CHƯƠNG 89: HỖN LOẠN
“…… Tóm lại là một lời khó nói hết.” Dương Quá không nỡ cho Thiệu Đường biết độc tình hoa trong người hắn giờ chưa biết đã hết hay chưa sợ cậu lo lắng, mà hiện tại trong người hắn lại có một loại độc khác, hơn nữa còn không biết là độc gì!“Chúng ta trước rời đi nơi này rồi nói sau…….
Ta có điểm mệt mỏi.”
Thiệu Đường vốn muốn kiên quyết hắn không nói thì mình không đi, Dương Quá người này lại còn ngắt lời mình, làm mình quên mất việc phải mắng hắn một trận.
Mới vừa hạ quyết tâm, lại nghe Dương Quá nói hắn mệt mỏi, Thiệu Đường không khỏi cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nói tóm lại, Dương Quá hiện giờ toàn thân đều là bụi đất, không biết đã chạy bao nhiêu ngày, trông hắn thật sự có chút mỏi mệt.
Hơn nữa vừa rồi hắn nôn ra một ngụm máu lớn, trên mặt hơi trắng, càng làm cho Thiệu Đường có chút đau lòng.
“…… Kia……”
Dương Quá thấy cậu buông tha việc truy hỏi, nhếch miệng vui vẻ cười, hắn biết chiêu này dùng được, vẫn là Thiệu Đường đau lòng hắn, lại cho hắn cảm giác có một con mèo trong lòng mình cọ qua cọ lại a.
“Dương Quá ! Ngươi dám ở Trùng Dương cung hành hung người khác, lại còn dùng thủ đoạn vô cùng độc ác!”
Dương Quá vốn tính cùng Thiệu Đường rời đi nơi này, vốn dĩ chuyện ở đây với hắn một chút quan hệ cũng không có, ai biết được hắn còn chưa bước được nửa bước, cách đó không xa có kẻ lại lớn tiếng gào thét chửi rủa, làm cho trong lòng hắn phiền chán không thôi.
Người vừa nói đúng là Triệu Chí Kính, Dương Quá tự nhiên nghe được!
“Tiểu súc sinh! Ngươi trước kia cũng là đồ đệ của ta, thế nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn như thế, trước mặt phần đông sư tổ lại có thể đi hành hung người khác!” Triệu Chí Kính gặp Dương Quá đột nhiên xuất hiện, sắc mặt lập tức lại tối sầm.
Y vốn liên hợp cùng đám người Kim Luân pháp vương, thừa dịp vài vị sư thúc sư bá bế quan, âm mưu chiếm lấy vị trí Toàn Chân giáo chưởng giáo.
Ai ngờ lại xuất hiện một Tiểu Long Nữ, gây cản trở kế hoạch đã chuẩn bị tốt của y, lúc này thấy đến Dương Quá lại càng thêm tức giận.
Kết quả là cầm trường kiếm đi ra đem cái danh ác nhân đổ cho Dương Quá.
Toàn Chân ngũ tử vừa mới xuất quan, còn không biết chuyện Triệu Chí Kính cấu kết người Mông Cổ, bọn họ chỉ là nhìn thấy Dương Quá nhất chiêu liền đem người nọ đánh té, đúng là không nói hai lời, đánh vỡ xương đối phương, như thế thủ đoạn quả thật có chút độc ác.
Không khỏi đều là nhíu nhíu mày.
Trên mặt đất Doãn Khắc Tây đau đến lăn lộn được vài cái Mông Cổ binh dìu lên, Tôn trưởng lão thấy, mở miệng nói: “Dương Quá, ngươi cũng quá độc ác, vừa ra tay đã đánh nặng như vậy, đem tay người ta phế đi! Xuất thủ như vậy thật độc ác! Không có một chút từ bi ……”
Dương Quá mới đầu không nghĩ quan tâm những người này, hắn đối Toàn Chân giáo không có hảo cảm, nhưng cũng cố kỵ quan hệ giữa quách bá bá cùng Toàn Chân giáo, đành phải nhắm mắt làm ngơ.
Hắn vốn là tính cách cuồng ngạo, nếu nói là tiểu ủy khuất cũng liền miễn cưỡng nuốt xuống, nay lại bị lão họ Tôn nói đến mất cả kiên nhẫn.
