CHƯƠNG 23: ÍT NHẤT… CÙNG NHAU CHIA SẺ
.
“Ngươi!…” Quách Phù không thể nói được gì, tức giận đến cả gương mặt trái xoan đều ửng hồng, giơ mã tiên lên không nói một lời mà hung hăng đánh về phía Thiệu Đường.
Dương Quá lập tức xoay người cúi xuống, bảo hộ Thiệu Đường trong ngực mình, mã tiên “ba” một tiếng đánh xuống đỉnh đầu y, cực kỳ tàn nhẫn, như muốn chém đôi không khí.
“Hôm nay bổn cô nương phải đánh nát cái miệng của ngươi, xem ngươi còn dám nói hươu nói vượn hay không!” Quách Phù thấy mình một kích không trúng, lập tức giơ tay muốn đánh thêm một kích nữa, ý đồ làm Dương Quá trở tay không kịp.
Nâng tay, Dương Quá giận dữ, không muốn dây dưa với Quách Phù, cũng không trốn tránh, “ba” một tiếng nắm trường tiên vào trong tay.
Trong nhất thời lòng bàn tay rát như bị lửa thiêu, nhưng y ngay cả mi cũng không nhăn lấy một chút, giữ chặt mã tiên truyền bảy thành công lực lên đó.
Quách Phù ngồi đối diện không ngờ được Dương Quá lại có võ công cao như thế, còn cho y là một ngốc tử, căn bản không có chuẩn bị, bàn tay nắm trường tiên vừa tê vừa đau, làm máu tươi chảy dài xuống, quát to một tiếng, mã tiên đã rời tay.
Dương Quá cầm mã tiên quét ngang, đánh lên đùi tiểu hồng mã mà Quách Phù đang ngồi.
Tiểu hồng mã chấn kinh hí dài một tiếng, lập tức hất Quách Phù xuống, khiến nàng chật vật không chịu nổi té trên mặt đất.
“Ngươi…”
“Phù muội!”
“Phù muội!”
Quách Phù bị ngã còn chưa kịp đứng lên, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, hai âm thanh trăm miệng một lời mà cùng vang lên.
Trong nháy mắt, hai bóng người vội vàng chạy đến, nâng Quách Phù dậy.
Hai thiếu niên này chính là con của Võ Tam Tư, ái đồ của Quách Tĩnh, Võ Tu Văn và Võ Đôn Nhu.
Dương Quá biết hai người này, nhưng quan hệ của bọn họ lúc trước cũng không tốt, không muốn lên tiếng nói chuyện với họ.
Nhưng Võ Tu Văn, Võ Đôn Nhu lại xem Quách Phù như bảo bối, vừa rồi ở xa nhìn thấy Quách Phù động thủ với người khác, vội vàng chạy tới, còn chưa đến gần thì thấy nàng bị người đánh ngã ngựa, liền vừa vội vừa giận.
Quách Phù vừa nhìn thấy hai người đại Võ tiểu Võ thì lập tức hai mắt đẫm lệ, mình chưa từng phải chịu cảnh chật vật như thế, trước kia ai cũng đối mình ôn ngôn hảo ngữ, đừng nói là động thủ, ngay cả cha nương cũng chưa từng lớn tiếng quát tháo mình, ủy khuất dâng lên, nói: “Đại Võ ca ca, tiểu Võ ca ca, sao các ngươi đến chậm thế! Bọn họ, khi dễ ta, trước tiên là cản đường ta, sau đó chửi cha nương ta, còn đánh ta ngã ngựa!…”
Dương Quá nhìn Quách Phù bị ngã ngựa khóc đến lê hoa đái vũ còn kể kể lể lể, ai nhìn mà không thương tiếc chứ? Nhưng mình, lại cảm thấy cực kỳ ghê tởm, khóe miệng nhịn không được kéo lên, ôm lấy một nụ cười lạnh lùng, trong mắt lại bình tĩnh vô ba, tựa như chuyện này không có quan hệ gì với mình, chỉ đứng nhìn bọn họ trình diễn vở “Cô nương nhà lành bị khi dễ, thiếu niên anh hùng cứu mỹ nhân”.
Dương Quá đang mắt lạnh nhìn họ, chợt thấy tay phải mình nóng lên, bị Thiệu Đường cầm lấy.
Thiệu Đường nhíu mày, vừa rồi một kích kia của Quách Phù cực kỳ ngoan độc, Dương Quá cứ như vậy trực tiếp nâng tay đỡ, “Ba” một tiếng đánh vào lòng bàn tay, nghe là biết đau đến cỡ nào, hiện tại thì càng hoảng sợ hơn.
