Ba năm này Sở Mộ Vân gần như không thay đổi điều gì, nhưng Thẩm Thủy Yên lại từ một đứa bé trở thành một thiếu niên thanh tú.
Mười tuổi quả là tuổi khó mà biết trước được dáng vẻ về sau, đặc biệt là khi Thẩm Thủy Yên trưởng thành thành dáng dấp này.
Sở Mộ Vân sủng y những người ở phía dưới đều nhìn thấy được, cho nên bọn họ càng ngày càng đưa đến những thứ tốt hơn, tất cả đều cho Thẩm Thủy Yên.
Mà 'Tham lam' trời sinh đã có khí chất đặc biệt thích hợp với những thứ hoa lệ.
Trong khi người khác mặc vào sẽ mang cảm giác lóa mắt thì y lại trái ngược.
Có thể là do dáng vẻ y vô cùng xinh đẹp cho nên y phục hoa mỹ đến đâu cũng chỉ là vật trang trí.
Nhân giới không thiếu nhất là vật tư, số lượng nhân tộc khổng lồ có thể tạo ra vô số đồ vật mỹ lệ, mà những tu giả quyền cao đức trọng lại là những người nắm trong tay được rất nhiều thứ tốt.
Bọn họ vì muốn lấy lòng Sở Mộ Vân mà bỏ ra rất nhiều tài nguyên, mà Sở Mộ Vân lại thiên vị Thẩm Thủy Yên cho nên tất cả 'tài nguyên' đó đều được dùng ở trên người y.
Suốt ba năm, Thẩm Thủy Yên trải qua cuộc sống mà ngay cả hoàng tử hay công chúa cũng không thể tưởng tượng được, ăn mặc đều là thứ tinh tế quý hiếm nhất.
Cho dù là những người hầu bên cạnh y ăn mặc cũng như công tử tiểu thư phú quý.
Y ở trong hoa viên du ngoạn có đến bốn gã sai vặt và bốn tỳ nữ hầu hạ.
Mà lúc này y đang mặc một bộ trường y màu vàng được chế tác tinh xảo, áo khoác bạch lụa, bên hông đính những viên đá quý lấp lánh.
Mái tóc đen dài kéo trên mặt đất, dường như dây lụa buộc tóc kia không có tác dụng gì, bên tai y là chuỗi trân châu nhẵn mịn, khi nghiêng đầu sẽ tạo thành vòng cung xinh đẹp.
Y chỉ đứng đó cũng có cảm giác khung cảnh như ở trong bức họa.
Đã là con người đều sẽ thích những thứ xinh đẹp, Sở Mộ Vân cũng không ngoại lệ.
Hắn vừa nhìn thấy Thẩm Thủy Yên đi lại liền lập tức bỏ qua nữ nhân ở bên cạnh.
Thẩm Thủy Yên lẳng lặng đứng đó, đôi mắt đen không chớp nhìn y chằm chằm.
Sở Mộ Vân đi qua, mặt mày ôn hòa nói: "Đang muốn tìm ngươi."
Tầm mắt Thẩm Thủy Yên di chuyển, nhìn về phía nữ nhân xa lạ kia.
Sát khí đột nhiên bao trùm cả không gian.
Tô Sương vốn đang định chào hỏi vị tiểu điện hạ tôn quý này, bây giờ thì nửa câu cũng không dám nói.
Sở Mộ Vân hơi nhướng mày nhưng vẫn không nói gì.
Hắn cầm lấy tay Thẩm Thủy Yên, dễ dàng hóa giải bầu không khí lạnh lẽo: "Ban nãy có người tặng cá cho đầu bếp, ta đã bảo bọn họ làm món cá hoa quế, đi nếm thử không?"
Thẩm Thủy Yên thích ăn cá, cực kỳ thích.
Sở Mộ Vân sủng y, chỉ vì y vui vẻ nên đầu bếp đã phải thay không ít người.
Thẩm Thủy Yên nghe vậy liền quay lại nhìn hắn: "A Vân cũng ăn sao?"
Sở Mộ Vân: "Ừ."
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thủy Yên lập tức sáng như sao, khóe miệng nở nụ cười làm rung động lòng người: "Ta thích cá hoa quế."
Sở Mộ Vân mỉm cười, ấn trán: "Đi thôi, chắc là làm xong rồi.
"
Bọn họ cầm tay nhau rời đi, để lại Tô Sương chờ mãi mới đè ép được hàn khí trong người.
Sao lại đáng sợ như vậy.....
Nàng ta thậm chí không biết sát ý khiến người ta sợ hãi kia từ đâu mà ra.
Là từ thiếu niên kia?
Sao có thể?
Y còn nhỏ như vậy, lại là tiểu điện hạ tôn quý, chỉ sợ còn không biết giết người như thế nào......
