phải quay trong phim trường.
Cho dù không thích hoàn cảnh phim trường, cũng chỉ có thể chán ghét trong lòng một chút.
Cảnh quay cùng ngày thật sự không thuận, Trang Khâm vẫn phát huy khá như thường, xung quanh miệng dùng một lớp phấn dày đè lên, không quá đỏ nữa, nhưng Lý Mộ lại có chút không vào trạng thái, cut lại cut, làm cho Quác Bảo Châm không biết nên giận, phát hỏa vào đâu, cuối cùng chạy ra đạp một cước vào thùng rác, tự đá tới đau chân mình.
Đạo diễn Chu khuyên anh ta bớt giận: “Ngài đó, lần đầu quay phim điện ảnh thương mại…”
“Phim của tôi đây là phim văn nghệ!” Anh ta phản bác.
Đạo diễn Chu: “Được rồi phim văn nghệ, phim văn nghệ cũng giống vậy, diễn viên có tốt hơn nữa thì cũng có lúc phát huy thất thường, nhìn thoáng một chút, cả hai đều là người mới, quay tới tận hôm nay mới xuất hiện vấn đề thế này, đặt ở đoàn phim khác, đạo diễn đã phải thắp nhang cảm tạ rồi.”
Quách Bảo Châm: “Vấn đề là do tôi sao?”
“Đương nhiên là vấn đề của cậu,” Đạo diễn Chu nói, “Hôm nay đừng quay cảnh phối hợp giữa hai người họ nữa, cậu đi quay vai phụ đi, quay xong cậu sẽ biết hai diễn viên chính này tốt tới mức nào, ít ra họ không cần phải chọn góc quay, tùy tiện thế nào cũng đẹp.”
Đoàn phim cho hai người nghỉ ngơi trước, Trang Khâm bỏ phần che khuyết điểm ở miệng đi, xem cảnh quay ngày mai.
Cảnh quay này trước đó khi ba người cùng đọc kịch bản, cậu và Lý Mộ đều đưa ra ý kiến muốn sửa.
Trong hợp đồng của Trang Khâm có ghi, không thể xuất hiện cảnh quay khỏa thân, mà cảnh ngày mai chính là cảnh tiếp theo sau cảnh hôn hôm nay, Quách Bảo Châm từ đầu muốn cho hai người thời gian để lấy hơi, mới không xếp cùng một ngày, nào ngờ cuối cùng vẫn phải xếp vào cùng ngày.
Cảnh quay này, miêu tả hai người sau khi hôn xong, lại hôn lên cổ và nơi khác, vuốt ve nhau trong lúc vẫn còn mặc quần áo, cởi nút ra xong, Lý Mộ cởi áo, sau đó còn có miêu tả khoảng trăm chữ, không có cảnh giường chiếu, có điều bây giờ đã bị xóa đi, cảnh quay mờ ám dừng lại ở tay Trang Khâm đặt trên quần Lý Mộ, rồi sau đó máy quay chuyển sang tấm rèm cửa sổ bị gió thổi.
Về chừng mực miêu tả của khoảng trăm chữ kia, Quách Bảo Châm cũng giải thích: “Không phải là tôi viết, là biên kịch còn lại thêm vào, giờ cậu ta còn chưa biết chúng ta đã bỏ nó đi, nếu mà biết, sẽ mắng tôi quay quá giả.
Dục vọng của hai người đàn ông bị dẫn dắt, sao có thể sóng êm gió lặng quay cửa sổ một chút chứ.”
Trang Khâm giờ có hơi đau đầu, cho dù đã xóa tới mức này rồi nhưng vẫn làm cho người ta ngượng ngùng.
Cậu hơi cân nhắc động tác một chút trước gương, tưởng tượng cảnh trong đầu, Lý Mộ phải hôn lên ngực cậu, cậu phải sờ nơi đó của Lý Mộ, đây cũng quá…!!!
Trang Khâm đau khổ cào loạn đầu tóc mình, dúi đầu vào mở kịch bản ra, trán đập bộp bộp vào bàn.
Lúc này, Lý Mộ ôm mèo vào, lại phát hiện cậu đang vô lực mà đập đầu, miệng phát ra tiếng nức nở như mèo kêu.
