Linh cục cưng học được từ mới: "Ở thành phố nhiều hiểm ác quá, tôi muốn về quê."
Sở Mộ Vân: "..."
Linh cục cưng cẩn thận nói: "Lười biếng đáng yêu như vậy, góc trên đầu cũng sáng rất nhiều.
Không cần ngược đâu nhỉ..."
Sở Mộ Vân: "Ngoan, cứ xem đi."
Linh cục cưng: QAQ!
Thẩm Thủy Yên dùng chiêu này thật tàn nhẫn, đúng với truyền thống tốt đẹp của người đi trước: Ta không sống tốt thì ngươi cũng mong sống tốt.
Không phải tình yêu của mình thì phải cố gắng mà phá hoại.
Sở Mộ Vân rất ngạc nhiên, hắn không biết đến sự tồn tại của Thẩm Vân.
Xưa nay Quân Mặc không bộc lộ cảm xúc, nhưng trong đôi mắt bạc lúc này lại dâng lên nỗi bất an và hoảng loạn.
Thẩm Thủy Yên tỏ ý xin lỗi: "Là do ta nhắc đến chuyện trước kia.
Tuy nhiên mọi chuyện đều đã qua ngàn năm, dù thế nào..."
Y xin lỗi ở chỗ nào? Rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
Quân Mặc quay lại nhìn y, trong mắt lộ rõ địch ý.
Đáng tiếc là Quân Mặc không thể nào ngăn cản được.
- Vì giờ nói gì cũng là giấu đầu lòi đuôi.
Khiến người ta bất ngờ là Sở Mộ Vân lại ngắt lời Thẩm Thủy Yên: "Thẩm công tử, ta muốn nghe Quân Mặc nói."
Xưng hô thay đổi khiến Thẩm Thủy Yên ngẩn ra, nhưng y nhanh chóng phản ứng lại: "Do ta tự ý quyết định." Nói xong, y nhìn Quân Mặc với ánh mắt bình thản, nhìn kĩ có thấy được ý khiêu khích: Ngươi định nói gì? Tất cả đều là sự thật, ngươi có thể biện hộ như thế nào được?
Quân Mặc nhìn Sở Mộ Vân.
Sắc mặt Sở Mộ Vân không được tốt cho lắm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào y.
Quân Mặc cụp mắt, bàn tay ở sau ống tay áo siết chặt.
Đau đớn ở lòng bàn tay cũng không thể đè nén được trái tim đang co rút của y: "A Mộc..."
Y nhẹ nhàng gọi tên hắn, trong lúc nhất thời không biết nói từ đâu.
Không ngờ Sở Mộ Vân lại dẫn dắt cho y: "Nói cho ta biết Thẩm Vân là ai?"
Quân Mặc khựng lại, nhẹ giọng nói: "Ngàn năm trước ta được hắn nuôi dưỡng, sống chung vài năm."
Sở Mộ Vân nhíu mày hỏi: "Ta rất giống hắn?"
Quân Mặc gật đầu.
Trong mắt Sở Mộ Vân hiện lên sự chua xót, nhưng hắn vẫn tiếp tục hỏi: "Trước kia các ngươi...!là người yêu sao?"
Quân Mặc lắc đầu: "Không phải."
Sở Mộ Vân thở phào, sau đó lại hỏi vấn đề khác: "Khi đó ngươi...!thích hắn sao?"
Câu hỏi này vừa thốt ra, không khí xung quanh đột nhiên yên lặng.
Thẩm Thủy Yên lạnh lùng nhìn.
Trả lời câu hỏi này thế nào cũng sai.
Cho dù không ai chứng kiến Quân Mặc đã trải qua chuyện gì, nhưng với thể chất của y có thể dễ dàng đoán được y đã sống cô đơn suốt mấy ngàn năm.
Tất cả đều là người qua đường, chỉ có duy nhất một người đối xử tốt với y, nuôi dưỡng y hai năm.
Sao y có thể không thích?
Chắc chắn là thích.
Y có thể nói dối là không thích.
Tuy nhiên Lăng Mộc rất thông minh, sao lại không nhận ra y đang nói dối? Như vậy tin tưởng giữa hai người sẽ biến mất, cho dù có miễn cưỡng ở bên nhau cũng để lại mối họa khôn lường.
Thích...!không đúng, không thích...!lại càng không đúng.
Vì vậy Thẩm Thủy Yên không quan tâm Quân Mặc sẽ trả lời như thế nào, vì dù sao trả lời cũng sai.
Y chỉ muốn xem tiểu tử tóc bạc này sẽ trả lời như thế nào.
"Thích." Quân Mặc đột nhiên nói.
Sắc mặt Sở Mộ Vân thay đổi.
Đáy mắt hắn tràn ngập đau khổ, đôi môi khẽ run rẩy.