Tay nghề đầu bếp lần này thật tốt, Sở Mộ Vân dù không thích ăn cá nhưng cũng cảm thấy bữa tối được làm rất ngon, thịt cá tươi mà mềm, phối liệu che đi mùi tanh của cá nhưng lại không cản trở mỹ vị.
Hơn nữa đồ ăn không chỉ ngon mà còn bày biện rất đẹp, tất cả đều được đặt ở trên đĩa sứ tinh xảo, cho dù không ăn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Sở Mộ Vân nếm thử mấy đũa liền thôi, lấy tu vi của hắn đã sớm không cần phải ăn mấy thứ này.
Bây giờ đến đây cũng chỉ là vì ngồi cùng Thẩm Thủy Yên.
Hắn cầm một ly ngọc trong suốt, bên trong là rượu ngon thuần.
Nhẹ nhàng uống một ngụm, khuôn mặt anh tuấn có chút lười biếng khiến ai vô tình liếc mắt cũng cảm thấy trái tim khẽ run.
Thẩm Thủy Yên cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của hắn, nhưng y lại không dám nhìn nhiều.
Bởi vì chỉ cần nhìn y sẽ không còn nhớ được điều gì, chỉ muốn nhìn, không ngừng nhìn, sau đó.....không cho bất cứ ai nhìn thấy.
Chuyện này....là không đúng.
Vì để thoát khỏi suy nghĩ này, Thẩm Thủy Yên hỏi một chuyện y rất muốn biết: "A Vân, nữ nhân vừa nãy.....
Là thê tử của ngươi sao?"
Tuy y mười tuổi nhưng kí ức trước năm bảy tuổi lại không có.
Ba năm nay Sở Mộ Vân cũng không dạy y cái gì, bởi vì có dạy cũng vô dụng.
Mười năm sau Tham lam sẽ biến về như cũ, y còn gì mà không hiểu? Cho nên bây giờ những gì Thẩm Thủy Yên biết đều là nghe được từ bên ngoài.
Sở Mộ Vân không nghĩ ngợi mà trả lời: "Không phải."
Sắc mặt Thẩm Thủy Yên không thay đổi chút nào, đại khái y cũng không biết thê tử có nghĩa là gì.
Nhưng cho dù Sở Mộ Vân nói không phải, Thẩm Thủy Yên cũng không thể ngăn chặn sự xao động ở trong lòng.
Y thử hỏi cái khác: "A Vân, ngươi coi ta là gì?"
Không đợi Sở Mộ Vân trả lời, Thẩm Thủy Yên đã ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta là con ngươi sao?"
Sở Mộ Vân: "Xem như là vậy đi."
Con ngươi đen nhánh của Thẩm Thủy Yên nhìn thẳng hắn: "Nếu vậy tại sao lại không cho ta gọi ngươi là phụ thân?"
Sở Mộ Vân cười: "Ngươi muốn gọi ta như vậy?"
Thẩm Thủy Yên nghiêm túc gật đầu: "Phải."
Sở Mộ Vân nhấp một ngụm rượu, vị cay đi qua yết hầu, hắn không bị sặc mà cảm thấy rất kích thích: "Được, từ nay về sau ta chính là phụ thân của ngươi."
Thẩm Thủy Yên nhìn chằm chằm hắn, trái tim đột nhiên đập cực nhanh.
Khát vọng kia lại dâng lên, y muốn....rất muốn.
Đôi mắt đột nhiên rũ xuống, ngón tay trắng nõn của Thẩm Thủy Yên không được tự nhiên mà cuộn tròn.
Y chỉ có thể dựa vào phân tán suy nghĩ mà bình ổn trái tim của mình: "Sau khi dùng bữa xong, người có thể cùng con đọc sách được không?"
Sở Mộ Vân đồng ý: "Có thể."
Nói được thì làm được, sau bữa tối Sở Mộ Vân đọc sách cùng Thẩm Thủy Yên một lát, mãi đến khi y ngủ Sở Mộ Vân mới rời đi.
Mà sau khi hắn đi, Thẩm Thủy Yên mở mắt, đôi mắt đen nhánh đầy thanh tỉnh.
Y ngồi dậy, trong không gian còn quanh quẩn hơi thở của nam nhân, cuốn sách cổ kia dường như còn lưu lại độ ấm của tay hắn.
Thẩm Thủy Yên đi xuống giường, ngón tay thon dài vuốt ve trang giấy thô ráp, tinh tế miêu tả nơi Sở Mộ Vân đã chạm qua.....
Nhưng sau đó, ngón tay y đột nhiên siết chặt, luồng sáng hồng bạo khởi, cuốn sách quý giá nháy mắt trở thành tro bụi.
Không thể chịu đựng được, quả nhiên là không chịu được.
Lồng ngực Thẩm Thủy Yên phập phồng, khi y mở mắt ra con ngươi đen nhánh đã sọc đỏ.
Nữ nhân kia được hắn ôm, được nhìn hắn chăm chú, được hắn nở nụ cười.
Sao có thể chịu đựng!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...