Sở Mộ Vân không phục, hắn cảm thấy mình cần phải nỗ lực thêm.
Vì vậy ngay khi Mạc Cửu Thiều chuẩn bị rời đi, hắn duỗi tay kéo lấy áo y.
Mạc Cửu Thiều nghiêng người, thần thái nhẹ nhàng, giọng nói làm người đắm chìm trong gió xuân:"Làm sao vậy? "
Sở Mộ Vân cúi đầu, cắn nhẹ môi, gian nan gọi nhẹ:"Phụ thân...
"
"Ân." Mạc Cửu Thiều nghiêm túc nhìn hắn:"Có chuyện gì? "
Sở Mộ Vân do dự nửa ngày, ngón tay vì dùng sức lôi kéo ống tay áo mà trở nên trắng bệch.
Nhưng hắn vẫn không lùi bước, nỗ lực tiếp tục nói:"Có thể...
Có thể ở lại với con không? "
Hắn nói xong, như mất hết dũng khí mà cúi đầu, mi mắt rũ xuống khẽ run rẩy như cánh chuồn chuồn thấm mưa, phe phẩy rồi lại thẳng cánh bay lượn.
Đáy mắt Mạc Cửu Thiều hiện lên ý vị thâm trường.
Nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ ôn nhu, y cầm tay Sở Mộ Vân, thấp giọng mang theo chút lơ đãng nói:"Lớn vậy còn sợ ngủ một mình? "
Sở Mộ Vân vì y đụng chạm mà run rẩy, giọng điệu có chút thẹn thùng:"Không phải, chỉ là...
chỉ là..."
Mạc Cửu Thiều tiếp lời của hắn:"Là muốn trò chuyện cùng ta sao?"
Sở Mộ Vân giống như bắt được rơm cứu mạng, vội vàng nói:"Đúng vậy! Phụ thân gần đây bận rộn, Vân nhi đã...đã lâu không nói chuyện với người.
"
Mạc Cửu Thiều từ trước đến nay đều sủng hắn ở đầu quả tim, y than nhẹ đáp:"Được rồi, đêm nay ta ở lại với con."
Đôi mắt Sở Mộ Vân tràn đầy kinh hỉ, hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân.
Gò má vì hưng phấn mà phiếm hồng:"Con...
Con gọi người lấy thêm chăn gối.
"
Mạc Cửu Thiều nói:"Không cần phiền toái như vậy, một cái chăn là đủ rồi."
Nghe y nói vậy, gò má Sở Mộ Vân càng thêm đỏ ửng:"Vân nhi sợ mạo phạm đến phụ thân.
"
"Đứa nhỏ ngốc." Mạc Cửu Thiều sờ mái tóc đen nhánh của hắn, chậm rãi nói:"Lúc ngươi vừa mới đến không phải đều là ta dỗ ngươi ngủ sao? Giờ lại ngượng ngùng như vậy? "
Thiếu niên trước mặt y vừa khẩn trương vừa hưng phấn khiến cho bộ dáng càng thêm câu nhân.
Ý cười trên khóe miệng Mạc Cửu Thiều càng sâu.
Sở Mộ Vân chuyên chú diễn kịch, nên không có thời gian quan sát phản ứng của Mạc Cửu Thiều.
Vì vậy, hắn hỏi Linh:"Sao rồi, Mạc Cửu Thiều có động tâm không? "
Linh:"...."
Sở Mộ Vân:"Giường cũng đã lên, y lại không có phản ứng gì.
Đây không phải là vấn đề thẳng hay không nữa rồi, chắc chắn không liệt dương thì cũng là Liễu Hạ Tuệ! "
Linh:"..."
Sở Mộ Vân:"Nghiêm túc đi bảo bối, mau trả lời ta."
Linh không nhịn được nói:"Ngươi mới mười lăm tuổi, Mạc Cửu Thiều đã hơn 3000 tuổi.
Ngươi nghĩ hắn sẽ ra tay với ngươi? "
Sở Mộ Vân:"...."
Cuộc trò chuyện kết thúc, Mạc Cửu Thiều cũng đã cởi áo ngoài.
Tuy nội y cũng bao kín mít nhưng vóc người y thon dài, bỏ đi lớp áo lụa như sương trong khói, đường cong cơ thể tuyệt đẹp liền lộ ra.
Do hằng năm luyện kiếm nên tràn đầy sức mạnh mà không ai có được.