“Tôn đạo trưởng hiểu lầm đi!” Dương Quá mở miệng, khóe miệng mang theo mạt cười lạnh, không lạnh không nóng nói: “Dương Quá cho dù trước kia bái ở toàn trấn môn hạ, nhưng đã sớm bị trục xuất, vốn cùng các ngươi không có quan hệ gì! Huống hồ, sư phụ ta là cô cô hiện tại cũng ở nơi này, nàng còn không có ra tiếng quở trách đồ đệ là ta, vậy các ngươi có tư cách để nói ta ra tay độc ác sao?”
Dương Quá cũng không cảm thấy hắn đối Doãn Khắc Tây thủ đoạn độc ác.
Dương Quá người này tuy rằng cuồng ngạo, nhưng cũng hiểu thông lí lẽ, đều biết cách giải quyết mọi việc một cách tốt nhất.
Nhưng hắn cũng có những việc không được đụng vào, tựa như cái đuôi của lão hổ giống nhau, không thể chọc tới.
Mà nếu đã đụng vào thì dĩ nhiên phải trả giá đắt.
Mà Doãn Khắc Tây lại không may mắn mà đụng tới người trọng yếu của hắn……
Tôn trưởng lão nói còn chưa dứt lời, lập tức bị Dương Quá chặn lại, còn lại nửa câu nói mắc lại ở cổ họng không tài nào nói tiếp được, nói cũng không được mà không nói cũng không xong.
Thiệu Đường nhìn thấy tôn trưởng lão mặt lạnh đi, không khỏi buồn cười, còn cố ý nói: “Tôn đạo trưởng sống sao lại không biết nặng nhẹ? Hiện tại đại đội người Mông Cổ đều chạy đến Trùng Dương cung của các ngươi giương oai, ngươi cũng không để ý, ngược lại nói Dương Quá làm không đúng.”
Toàn Chân ngũ tử bị Thiệu Đường nhắc nhở, lúc này mới chú ý tới chung quanh bao một tầng võ sĩ Mông Cổ, tất cả đều cầm bội kiếm, nói vậy vừa rồi cự thạch cũng là do những người này phá đi!
Đầu mâu vừa chuyển, Thiệu Đường lập tức đem Toàn Chân giáo mọi người lực chú ý chuyển tới trên người đoàn người Kim Luân pháp vương.
Hai bên quan sát nhau một lúc, không khí càng ngày càng căng thẳng trở nên giương cung bạt kiếm, sau đó một lời cũng không nói, tôn trưởng lão là người đầu tiên rút ra thu thủy kiếm tiến tới.
Dương Quá thấy bọn họ đánh nhau, vốn cũng không phải chuyện của mình, nghĩ muốn cùng Thiệu Đường xuống núi.
Bọn họ đã muốn có gần một tháng không có gặp mặt, có trời mới biết mấy ngày này, hắn đều qua đi trong tưởng nhớ a.
Dương Quá nghĩ nghĩ, đối với Tiểu Long Nữ nói: “Cô cô, ngươi cũng cùng chúng ta xuống núi sao?”
Tiểu Long Nữ đột nhiên nghe Dương Quá cùng nàng nói, trong lòng một trận cao hứng, đôi mắt sáng lên một chút, bỗng nhiên liền tối sầm đi xuống, hơi cúi đầu lắc lắc, nói: “Ta còn không thể đi…… Ta, ta còn có chuyện phải làm!”
Thiệu Đường nghe vậy nhíu mày, chỉ thấy Tiểu Long Nữ nói xong, ngẩng đầu nhìn Doãn Chí Bình cách đó không xa.
Lúc này, Doãn Chí Bình được vài sư huynh đệ giúp đỡ ngồi dậy lui vào.
Hắn vì Tiểu Long Nữ cản một chiêu, thương thế rất nghiêm trọng, quần áo đều là máu, sắc mặt cũng trắng bệch dọa người.
Tiểu Long Nữ mặt không chút thay đổi, nói xong lúc sau bỗng dưng bay lên, trường kiếm nhoáng lên một cái, trong nháy mắt chĩa về trước Doãn Chí Bình.