Vốn tưởng nó chỉ bị sưng đỏ, nào ngờ lòng bàn tay lưu lại một vệt máu dài thấy rõ cả xương, da bị va chạm mạnh đến nứt ra, dữ tợn nói không nên lời, làm Thiệu Đường cảm thấy căng thẳng.
“Không sao, không đau.” Dương Quá nhanh miệng nói, muốn rút tay về, nhưng Thiệu Đường lại nắm chặt không buông, rồi nâng mắt lên trừng y một cái, nói: “Gạt người!”
Bất giác bật cười, Dương Quá thật không ngờ Thiệu Đường lại có phản ứng như vậy, chợt nghe thiên hạ trong lòng nói tiếp: “Ngươi thật ngốc, đúng là chàng ngốc mà! Ngươi nghĩ sao mà lại dám trực tiếp dùng tay mình đỡ, không đau mới là lạ!”
Dương Quá lại cười, là thật mà, không đau đến thế đâu, chỉ là chút tiểu thương thôi mà.
Thấy Thiệu Đường đau lòng rồi lại làm ra bộ dáng hung hăng răn dạy mình, vết thương trên tay lập tức không còn cảm giác đau nữa.
Thiên hạ bé nhỏ này, tựa hồ rất thích mắng mình “chàng ngốc”, nghe ra lại không giống như khi Lục Vô Song gọi mình, cảm giác không giống nhau.
Từng chữ từng chữ “chàng ngốc” mà Lục Vô Song gọi ra đều mang theo ý tứ châm chọc, luôn có chút chói tai.
Nhưng còn Thiệu Đường thì sao? Một câu “đúng là chàng ngốc” kia lại có ý tứ gì đây? Tựa hồ bao hàm rất nhiều, có tia bất đắc dĩ, lại ẩn ẩn tia ngọt ngào…
“Được lắm, ngươi dám đả thương Phù muội của ta!” Võ Đôn Nhu nghe Quách Phù khóc lóc kể lể, lập tức phát hỏa, ngựa của hắn cùng ca ca không nhanh bằng ngựa của Quách Phù, chẳng qua chỉ chậm hơn khoảng một nén nhang thôi mà Quách Phù đã bị người khác khi dễ, “xuy” một tiếng rút bội kiếm bên hông ra, “Nói mau, các ngươi là ai? Báo danh tánh ra!”
“Còn cười…” Thiệu Đường không để ý đến bọn họ, thấy Dương Quá đang ngây ngô cười, một chút cũng không đặt vết thương trên tay mình vào lòng, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng học bộ dáng trong sách, xé một góc y phục ra, cẩn thận bao lấy tay y.
“Thật sự không có việc gì.” Dương Quá thấy tay mình bị bao đến như cái bánh to tròn vậy, cảm thấy buồn cười, rồi lại không cười nổi, nói: “Thật mà.
Lúc nhỏ vừa không có tiền vừa không có phụ mẫu, bị người khác bắt nạt là chuyện thường, chút tiểu thương này không đáng kể.” Đúng vậy, nó không là gì cả.
Lúc nhỏ bị người bắt nạt, bị đuổi đánh chạy trối chết, vốn tưởng khi gặp Quách bá phụ Quách bá mẫu, thì cuộc sống của mình sẽ tốt hơn, sẽ có người yêu thương mình, không còn bị người khác bắt nạt nữa.
Có ai ngờ ảo tưởng và thực tế luôn kém nhau rất xa, Quách đại tiểu thư và hai huynh đệ Võ gia luôn nhìn mình không vừa mắt, luôn đến tìm phiền toái, võ công của mình không cao, mặt mũi bị bầm là chuyện thường.
Sau lại bị mang khỏi Đào Hoa Đảo, bái nhập vào môn hạ của Toàn Chân Giáo, vốn nghĩ rằng có thể hảo hảo học võ công, không còn người nào có thể khi dễ mình nữa, nhưng có ai ngờ, người luôn luôn đánh mắng chửi bới mình lại chính là người mà mình gọi là sư phụ chứ?
Thiệu Đường trông thấy nhãn thần Dương Quá tối lại, biết y đang suy nghĩ cái gì, muốn mở miệng an ủi, lại không biết nên nói gì.