Sở Mộ Vân cố ý thăm dò tính hướng của Mạc Cửu Thiều, không ngờ chính mình lại chịu khổ.
Mạc Cửu Thiều hoàn toàn xem hắn là đứa trẻ mà cho hắn gối đầu lên cánh tay mình, tay còn lại khẽ vỗ lưng hắn, vô cùng nghiêm túc mà dỗ hắn ngủ.
Nhưng Sở Mộ Vân lại cảm thấy hoàn toàn trái ngược.
Trên người Mạc Cửu Thiều có mùi hương thấm vào ruột gan như xa như gần.
Nhưng dựa vào lại khiến người ta cảm thấy say mê, quanh quẩn bao trùm khắp nơi.
Không gian hơi lạnh đột nhiên trở nên kiều diễm.
Ngón tay thon dài vuốt ve, gợi lên nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua lớp y phục đơn bạc.
Sở Mộ Vân:"Ta cứng."
Linh:"..."
Trong lòng Sở Mộ Vân ngứa ngáy, hắn muốn bắt lấy ngón tay gợi tình kia, đè người dưới thân, lấp kín môi của y, làm nam nhân thanh lãnh này động tình, làm y mê loạn...
Tốt rồi, càng cứng.
Nhưng Sở Mộ Vân vẫn còn lí trí.
Nếu hắn dám có ý đồ kia, ngón tay đang ôn nhu vuốt ve chắc chắn sẽ biến thành vũ khí giết người.
Con mình mình hiểu rõ nhất.
Hắn càng thích khuôn mặt Mạc Cửu Thiều bao nhiêu thì càng rõ tính cách y thất thường như thế nào.
Cho nên đêm nay hắn chỉ có thể cứng rắn mà nhịn xuống.
Cũng không biết cố ý hay vô tình mà mỗi lần Sở Mộ Vân cố gắng nhịn xuống, ngón tay Mạc Cửu Thiều sẽ đụng một vài nơi không nên đụng, khiến Sở Mộ Vân vừa bình tĩnh lại trở nên xúc động.
Vì vậy hắn không thể nào ngủ được, đành phải cùng Linh nói chuyện phiếm:"Biểu hiện của ta quá rõ ràng, Mạc Cửu Thiều không thể nào không hiểu được."
Linh:"Ngươi là người hiểu y nhất."
Sở Mộ Vân:"Cho nên ta cảm thấy y là đang muốn câu cá lớn.
"
Linh:"Không rõ."
Sở Mộ Vân cười:"Mối tình đầu thì sao chứ? Phải dục cự còn nghênh mới có thể khiến ta trầm luân.
Đến lúc không nhịn được nữa, phá vỡ tình cảm phụ tử, mới chân chính khắc sâu trong lòng."
Như vậy không rõ chuyện gì mà bị phản bội, chẳng phải sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Sở Mộ Vân lộ ra ý cười:"Ta nhầm rồi, Mạc Cửu Thiều không thẳng cũng không gay."
Linh:"Vậy là cái gì? "
"Y...
Chỉ đơn giản là thần kinh."
Ánh mắt Sở Mộ Vân lóe lên sự tính toán.
Hắn cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần đi vào bẫy của Mạc Cửu Thiều.
Lúc y cảm thấy vừa lòng mới có khả năng công lược y.
Diễn kịch không làm khó được hắn.
Ngày hôm sau, Sở Mộ Vân chuẩn bị hóa thân vào một thiếu niên đơn thuần đang giãy giụa trong mối tình cấm kị với phụ thân mình...
Nhưng không ngờ Mạc Cửu Thiều đã đi mất.
Hơn nửa tháng không gặp Mạc Cửu Thiều.
Không ngờ gần đến ngày trăng tròn thì quản sự tới thông tri hắn:"Thiếu cung chủ, mấy ngày nữa sẽ có khách quý đến, mong ngài đừng tùy ý ra ngoài.
"
Khách quý? Trong lòng Sở Mộ Vân hơi động.
Hãy tìm đọc trang chính ở || TrumTruye n.
c om ||
Có thể khiến hạ nhân ở điện Loan Cung coi là khách quý chỉ có thể là một trong bảy vị tôn chủ Ma giới.
Sở Mộ Vân suy nghĩ, hứng thú hỏi:"Ta có cơ hội nhìn thấy các đứa con khác?"
Linh:"Ta cảm thấy là nhóm lão bà...Nhầm lão công của ngươi thì có."
Sở Mộ Vân trầm mặc:"Linh, ngươi không ngoan."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...