Võ công của vài đệ tử bên cạnh tự nhiên so ra kém hơn Tiểu Long Nữ, mới vừa rút ra kiếm, trường kiếm đã đặt ở cổ Doãn Chí Bình.
Dương Quá cũng bị động tác của Tiểu Long Nữ làm cho hoảng sợ, không rõ nàng vì sao đột nhiên lại muốn giết người kia, kêu lên: “Cô cô !”
Doãn Chí Bình trọng thương, một bàn tay che ngực, hắn rõ ràng thấy kiếm tới, nhưng cũng không tính động, cảm giác được cổ chợt lạnh, lại không tránh đi.
Tiểu Long Nữ như trước sắc mặt không đổi, động tác trên tay ngừng một chút, nói: “Vừa rồi ngươi cứu ta, ta cám ơn ngươi.
Nhưng là…… Nhưng là ta không thể tha thứ ngươi.”
Doãn Chí Bình chua xót cười thoáng gật đầu, nói: “Thật có lỗi Long cô nương.
Ta cứu nàng cũng không mong nàng tha cho ta…… Ta biết không có thể có được sự tha thứ của nàng, chết dưới kiếm của Long cô nương, coi như là ta……” Nói đến một nửa, liền không nói nữa, mặc kệ hối hận hay không hối hận, hết thảy đều đã qua……
Toàn Chân ngũ tử vốn vội vàng đối phó đám người Kim Luân pháp vương, bọn người Mông Cổ đã làm rất nhiều đệ tử bỏ mạng, lại nhìn thấy Tiểu Long Nữ cầm kiếm muốn giết Doãn Chí Bình, mọi thứ liền trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người nghe không rõ Doãn Chí Bình cùng Tiểu Long Nữ nói, chỉ có Thiệu Đường đã sớm dự đoán được tình thế này.
Dương Quá cũng là ngây thơ, gặp cô cô thật sự nâng kiếm muốn giết Doãn Chí Bình, lại muốn ngăn cản.
Dương Quá còn chưa xuất thủ, lại nghe được “Đinh” một tiếng thanh âm đao kiếm va chạm, Triệu Chí Kính không biết từ nơi nào xông ra, đem kiếm của Tiểu Long Nữ ngăn lại.
Y vốn định dựa vào người Mông Cổ cướp lấy vị trí chưởng giáo của Doãn Chí Bình, đáng tiếc tình huống hiện tại xem ra đám người Mông Cổ nhất thời không chiếm được ưu thế, đừng nói là để ý tới chính y.
Mà đợi cho sư thúc sư bá đuổi được người Mông Cổ, biết được hắn cấu kết cùng ngoại tộc, lỗi này cũng không phải nói giỡn.
Hắn nghĩ đến đây lại sinh ra sợ hãi.
Đột nhiên nhìn thấy Tiểu Long Nữ muốn giết Doãn Chí Bình, trong lòng liền lên kế hoạch, hắn cứu Doãn Chí Bình coi như là thiếu một cái nhân tình.
Đến lúc đó liền có thể làm Doãn Chí Bình bỏ qua cho hắn……
Triệu Chí Kính lập tức đánh bay thanh kiếm trên tay Tiểu Long Nữ, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tiểu yêu nữ, ở Trùng Dương cung dám giết người! Hiển nhiên không đem Toàn Chân giáo để ở trong mắt.”
Tiểu Long Nữ không nghĩ tới, lập tức cầm bội kiếm, né tránh mấy chiêu của Triệu Chí Kính, nói: “Ta đây trước giết ngươi, sau đó là giết hắn.”
Thiệu Đường thật nói không nên lời, một đám người đánh nhau loạn xạ, đánh đến hỗn loạn choáng váng, thời điểm trước kia đọc nguyên tác cũng không cảm thấy hỗn loạn như vậy đi……
Vài tên đệ tử Toàn Chân giáo gặp Triệu Chí Kính cùng Tiểu Long Nữ đánh nhau, cũng đều tiến lên hỗ trợ, Tiểu Long tay không đối phó năm sáu người.
Dương Quá không đánh không được, dù thế nào cũng không có thể để người khác khi dễ cô cô của mình!
