Phải Chăng Chỉ Có Một Con Đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta?


Linh Nhi vẫn ngồi bên giường bệnh của Tuyết Cầm.
-Linh Nhi! – Tuyết Cầm thần trí không ổn định nặng nhọc ngồi dậy, thở dài
-Không sao chứ! – Linh Nhi từ tốn hỏi. Nước mắt Tuyết Cầm chỉ trào ra, không kìm nổi.. Tuyết Cầm là một cô gái vô tư, sống hết mình, cũng yêu hết mình… Nhưng.. Phải làm sao để níu giữ trái tim một ngôi sao? Tuyết Cầm chỉ là một người con gái bình thường, không có đủ sự cao thượng để nhường nhìn, san sẻ tình yêu của mình cho người con gái khác, đặc biệt là em gái cô…
-Tuyết Cầm! Đừng bỏ cuộc! Nếu như người thích Jen là tôi, có lẽ cô không ngại ngần mà tranh giành.. Nhưng vì người ấy là Cầm Tử, nên cô định nhường nhịn sao. Tình cảm của mọi người đều đáng được trân trọng như nhau. Vậy nên cơ hội để có được tình yêu cũng ngang nhau. Đừng bỏ cuộc. Nếu như cô yếu đuối như vậy tức là chính cô đã tự thừa nhận cô thua Cầm Tử, từ bỏ Jen để anh ấy bước về phía Cầm Tử! Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ không khóc vì bị phản bội. Tôi phải giành lại tình yêu vốn thuộc về tôi!
***
Cầm Tử ngồi sụp trước bãi cỏ bên bờ sông Hoàng Phố… Cô đang cố giục mình đứng dậy nhưng không được… Khi con người ta quá mệt mỏi vì cuộc sống xung quanh mình, liệu ta có thể dừng lại và nghỉ ngơi chốc lát được không? Từ trước đến giờ, Cầm Tử luôn giữ trong mình một suy nghĩ: “Chỉ cần nghĩ bản thân mình hạnh phúc thì đó chính là hạnh phúc! Cần gì phải kiếm tìm một hạnh phúc nào xa xôi hơn nữa!”. Nhưng.. hạnh phúc ấy.. không như cô nghĩ. Nó không hoàn hảo, không yên bình… nó không khiến Cầm Tử cảm thấy vui… Chỉ duy nhất một lần.. khi cô khóc vì Jen, khóc cùng Jen, Cầm Tử mới cảm nhận được cái hạnh phúc trong những giọt nước mắt.. Tình yêu! Cầm Tử có nên nắm lấy không? Không nghĩ đến quá khứ.. không nghĩ đến Tuyết Cầm.. không nghĩ đến ngày mai.. Chỉ sống trong hiện tại và trong tình yêu thôi.. Liệu sự chân thành của Jen .. được mấy ngày?
-Cầm Tử! – tiếng ai đó gọi cô phá tan không khí yên tĩnh bên bờ sông Hoàng Phố. Bóng một chàng trai say khướt tiến về phía Cầm Tử!
-Triệu Vĩnh Nam! Sao anh lại ở đây! – Cầm Tử vội vàng quệt những giọt nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh Nam. Hai dòng nước mắt đang tuôn trào.. trên khóe mắt của người đàn ông 25 tuổi kia… Vĩnh Nam từng nói, khi sinh ra, số mệnh của anh đã được định sẵn là sung sướng cả đời rồi! Anh cần gì phải ganh đua, cần gì phải cố gắng hay kháng cự.. Điều đó liệu có đúng với Triệu Vĩnh Nam đang đứng trước mặt cô bây giờ không?
-Triệu Vĩnh Nam! – Cầm Tử gọi lại một lần nữa như cố tình đánh thức con người đang gục xuống thảm cỏ kia!

