Phải Chăng Chỉ Có Một Con Đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta?
Jen đưa tay đỡ lấy hai cái túi nặng trịch trên tay cô.
-Jen !
-Sao em đoán tài thế ! Em có con mắt ở đằng sau à ! Anh còn chưa kịp lên tiếng nữa
-Không cần nhìn cũng biết ! Anh đứng đây gây ồn ào đấy !
-Em lại diễn kịch đi ! – Jen cười. Cầm Tử thở dài.
-Trông chúng ta chẳng giống một gia đình tẹo nào ! – Cầm Tử khoác tay Jen – Anh ! Anh đoán xem hôm nay mẹ có bất ngờ về món quà chúng ta mua tặng mẹ không ? Chắc mẹ đang nhức đầu với con nhóc đây anh nhỉ ? Về mau đi anh ! Em nhớ con quá !
-Chỉ cần một câu nói của em là đám đông tản ra ngay ! – Jen thì thầm, tươi cười nói : Vợ yêu !
-Em có nhiều tài năng thiên bẩm nhỉ ? – Jen cười. Cầm Tử thản nhiên không trả lời. Cô thấy buồn ngủ. Mấy ngày bận rộn mệt mỏi đã quá rồi.. từ ngày mai sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.. Từ lúc nào, không hiểu tại sao Jen luôn nhìn về hướng cô gái này. Một tiểu thư sống trong một gia đình rất hạnh phúc, nhưng lại rơi nước mắt mỗi khi ngủ. Một tiểu thư, gia đình tuy không phải thuộc loại giàu sang phú quý tột đỉnh nhưng cũng thuộc hàng nổi danh chẳng kém cạnh một ai ; lại sống một cuộc sống cực kỳ đơn giản, như thể muốn cả thế giới đừng nhìn thấy mình đang hiện diện ở đây.. « Càng ngày anh càng cảm thấy em khó hiểu, trước mắt anh và em như có một màn sương đêm che phủ.. anh muốn bước lại gần em nhưng không thể.. anh muốn che chở cho em nhưng lại gặp phải sự phản kháng của em.. Anh không thể hiểu nổi em... ». Jen đang mải miết với suy nghĩ của riêng mình thì..
-Mẹ ơi ! – Cầm Tử khẽ nói, nước mắt tuôn trào trong giấc ngủ chập chờn.
-Mỗi khi em nhắm mắt thì những dòng lệ lại ứa ra ! – Jen thầm nghĩ. Nhìn Cầm Tử, anh nghĩ lại cái giây phút mà cuộc sống của anh bước sang một trang mới... 8 năm đã trôi qua rồi... Jen đỗ xe lại trước cửa nhà của Cầm Tử. Anh để cô chìm đắm trong cơn ác mộng thêm một chút nữa. Cái mà Jen muốn biết là : Điều gì đã khiến Cầm Tử đau khổ như thế này ?
-Mẹ.. ! Đừng ! Meeeeẹ... ! – Cầm Tử hét lên đúng lúc cô choàng tỉnh dậy... Mắt cô ướt đẫm lệ.. Cầm Tử thở dốc, mở to đôi mắt sợ hãi.. và cố gắng lấy lại bình tĩnh..
-Đừng sợ.. Cầm Tử ! – Jen nhẹ nhàng nói. Cầm Tử ngơ ngác quay sang nhìn Jen như muốn che giấu điều gì đó. Jen không nói gì cả, chỉ im lặng và quan sát nét mặt của Cầm Tử.
-Anh... ! – Cầm Tử định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Nếu như nói ra.. có lẽ càng nguy hiểm hơn... – Xin lỗi ! Em hơi mệt ! Hôm khác em sẽ mời anh ăn tối !
-Anh xách đồ lên giúp em ! – Jen nói, Cầm Tử không từ chối. Cô mở cửa xe bước ra.. lảo đảo..
-Cẩn thận ! – Jen đánh rơi túi đồ, đưa tay ôm lấy Cầm Tử từ phía sau. Bàn tay anh dường như không muốn buông ra, anh ân cần dìu Cầm Tử lên phòng.
-Cảm ơn ! – Cầm Tử mệt mỏi nói. Jen bước vào bếp Cầm Tử, pha cho cô một ly trà nóng, để lên bàn rồi nói.
-Em uống đi rồi hãy ngủ. Anh về đây !
-Chào anh ! – Jen lấy tập hồ sơ và CD trên bàn rồi bước ra khỏi cửa, lưỡng lự một chút rồi rời khỏi nhà. Trước đó, Jen quay đầu lại nhìn Cầm Tử.. anh cảm thấy rất xót xa.
Cầm Tử nhìn qua cửa sổ, Jen đã đi rồi. Cô khóa cửa lại.. bất chợt ngồi sụp xuống, nước mắt lã chã tuôn rơi.. Thời gian cũng đã trôi qua... 5 năm rồi.. không quá lâu để quên nhưng cũng phải đủ để có thể nguôi ngoai chứ.. Thế nhưng cơn ác mộng vẫn hiện về từng đêm ám ảnh cô... trái tim Cầm Tử như muốn nát vụn ra khi ngày ngày hình ảnh người mẹ quá cố hiện về trước mắt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...