Huyền thiết trọng kiếm đánh xuống, tạo nên tiếng vang lớn, năm thanh trường kiếm của đám đệ tử liền bị bẻ gãy, “Leng keng” rơi trên mặt đất.
Mấy đạo sĩ này vừa rồi biết được sự tàn nhẫn của Dương Quá, lúc này liền không dám đi lên, đề phòng đứng cách xa hắn năm sáu bước.
“Cô cô.” Dương Quá nói: “Doãn đạo trưởng cùng cô cô từng có chuyện gì? Cô cô vì sao phải giết hắn?”
Tiểu Long Nữ nghe Dương Quá hỏi đến, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt xem hắn một cái, thanh âm lại không có gì biến hóa, nói: “Hắn hủy sự trong sạch ta.”
Dương Quá bị Tiểu Long Nữ một câu khiếp sợ nói không ra lời, trực tiếp choáng váng.
Thiệu Đường biết Tiểu Long Nữ luôn luôn là một người đạm mạc, không thông lí lẽ, bất quá nghe nàng không có việc gì đem chuyện của mình nói ra, vẫn là có hiệu quả rung động.
Bên kia Toàn Chân ngũ tử cùng người Mông Cổ giao chiến, bỗng nhiên nghe ái đồ bị người khác phỉ báng, lập tức liền phát hỏa, danh dự Toàn Chân giáo như thế nào lại để cho ngoại nhân có thể sỉ nhục như thế, lại nói vừa rồi Doãn Chí Bình còn không màng sống chết cứu nàng, lúc này đã bị nàng bị cắn ngược lại một cái!
Toàn Chân ngũ tử lập tức đem đầu mâu đều chỉ hướng về phía Tiểu Long Nữ.
Mà Dương Quá khiếp sợ lúc sau đó là sắc mặt trầm xuống, hắn biết cô cô tuy rằng không thông thế sự, nhưng sẽ không dối gạt người, nghe nàng nói như thế, lập tức lửa giận bừng lên.
Mà Toàn Chân ngũ tử đương nhiên sẽ không tin tưởng, ngược lại cau mày phản cảm, như lửa đổ thêm dầu.
Thiệu Đường cảm giác được Dương Quá lôi kéo tay cậu nhanh ba phần, làm cậu có chút đau, cũng biết là hắn sinh khí.
Có thể tưởng tượng tưởng Doãn Chí Bình cũng có vài phần đáng thương, si tình không nói, còn xả thân cứu Tiểu Long Nữ, mà này việc này thật sự cũng nói không rõ là ai nợ ai.
Doãn Chí Bình muốn cùng Toàn Chân ngũ tử giải thích, dù sao cũng là do hắn làm ra việc động trời, như thế nào lại làm cho vài vị sư thúc sư bá hiểu lầm người khác.
Nhưng hắn bị trọng thương, cả khí lực nói chuyện cũng không có, Toàn Chân ngũ tử lại đang nổi nóng, nhận định hắn là môn sinh đắc ý, ai làm sai cái gì thì hắn cũng sẽ không sai, căn bản là không nghe Doãn Chí Bình nói.
Tiểu Long Nữ đối với Toàn Chân ngũ tử ngoảnh mặt làm ngơ, biểu tình vẫn là thản nhiên, chính là nhìn Doãn Chí Bình lại đối Dương Quá nói: “Quá nhi, ngươi giúp ta giết hắn.”
Dương Quá không nói chuyện, mệnh lệnh của cô cô hắn cho tới bây giờ đều là sẽ không làm trái, huống hồ hiện tại cô cô lại chịu ủy khuất, cho dù cô cô không nói, hắn cũng giết Doãn Chí Bình.
Lại thêm bị Toàn Chân ngũ tử chọc giận, Dương Quá không nói hai lời, huyền thiết trọng kiếm liền cứ thế mà đi lên!
Thiệu Đường một phen giữ chặt Dương Quá, Doãn Chí Bình kia vừa đáng thương vừa đáng giận, nhưng Dương Quá bằng lòng giúp Tiểu Long Nữ giết hắn xem như chuyện gì a?
Dương Quá ngạc nhiên, không nghĩ tới Thiệu Đường sẽ đến ngăn cản, nói: “Thiệu Đường ……?”