Bước chân Lý Mộ khựng lại nơi cửa.
Trang Khâm hồn nhiên không biết, còn đang chìm trong kịch bản, phải sờ chỗ kia của người khác kiểu gì, cậu chết cũng không làm ra được chuyện như vậy, chỉ nghĩ đã làm cho người ta xấu hổ!
Tận tới khi trán chạm vào lòng bàn tay ấm áp mềm mại, Trang Khâm ngây người, vầng trán cậu được bàn tay rộng kia nâng lên, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Lý Mộ.
Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nói gì.
Tay Lý Mộ đặt trên trán cậu, không động đậy, cúi đầu nhìn trang kịch bản kia.
Nói thật ra, ban đầu khi thấy một đoạn này, anh chỉ có một suy nghĩ, chính là xóa đi.
Ai ngờ hôm qua quay xong, anh xem lại cảnh quay mờ ám sắp quay này, trong lòng lại có cảm giác khác.
Đó là cảm xúc anh chưa từng nghĩ tới trước khi nhận quay bộ phim này.
“Đang xem kịch bản?” Tay Lý Mộ trượt từ trên trán xuống tóc cậu, nhẹ nhàng sờ mái tóc đen của cậu như vuốt ve động vật nhỏ, “Sao mặt cậu đỏ vậy?”
Trang Khâm quay đầu nhìn gương, quả nhiên rất đỏ ——
Cậu không đáp lời.
Lý Mộ: “Lo cho cảnh quay ngày mai à?”
Ánh mắt không thể khống chế mà dừng ở thính tai Trang Khâm, phần tai kia đỏ lên thực sự kì quái, chỗ thính tai kia đỏ tới mức như sắp chảy máu vậy.
Trang Khâm gật đầu, gãi gãi mặt, muốn bình tĩnh trở lại: “Tôi không biết phải quay thế nào, lại không có lời thoại, cũng chỉ có thể tự mình suy nghĩ, nào ngờ…”
Mới nghĩ thôi mà mặt đã đỏ như vậy?
Lý Mộ ngồi xuống, ngồi lên chiếc ghế hóa trang bên cạnh cậu: “Tôi cũng lần đầu quay cảnh này, không có kinh nghiệm.” Tối qua cũng nghĩ tới, rất có thể dưới tình huống mất khống chế, bản thân liệu còn muốn quay cảnh này nữa không.
“Tôi cũng không biết… hơn nữa…” Cậu rũ mắt, cắn môi dưới.
Hơn nữa Trang Khâm còn lo một vài chi tiết nhỏ, thời tiết Đông Nam Á thực sự quá nóng, sợ tới phim trường là sẽ vã mồ hôi, lúc hôn môi còn đỡ, ít ra còn có thể súc miệng trước, không ăn gì, huống hồ cũng chỉ dừng lại ở bên ngoài, nếu hôn lên da thì…
Lý Mộ: “Hơn nữa làm sao?”
Trang Khâm hơi khựng lại, nói: “Tôi chắc chắn sẽ vã mồ hôi, sợ anh cảm thấy không quen, còn nữa đoạn này…” Tính tình cậu chính là như vậy, nếu đã hẹn với bạn, bạn đến muộn cậu sẽ không quá bực bội, sẽ chờ, nhưng nếu bản thân đến muộn, sẽ luôn lo âu.
Một đoạn này cậu cũng ngượng nói ra, liền cầm lấy kịch bản, chỉ lên một câu tay An Khả chạm vào quần hắn kia: “Một đoạn này nếu như nhất định phải quay, tôi chắc chắn sẽ mạo phạm anh.” Từ dưới đáy lòng cậu cầu nguyện tốt nhất là Lý Mộ nên cảm thấy không thoải mái rồi chạy đi tìm đạo diễn Quách xóa cảnh quay luôn đi!
Hóa ra là lo lắng vấn đề này, thế nhưng lo tới mức đập đầu bịch bịch xuống bàn?
“Tôi cũng sẽ vã mồ hôi, đây không phải là vấn đề, còn về phần mạo phạm…” Lý Mộ nhướng mày, “Đừng khó xử, nếu đối tượng là cậu, tôi không thành vấn đề.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Mộ: Người khó xử nhất định là tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...