Phải Chăng Chỉ Có Một Con Đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta?
-Này! Dạo gần đây em mải mê chuyện gì thế? – Tuyết Cầm hỏi cô em gái
-Chị có ý gì vậy?
-Đi sớm! Về muộn! – Tuyết Cầm vừa nói vừa lắc lắc cái đầu, chép miệng.
-Dĩ nhiên là em không rảnh rang thời gian để chơi như chị rồi.
-Đi học rồi đi làm, chưa đủ bận rộn hay sao em còn vẽ vời thêm nhiều chuyện?
-Rốt cuộc chị định nói chuyện gì?
-Em vẫn giữ cái ý định chuyển nhà đấy hả?
-Dĩ nhiên!
-Ba có biết việc này không?
-Ba không có thời gian mà lo cho em đâu!
-Nhưng tại sao em lại phải làm như vậy chứ? Chị không muốn em ra ở riêng! – Tuyết Cầm nóng nảy
-Em không thay đổi quyết định đâu. Em đi đây!
Cầm Tử đang mải mê với những dự định sắp tới…vô tình hay hữu ý cũng không rõ, một bóng người lướt qua va vào cô.
“Bịch!!” – Lại ngã nữa..
-Chu choa! Ai đây nhỉ? – một cô gái lạ cất giọng mỉa mai. Cầm Tử ngước mắt lên nhìn, Triệu Linh Nhi sao? Cô ta luôn là đối thủ của chị Tuyết Cầm – cô gái vàng ngọc của tập đoàn N.L.
-Có chuyện gì thế! Tôi với cô có quen nhau không? – Cầm Tử đang cố làm ra điệu bộ của Tuyết Cầm.
-Ya! Từ Tuyết Cầm.. Cô biến ngay cho khuất mắt tôi trước khi tôi giết cô!
-Này! Triệu Linh Nhi! Là cô cố tình đụng chạm tôi trước. Cô có nên cút ngay đi không? – Cầm Tử cười.
-Ya! – Linh Nhi đang nổi đóa. Cô gái này trước giờ chưa bao giờ vượt qua được sự nổi bật Tuyết Cầm nên luôn bực tức như thế.
-Sao thế! Linh Nhi? – một chàng trai bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng, tiến lại gần Linh Nhi.
-Ai đây! Nhân vật mới à? – Cầm Tử cố gắng tỏ ra ngạc nhiên, nhưng lại kèm theo cả điệu bộ khinh khỉnh nữa..
-Có vẻ như em gái tôi không được lòng cô cho lắm nhỉ? – Triệu Vĩnh Nam – anh trai của Linh Nhi, mới đi du học về lên tiếng.
-Chính xác hơn thì tôi không có sẵn lòng để chia cho cô ta..
-Thế thì chia cho tôi có được không? – Vĩnh Nam tiến sát lại gần Cầm Tử, cầm cổ tay của cô giơ lên..
-Này! Anh tránh xa tôi ra chút đi! Đừng có gặp ai cũng sấn sổ như thế!.. – Cầm Tử lúng túng. Đây là phản ứng của Tuyết Cầm. Phải nói diễn xuất của Cầm Tử khá là đạt đấy
-Từ Tuyết Cầm! Làm thế này tôi cũng chẳng mất gì! – Vĩnh Nam nói rồi vòng tay qua eo của Cầm Tử. Linh Nhi có vẻ thích thú lắm. Triệu Vĩnh Nam thật sắc sảo. Anh ta không định nhượng bộ con gái. Cô trở lại cái bộ mặt lạnh lùng sẵn có, bước lại gần Vĩnh Nam hơn nữa, nhón gót chân lên, nhếch môi cười, thì thầm vào tai anh ta: “Vậy anh muốn làm gì tôi nào?”
-Ế! Cô có phải là Từ Tuyết Cầm đâu! – Linh Nhi nói. Bước lại gần gạt Cầm Tử ra.
-Thì sao? – Cầm Tử bình thản trả lời
-Hahaha! Từ Cầm Tử ư! Tài diễn xuất của cô cũng khá đấy! Tôi rất ngạc nhiên! Cô định đối đầu với tôi từ lúc nào vậy? – Linh Nhi cười lớn rồi nói. Cầm Tử cười: “Cô còn phải ngạc nhiên nhiều hơn nữa đấy! Với lại… Xin lỗi! Cô chẳng có gì để tôi phải ganh ghét mà đối đầu với cô cả.”. Vĩnh Nam cười. Cậu ta thấy so với câu chuyện mà cô em gái hay kể lể với mình thì thực tế vẫn thú vị hơn nhiều.. Cầm Tử bước đi. Vĩnh Nam nói với theo:
-Cầm Tử à! Anh cảm thấy.. rất thích em đấy! Haha.
-Anh! Em ghét cả hai chị em nhà nó! – Linh Nhi phụng phịu. Vĩnh Nam tiến lại gần xoa đầu cô em nhỏ, trong đầu có những suy nghĩ của riêng anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...