Kỳ thật mình không có tư cách mở miệng an ủi, những chuyện đó không liên quan gì đến mình, đáng ra sẽ không có một người tên Thiệu Đường, mình có tư cách gì mà bảo y đừng thương tâm nữa chứ?… Còn nhớ thật lâu thật lâu trước kia đã từng đọc qua một quyển sách, trên trang bìa của nó có viết một câu đại khái như vậy: Ai cũng không là ai cả, ai cũng không biết người khác đang âm thầm sầu bi, thế giới này sớm đã chịu không thấu những gánh nặng… Ta không phải ngươi, không biết những sầu bi thống khổ của ngươi, không có tư cách làm ngươi quên đi những kỷ niệm không đẹp và thương tâm trước kia, dù sao đi nữa chuyện này đã thật sự xảy ra rồi… Nhưng, ít nhất… ta hy vọng có thể cùng ngươi chia sẻ… Chia sẻ tất cả, mặc kệ là quá khứ, hay là tương lai, không cần biết đó là vui vẻ, là thống khổ hay là bình đạm… Ngươi có biết ta mong đến cỡ nào rằng ta có thể hiện diện trong câu chuyện của ngươi… bất luận là nhân vật chính, hay chỉ là một người qua đường…
“Uy! Các ngươi có nghe thấy hay không?” Võ Đôn Nhu thấy hai người không để ý tới mình, càng thêm tức giận, liền mở miệng hét to.
Bị thanh âm đột ngột của hắn làm hoảng sợ, Thiệu Đường không khỏi ngẩng đầu trừng mắt ba người đối diện.
Một khắc ngẩng đầu này, Võ Đôn Nhu lập tức choáng váng, cả người sửng sốt, cảm thấy hồn phách của mình như bị cướp đi.
Vừa rồi nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn yếu ớt tựa vào ngực thiếu niên, tóc không dài cũng không ngắn, có chút quái dị, hơi cúi đầu, không thể nhìn rõ dung mạo.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, làm Võ Đôn Nhu khó tránh khỏi mà hít sâu một hơi, một thiên hạ rất đẹp rất đẹp, đôi lông mày như vậy, ngủ quan như vậy, tinh mỹ tuyệt luân, không phải là kiểu xinh đẹp kiều diễm như Quách Phù, mà là một loại kiều mỹ thanh lệ, chứa vài phần kiên cường, nhưng không có cảm giác thô kệch, cơ hồ còn đẹp hơn người bước ra từ trong tranh đến ba phần.
Võ Đôn Nhu thấy Thiệu Đường xinh đẹp như thế, dáng người vừa nhỏ nhắn vừa yếu ớt, còn bị người ôm vào trong lòng, hoàn toàn xem nhẹ hầu kết của hắn, còn cho hắn là nữ tử, nhất thời quên lời mình muốn nói, chỉ biết si ngốc mà nhìn.
Dương Quá không vui nhíu mày, lúc bắt đầu không hiểu vì sao Võ Đôn Nhu lại đột nhiên sửng sốt, nhưng sau đó lại trông thấy ánh mắt si mê của hắn, cho dù là ai cũng nhìn ra được nó mang ý nghĩa gì, y lạnh lùng mở miệng: “Hai vị Võ huynh không ngại cho chúng ta nói chứ, chúng ta có việc gấp, thứ không phụng bồi.”
Võ Đôn Nhu bị một câu nói gọi thần hồn trở về, mới ý thức được hành động của mình có chút thất lễ, lúng túng cúi đầu.
Võ Tu Văn bên cạnh lại ổn trọng hơn đệ đệ nhiều, nếu nói khi nhìn thấy gương mặt của Thiệu Đường mà không kinh diễm là nói dối, nhưng chỉ kinh diễm một chút thôi, không hiện lên mặt.
Bấy giờ mới tiến lên vài bước, ôm quyền nói: “Tại hạ Võ Tu Văn, các hạ biết chúng ta?”
“Đã nghe nói qua.” Trả lời đơn giản, Dương Quá cũng không có biểu tình gì.
Võ Tu Văn tiếp tục cười nói: “Vậy xin hỏi, hai vị muốn đến Anh Hùng Đại Hội ở Đại Thắng Quan sao?”
“Phải…” Dương Quá tựa tiếu phi tiếu nói, “Phải thì thế nào, không phải thì sao? Liên quan gì đến các ngươi?” Ngữ khí của Dương Quá rất không tốt, chính y cũng không biết vì sao ngữ khí của mình lại như vậy.
Vốn ấn tượng của y đối với hai huynh đệ Võ gia đã không tốt, vừa rồi còn thấy Võ Đôn Nhu nhìn Thiệu Đường như thế lại càng không vui hơn.
“Các ngươi dám nói như vậy với Võ ca ca!” Quách Phù mắt hạnh vẫn còn vươn nước mắt, ác thanh ác khí nói.
“Không sao, Phù muội.” Võ Tu Văn bày ra một bộ dáng ta là người tốt, biết Dương Quá nói thế là vì lúc nãy đã cùng Quách Phù xảy ra chút xung đột, vì vậy liền đối Dương Quá nói: “Chuyện lúc nãy của huynh đài và Phù muội, ta nghĩ đó chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ.
Ta hiện tại liền thay Phù muội tạ tội với hai vị, thỉnh hai vị bao dung.” Nói xong ôm quyền cúi người.
“Đại Võ ca ca!” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...