“Long cô nương.” Thiệu Đường giữ chặt Dương Quá, nói: “Chuyện này cũng là ngươi tự mình tới…….
Ta nghĩ ngươi muốn giết Doãn Chí Bình, hiện tại chỉ cần nói một tiếng, chính hắn liền lập tức tự vẫn tạ tội, không cần Dương Quá xuất thủ…….
Huống hồ, cho dù Dương Quá giết Doãn Chí Bình cũng không phải ngươi giết, chỉ sợ Doãn Chí Bình cho dù chết, ngươi vẫn đang khúc mắc khó hiểu.”
Tiểu Long Nữ không nói, nàng như một pho tượng tinh xảo đứng đó, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng Kim Luân pháp vương đứng ở không xa không gần một trận cười nhạo, nói: “Nguyên lai Toàn Chân giáo lại có một kẻ như vậy! Thật sự là làm cho người ta không thể không bội phục a.”
Toàn Chân ngũ tử vừa nghe, sắc mặt lại càng đen, đối Tiểu Long Nữ không thuận theo không muốn buông tha, lại nói Toàn Chân giáo cùng cổ mộ phái coi như có chút quan hệ, như thế nào hiện tại lại trèo lên đầu lên cổ bọn họ chứ! Chuyện trước kia bọn họ sẽ không truy cứu, nhưng chuyện này thì họ không thể bỏ qua được! Thanh danh Toàn Chân giáo không thể bị hủy được.
Trong mắt Doãn Chí Bình hiện tại căn bản không có người khác, tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới Kim Luân pháp vương cười nhạo, chỉ là nghe xong lời Thiệu Đường nói, vội vàng nói tiếp: “Long cô nương, ta nghiệp chướng nặng nề, không cần ngươi động thủ, ta tự mình tới!” Nói xong liền đoạt bội kiếm bên cạnh của đồng môn.
Nhưng vì thương thế quá nặng, mất máu quá nhiều, mới vừa đứng dậy trước mắt liền tối sầm, động tác có vài phần chậm, người nọ thấy thế vội vàng lùi đằng sau vài bước, làm hắn không có chỗ tựa, chật vật té ngã lên tảng đá.
Thiệu Đường nhíu mi, người Toàn Chân giáo thật sự là không biết nặng nhẹ, một mặt chỉ biết là thanh danh môn phái, một đống người Mông Cổ còn không có đánh chạy, liền vội vàng xử lý vấn đề danh dự.
Trách không được càng ngày càng đi xuống!
Thiệu Đường lôi kéo Dương Quá mặt đen lại, nói: “Chuyện tình của cô cô ngươi phải do nàng tự mình giải quyết mới được, ngươi trước hết đem mấy kẻ xem kịch đuổi đi.”
Dương Quá quay lại nhìn người Mông Cổ ở bên cạnh còn đang thưởng thức kịch hay mà cười nhạo.
Kim Luân pháp vương nghe, nói: “ Hán nhân các ngươi làm chuyện ngu xuẩn còn sợ người khác nghe.
Lần trước cũng vậy, Dương Quá ngươi hai lần dẫn người đến Đại doanh Mông Cổ ta đánh lén, thiêu lương thảo quân ta, món nợ này nên hảo hảo tính a!”
Dương Quá chọn mi, nói thẳng nói: “Mời.” Liền không hề nhìn y một cái.
Đem Thiệu Đường qua một bên, “Ta đi đánh người Mông Cổ, ngươi cẩn thận một chút, chờ ta ở đây, ta rất nhanh trở về…….
chuyện của cô cô ngươi cũng đừng đi quản, bọn họ không phải đối thủ của cô cô.
Đợi cho đánh lùi Kim Luân pháp vương, ta lại đi……”
“Đã biết.” Thiệu Đường không đợi hắn nói xong, cười đánh gãy.
Sau khi gặp lại, Dương Quá so với trước kia càng thêm cưng chiều cậu, đồng dạng so với trước kia càng quan tâm cậu…… Thiệu Đường suy nghĩ, nhưng không cảm thấy cậu đã làm gì khiến hắn quan tâm đến như vậy! Kỳ thật Dương Quá hắn mới làm cho người ta càng lúc càng quan tâm mới đúng… Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...