-Roran! – Vĩnh Nam nói trong nước mắt. Cầm Tử chú ý quan sát Vĩnh Nam. Ánh mắt vừa đau đớn, vừa thù hận, buồn thương như hút chặt đôi mắt của người đối diện vào vết thương lòng của anh. Dù không biết Roran là ai, dù không biết quá khứ của Vĩnh Nam là gì.. nhưng nó thật đau khổ.. và anh.. đã rất mạnh mẽ để đối mặt với nó. Đây mới là Triệu Vĩnh Nam mà tôi cần biết.. chứ không phải là anh trước ngày hôm nay.
***
-Jen! Em không định tới thăm cô người yêu bé nhỏ của em sao? – Holan hỏi Jen khi anh đang buồn bã gục đầu xuống bên phím đàn
-Holan! Từ trước tới giờ em luôn đùa cợt với tình yêu! Đến khi hiểu ra được tình yêu là gì thì chính mình cũng đã trở thành trò đùa của tình yêu!
-Jen!... – Holan định nói gì đó nhưng..
King.. kong.. Tiếng chuông cửa vang lên và bà giúp việc lên thông báo có người tới gặp Jen!
-Ai vậy! Tôi không muốn gặp ai cả! Bảo họ về đi!
-Nhưng bà ấy nói.. nhất định phải gặp cậu, cậu chủ!
-Bà ấy? – Jen ngờ vực hỏi lại
-Vâng! Một người phụ nữ ngoại quốc rất là đẹp! – bà giúp việc xuýt xoa
-Người.. phụ nữ.. ngoại quốc! – Giọng nói Jen thất thần, run lên.. sau đó phản ứng mạnh mẽ.. – Bảo bà ta cút đi! Tôi không có việc gì cần phải gặp hạng người như bà ta! Khỉ gió! - Jen nói rồi đã tung chiếc ghế bên cây đàn dương cầm khiến nó văng mạnh ra phía cửa ra vào. Cậu ta bỏ vào phòng tắm. Holan gọi với theo Jen nhưng không được, cô đành phải trở thành chủ nhà bất đắc dĩ
-Chào bà! Bà là… Melia Courland! – Holan ngạc nhiên..
-Chào cô! Cô là… - Melia lịch sự bắt lấy tay của Holan rồi nói.
-Cháu là Hong Holan! Bà đến đây có việc....
-Tôi đến để tìm Thành Khắc ! – Melia cắt ngang lời nói của Holan.
-Thành Khắc... – Holan nhắc lại cho chắc chắn lời nói của Melia. Ở đây không có ai là Thành Khắc cả...

-Vâng ! Là Thành Khắc .. À ! Là Jen ! Ca sĩ Jen ! – Melia khẳng định lại lời nói của mình nhưng bà sực nhớ ra... Thành Khắc bây giờ.. chính là Jen !
-Cậu ấy là gì đối với bà ! Xin lỗi vì chúng tôi không thể để bà tùy tiện vào gặp ca sĩ của chúng tôi được ! Mong bà thông cảm !
-Tôi là.. mẹ nó... cũng không được phép sao ?
-Mẹ.. mẹ ư ? Jen ! Jen ! Nó chưa bao giờ nói với tôi điều này ! – Holan lắp bắp..
-Giữa chúng tôi có chút hiểu lầm ! Mong cô giúp đỡ ...
-Nhưng vừa nãy... cậu ấy nói.. không muốn gặp bà !
-Tôi đến đây là để giải thích... – Melia nhã nhặn..
-Tôi không biết nên làm thế nào đối với chuyện này cả, thưa bà..
-Cô cứ để tôi vào gặp nó.. dù sao.. tôi cũng là mẹ nó..
-Khi tôi gặp Jen lần đầu tiên.. cậu ấy là một người vô cùng cô độc.. Vậy, bà có gì để khẳng định bà là mẹ cậu ấy không ?
-Tôi không có gì làm bằng chứng.. nhưng cũng không cần phải chúng minh điều gì cả.. Xin lỗi cô.. nếu như tôi làm phiền.. tôi sẽ tìm cách gặp con trai tôi sau vậy... – Melia lịch sự đáp..rồi quay lưng bước đi..

-Khoan đã.. bà Courland !
....
-Khắc ! – Khi Jen bước ra khỏi phòng tắm, một người phụ nữ đã ngồi đợi sẵn trên ghế salon.. Ở một góc khuất nơi cầu thang, có một người phụ nữ khác đang theo dõi câu chuyện của họ..
-Bà ! – Jen ngạc nhiên... – Sao lại.. vào được đây ?
-Con không chào mẹ được một câu và mời mẹ một ly nước sao ? Mẹ đã vượt hàng nghìn cây số để trở lại đây tìm con mà !
-Bà có thể dừng câu chuyện của bà ở đây và trở về đúng vị trí của bà được rồi đấy ! Tôi không có hứng thú, cũng không thiết tha gì câu chuyện của bà ! Một người mẹ bỏ rơi chồng mình, từ bỏ đứa con của mình.. còn trở về làm gì ? Bà nghĩ rằng tôi sẽ dang rộng vòng tay và khóc lóc mừng bà quay lại tìm tôi sao ?
-Không.. Khắc ! Mẹ đến đây để giải thích ! Mọi chuyện không như con tưởng đâu ! Khắc ! Hãy nghe mẹ nói...
-Thôi đi ! Tôi không muốn nghe ! Bà vào bằng cách nào thì hãy trở về bằng con đường đó đi ! – Jen nói năng cộc cằn, bước vào phòng của mình, đóng sập cửa... Cậu đang khóc...
Những con người đang tiếp tục cuộc sống của mình ngày hôm nay đều đang khóc.. Tất cả đều đang phải chịu một nỗi thống khổ như nhau.. Liệu điều gì có thể giải thoát cho họ ??? Ngày mai khi bình minh lên... mọi đau buồn có thể tan biến hết được không ???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui