Phải Chăng Chỉ Có Một Con Đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta?
Có đôi khi bản thân ta tự nhủ chỉ một lần.. chỉ một lần duy nhất thôi.. nhớ đến một người ngày hôm nay ngày hôm nay để rồi sẽ quên bóng hình đó ngay khi ngày mai thức dậy.. nhưng không được. Người đó đang đứng ngay trước mặt.. Bản thân tự nhủ phải quay đầu bỏ chạy.. Nhưng... ánh mắt lại chỉ nhìn về duy nhất một phía...Cái cảm giác nhìn người mình yêu đi bên người con gái khác, vui vẻ, hạnh phúc thật khó chịu. Nó cứ như muốn xé nát trái tim, cào xé suy nghĩ.. Buồn, ghen, hận, tủi... những cảm xúc đó sao cứ đan xen vào với nhau.. Hận vì tại sao mình không thể bộc lộ tình cảm của mình.. Ghen tỵ vì người con gái anh chọn, người con gái đi bên anh lại không phải là mình...Buồn...vì một tình yêu không được trân trọng.. buồn vì một câu chuyện vốn không hề có mở đầu, lại chỉ mang một cái kết dở dang.. Tủi.. vì mình vẫn chỉ có một mình, trên con đường đời này... Muốn khóc mà nước mắt không thể rơi, không được phép rơi.. muốn gục ngã một lần nhưng lại sợ bản thân không thể đứng dậy...Thế nên cứ phải gắng gượng như thế...
Bạn đã từng trải qua cái cảm giác đó chưa ? Nếu như đã từng thì bạn sẽ hiểu tâm trạng của Cầm Tử lúc này... Yêu mà không thể yêu....
-Vào nhà nào ! Bây giờ nhà mới đúng là nhà chứ ! – Tuyết Cầm vui vẻ, hớn hở, dắt díu, lôi kéo Jen, Cầm Tử và Linh Nhi vào nhà, rồi tươi cười đi pha trà, cắt gọt hoa quả...
-Tuyết Cầm có bạn đến chơi hả ? – Ánh Tuyết từ trên lầu hai bước xuống...
-Chị ! – Cầm Tử từ phòng bếp bước ra..
-Ôi ! Cầm Tử ! Em đi lâu ngày quá đấy ! Cuộc sống mới ổn định chưa ? Sao không cho chị biết địa chỉ chứ ? Còn thiếu thứ gì không ?
-Chị... Em ổn mà ! – Cầm Tử gằn giọng, nhấn mạnh từng từ... – Nếu Tuyết Cầm mà biết địa chỉ.. chị cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra mà.... Ánh Tuyết nhìn cô em, âu yếm cười... Nhưng đột nhiên cô sững lại khi nhìn vào trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng của cô em nay lại có sự xáo động bất thường, nỗi buồn vẫn vương lại trên ánh mắt kia ... Lập tức cô hiểu chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với Cầm Tử.
-Cầm Tử ! Đi với chị lên đây nào ! – Ánh Tuyết bỏ qua hai con người đang ngồi ở phòng khách, nắm lấy tay Cầm Tử, hiền từ nói.. Và hai chị em bước lên lầu..
*** Phòng của Cầm Tử !
-Có chuyện gì xảy ra với em vậy ? Cầm Tử ! – Ánh Tuyết hỏi han.. Cầm Tử đánh rơi bộp cái hộp nhỏ mà cô đang vân vê trên tay xuống sàn nhà
-Chị hỏi vậy là có ý gì ? – Cầm Tử ngạc nhiên.
-Kể từ sau khi mẹ mất....
-Chị đừng nhắc đến bà ấy nữa ! Em không muốn nghe ! – Cầm Tử lớn tiếng...
-Em đừng quên rằng, bà ấy là mẹ chúng ta.. Cái chết của bà ấy là do cha gây ra.. bà ấy không có....
-Cái chết của bà ấy là tự do bà ấy chuốc lấy.. cái giá phải trả ột tình yêu điên rồ !
-Chị không cho phép em miệt thị bà ấy như thế ! Đêm hôm đó, chính mắt em cũng trông thấy... người bức chết mẹ là cha.. Mẹ không hề có lỗi.. Và tình yêu của mẹ.. nhờ đó mà chúng ta mới có mặt trên đời...
-Thế tại sao không đem tình yêu đó dành cho chúng ta.. mà lại dành ột người vô lương tâm và tàn nhẫn như cha...để rồi tìm đến cái chết oan uổng.. bỏ rơi em...