Quân Mặc muốn nói tiếp, hắn lại xua tay, nhìn chằm chằm vào y tiếp tục hỏi: "Nếu vậy...!khi chúng ta gặp nhau, ngươi vẫn nhớ đến hắn sao?"
Quân Mặc trầm lặng gật đầu.
Sở Mộ Vân nhắm mắt, tiếp tục nói- Bởi vì yết hầu căng chặt, giọng nói của hắn tràn ngập chua xót: "Ngươi xem ta là thế thân của hắn sao?"
Quân Mặc ngẩng đầu, lần này không hề có chút do dự: "Không, tuyệt đối là không.
Ngươi là A Mộc, là..." Y hơi dừng lại, có chút ngây ngô nhưng lại kiên định nói: "Là A Mộc thuộc về ta."
Sở Mộ Vân nhìn y, trong mắt hắn tràn ngập sự phức tạp.
Lúc này Quân Mặc cũng tìm về tiếng nói của mình.
Y không giỏi diễn đạt, nhưng dưới sự dẫn dắt của Sở Mộ Vân, y hiểu những lời nói mập mờ sẽ chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, càng cháy càng lớn.
Vì vậy y không nói gì.
Tình thế này bất lợi cho y, y không thể phá hỏng mọi thứ.
Nhưng bây giờ qua những câu hỏi của Sở Mộ Vân, Quân Mặc đột nhiên thông suốt.
Lửa cháy lớn là do tưới thêm dầu, càng nói càng bế tắc là do trong lòng hổ thẹn.
Y luôn nói mình tin tưởng A Mộc, nhưng sao y không nghĩ tới A Mộc cũng tin tưởng y?
So với giấu diếm chuyện cũ thì chi bằng thẳng thắn nói ra hết.
A Mộc có thể chấp nhận là may mắn của y.
Hắn không chấp nhận, y càng không từ bỏ.
Nếu đã vậy, y có gì phải sợ.
Tâm trí bị Thẩm Thủy Yên kích động bình tĩnh lại, Quân Mặc vốn là người kiên định.
Y mất đi lí trí là vì sợ mất đi thứ mình quan tâm nhất.
Lúc này bình tĩnh lại, y biết mình nên làm gì.
Quân Mặc thở ra, nhẹ nhàng nói: "A Mộc, thật sự ta từng thích Thẩm Vân vào một ngàn năm trước.
Nhưng hắn đã có người yêu, hai người cùng nuôi dưỡng ta.
Ta không thể làm chuyện vong ân bội nghĩa nên đã không nói ra tình cảm với hắn."
"Tình huống lúc đó rất loạn, với năng lực của ta thì không biết được nhiều chuyện.
Đợi đến khi ta ra khỏi tòa cung điện đó, lại nghe được tin Thẩm Vân đã chết..."
Y nói đến đây, Thẩm Thủy Yên đột nhiên ngắt lời y: "Thẩm Vân không chết!" Giọng nói y trầm thấp, tràn ngập hung ác cực đoan, giống như sư tử bị dẫm phải đuôi, sát ý vô cùng lộ liễu.
Quân Mặc không quan tâm y, chỉ tiếp tục nhìn Sở Mộ Vân: "...!Khi đó ta rất sa sút, thậm chí cảm thấy chính mình đã hại hắn.
Dù sao những người xung quanh ta đều..." Y hơi dừng lại, không nói ra nhưng mọi người đều hiểu.
Quân Mặc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Sở Mộ Vân tràn ngập thâm tình.
Bao trùm thứ tình cảm này là sự kiên định: "Ngàn năm đối với ta không gọi là dài, thậm chí không đủ để hoàn toàn quên đi một người...!A Mộc, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ đến Thẩm Vân.
Hai người thật sự rất giống nhau, nhưng với ta thì hai người lại khác biệt."
"Ngàn năm trước, với ta mà nói thì Thẩm Vân xa không thể với tới.
Hắn giống thần hơn là con người, tình cảm của ta đối với hắn là cảm kích và tôn kính nhiều hơn, nó thiếu đi cảm giác khi đối đãi với con người.
Nhưng ngươi thì không giống, ngươi là người ở bên ta, làm bạn với ta, dạy dỗ ta, thậm chí cho ta cuộc sống mới.
Ngươi là người thật sự ở bên ta, là người ta yêu."
"A Mộc, ngươi nguyện ý tin ta không?"
Nói đến đây, hốc mắt Sở Mộ Vân đỏ lên.
Hắn ôm chặt lấy Quân Mặc, giọng nói pha lẫn tiếng khóc nức nở: "Ngươi nên nói sớm cho ta biết."
"Ta...!chắc chắn sẽ tin tưởng ngươi."
Tình huống phát triển như vậy khiến Thẩm Thủy Yên cứng đờ tại chỗ.
Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn y lạnh như băng: "Thẩm tiên sinh, chúng ta tách ra ở đây đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...