-Cầm Tử ! Cho đến bây giờ.. em vẫn cho rằng mẹ đã sai sao ?
-Phải ! Bà ấy đã sai ! Sai ngay từ khi bà yêu cha, sai khi bà kết hôn với ông ấy.. và sinh ra chúng ta.. là một sai lầm...
-Không ! Cầm Tử ! – Ánh Tuyết bước lại ôm lấy đứa em gái bé nhỏ đang rơi những giọt lệ cay đắng – Mẹ không sai khi mẹ yêu bằng cả trái tim của mình ! Chỉ có điều ! Bà ấy đã không thể chiến thắng được tình yêu !...
-Quá quỵ lụy ! Quá yếu đuối ! Em không cần một thứ tình yêu như thế ! – Cầm Tử bước ra khỏi vòng tay của Ánh Tuyết. Khi chỉ còn mình cô chị trong phòng...
-Cầm Tử ! Chẳng lẽ.. em đã yêu sao ? – Ánh Tuyết lắp bắp..
Cầm Tử lau khô nước mắt chạy ra ngoài hành lang... Một vòng tay tiến lại gần ôm lấy cô...
-Em không sao chứ ! Cầm Tử !
-Anh... anh.. !
-Mau xuống nhà đi ! Chị gái của em gọi kìa ! – Jen mỉm cười...
-Em biết rồi ! - Cầm Tử bước đi trước Jen, lòng cô bé như nhẹ hẳn đi... Có lẽ cô nghĩ con người kia không nghe thấy cuộc đối thoại trên ! Nào ngờ, Jen đã chứng kiến toàn bộ.. và cũng hiểu sâu sắc.. bí mật ám ảnh Cầm Tử....
-Chị ! Em phải về đây ! – Cầm Tử thất thểu nói..
-Cầm Tử ! – Tuyết Cầm gọi với theo nhưng không được ! Jen chạy theo sau Cầm Tử....
-Cầm Tử ! – Jen nắm lấy cánh tay Cầm Tử..
-Anh đã nhìn thấy tất cả rồi phải không ? – Cầm Tử bất ngờ nói, phá tan bầu không khí im lặng bao trùm hai người !
-Anh.. Cầm Tử !
-Anh bỏ em ra đi ! Anh quên mất mình là ai sao ? Hơn nữa.. tại sao anh lại đuổi theo em ? Em.. không phải là.. người yêu của anh !
-Nhưng.. anh... chỉ nhìn về... phía em.. – Jen nói ngập ngừng. Cầm Tử quay lại nhìn anh, buông thõng một câu hỏi...
-Rồi sao ?
-Anh không muốn em khóc một mình, đau khổ một mình...
-Em... nếu không thì em phải làm thế nào ? Người anh cần phải quan tâm là người con gái ở sau cánh cổng kia, là chị gái của em.. chứ không phải em.. Anh hãy bước vào trong đó, để tâm hồn trong veo, yêu đời của chị ấy xoa dịu trái tim đang chịu tổn thương của anh.. Em không có cách nào bước lại gần anh được !
-Trước đây, anh cứ sống với những ám ảnh xung quanh mình.. anh đã không nghĩ rằng.. trên đời này, đâu chỉ có mình anh bị dày vò bởi quá khứ.. Nhưng... cho dù trái tim mình đang nhỏ lệ.. em vẫn đến bên anh, khóc cùng anh.. đau cho nỗi đau của anh.. Chưa một ai ở bên anh chân thành như em.. Cho nên.. Anh không thể buông tay em ra được.. Anh đã tìm thấy, cái gọi là tình yêu chân thành rồi.. – Jen mỉm cười buồn rầu...
-Trên đời này làm gì có tình yêu chân thành ! Thứ tình cảm giả dối, đáng khinh...
-Em có thể loại bỏ cái định kiến ấy của mình được không ? Em sẽ sống như thế nào khi từ bỏ tình yêu !
-Tại sao em phải từ bỏ ? Em vốn không có thứ tình cảm ấy.. không hề có... chưa bao giờ có – Cầm Tử nói lớn, sau đó cô giật tay mình ra khỏi tay Jen.. bước đi thật nhanh ! Nếu không có những ngọn đèn đường chiếu rọi màn đêm đen đặc bằng ánh sáng mờ mờ yếu ớt.. có lẽ.. không ai biết được rằng.. nước mắt của cô ấy.. nước mắt của anh ấy.. đang hòa cùng nhau rơi xuống nền đất lạnh lẽo...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...