Hai ngày sau, đám cưới của Châu Đình và Hân Viên được tổ chức ở nhà hàng cao cấp.
Châu Nhiên cùng Giang Mỹ Mỹ vừa đến nơi, đã thấy Châu Đình với Hân Viên đang đi tiếp đãi khách.
"Anh Châu Nhiên"
Bỗng nhiên giọng nói từ xa vang lên tên của anh.
Châu Nhiên và Giang Mỹ Mỹ quay sang nhìn, thấy Hân Nghiêng đang hào hứng đi đến chỗ họ.
Hân Nghiêng đến gần, cô mỉm cười nhìn Châu Nhiên: "Anh Châu Nhiên, hôm nay anh đẹp trai lắm luôn"
Châu Nhiên nhướng mày: "Ừ?"
Thấy Châu Nhiên thờ ơ, Hân Nghiêng có chút sượng, cô quay sang nhìn thấy Giang Mỹ Mỹ.
"Chị là gì của anh Châu Nhiên vậy?"
Giang Mỹ Mỹ mỉm cười, khẽ nói: "Là bạn"
Bất chợt Hân Nghiêng chen vào giữa hai người, cô ôm lấy cánh tay của Châu Nhiên.
Giang Mỹ Mỹ bị đẩy sang một bên, có chút ngạc nhiên, cô xoay người nhìn lại.
Châu Nhiên khó chịu hất tay Hân Nghiêng ra, "Yên phận chỗ của cô đi", sau đó anh kéo tay Giang Mỹ Mỹ đi sang chỗ khác.
Giang Mỹ Mỹ bị kéo đi, bối rối lên tiếng: "Từ..từ đã"
Châu Nhiên kéo Giang Mỹ Mỹ đến chỗ Châu Đình và Hân Viên.
Châu Đình nhìn thấy Châu Nhiên, ông quay sang đối tác, khẽ nói: "Đó là con trai tôi đấy"
Các đối tác của ông cũng mỉm cười gật đầu chào hỏi Châu Nhiên.
Châu Đình đến gần Châu Nhiên và Giang Mỹ Mỹ, ông khẽ hỏi: "Kia là bạn gái con à?"
Châu Nhiên khẽ nói: "Thưa ba con mới đến, cậu ấy tên là Giang Mỹ Mỹ, là bạn của con"
Giang Mỹ Mỹ khẽ cúi đầu lễ phép nói: "Chào chú Châu ạ"
Châu Đình chỉ gật đầu, thấy Châu Nhiên im lặng, ông cau mày: "Không biết chào dì sao?"
Hân Viên mỉm cười nhìn anh, còn anh chỉ đáp lại cô một ánh mắt khinh bỉ.
Châu Nhiên lạnh giọng nói: "Con không"
Châu Đình là người dễ nổi nóng, nghe anh nói vậy, ông liền tức giận: "Mày học cái thói đó ở đâu?"
Châu Nhiên cũng theo tính cách của ông, cũng bắt đầu tức giận: "Ba điên rồi à? Cô ta nhỏ hơn con một tuổi, ba kêu con gọi cô ta bằng dì sao?"
Chẳng mấy chốc cú tát của Châu Đình đã dán chặt vào mặt Châu Nhiên.
Ông quát to: "Mất dạy"
Hân Nghiêng thấy cảnh này, cũng chỉ biết lấy tay che miệng lại mà ngạc nhiên.
Giang Mỹ Mỹ sửng sốt, cô vội lây người Châu Nhiên.
Lúc này anh bị sốc vô cùng, ánh mắt mở to nhìn Châu Đình.
Khách mời ngạc nhiên nhìn về phía cha con nhà họ Châu, bắt đầu bàn tán.
Hân Viên vội ôm lấy cánh tay Châu Đình, khẽ nói: "Anh à, cậu ấy cũng cần có thời gian thích nghi chứ"
Châu Đình liếc Châu Nhiên, ông tức giận nói tiếp: "Thứ như nó đáng ra phải đi chết cùng với mẹ nó năm đó còn hơn" Nói xong ông quay người bước đi.
Châu Nhiên cúi đầu, vẫn im lặng.
Giang Mỹ Mỹ lo lắng khẽ nói: "Châu Nhiên.."
Bàn tay Châu Nhiên siết chặt, cả người anh run run, anh lên tiếng: "Tại sao.."
Châu Đình xoay người lại nhìn anh.
"Tại sao ba lại đối xử với con trai của mình như một cái xác không hồn vậy chứ?"
Giọng anh run lên, gằn từng chữ.
"Tại sao..ba lại đối xử với con như một đứa không có trái tim vậy.."
Châu Đình vẫn không nhận ra hành động của mình, ông tức giận đi đến định tát anh nữa thì chợt cô chú của Châu Nhiên kéo ông lại.
"Còn không mau rời đi"
Châu Nhiên nghe vậy, liền nhấc chân chạy khỏi nhà hàng.
Giang Mỹ Mỹ đuổi theo anh, nhưng lúc sau lại bị mất dấu.
Không biết anh đi đâu, cô lo lắng gọi điện nhưng đều bị tắt.
Châu Nhiên lúc này đang ngồi ở bờ sông, khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn xuống nước.
Khương Hi vừa đi mua đồ về, chợt thấy ai đó gần bờ sông quá quen mắt, cô đứng lại nhìn một chút.
"Là anh ta sao?"
Châu Nhiên chợt đứng lên, như một cái xác không hồn tiến từng bước xuống dòng sông.
Khi hoàn toàn thả mình xuống nước, Châu Nhiên nhắm mắt lại đắm chìm cùng làn nước xung quanh.
Bỗng Nhiên có một người nhảy xuống sông nắm lấy cánh tay của anh sau đó kéo anh lên.
Khương Hi lấy hết sức kéo anh lên mặt nước, sau khi cứu được anh lên bờ, thấy anh không cử động, cô lúng túng.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.."
Chợt nhớ ra gì đó, Khương Hi nhìn Châu Nhiên, cô mím môi liều một lần.
Khương Hi cúi đầu xuống hôn vào môi Châu Nhiên, hô hấp nhân tạo cho anh.
Sau nhiều lần hôn đi hôn lại, Châu Nhiên cũng tỉnh lại.
Anh ho sặc sụa, mở mắt ra nhìn cô.
"Tại sao lại cứu tôi?"
Khương Hi cau mày, cáu kỉnh quát: "Anh điên rồi sao? Có biết là anh vừa nhém chết không đấy?"
Châu Nhiên lạnh giọng nói: "Tôi biết, thì sao?"
Khương Hi mở to mắt nhìn anh, cô mím môi, khẽ hỏi: "Anh gặp chuyện gì sao?"
Châu Nhiên đứng dậy, thẳng thừng nói: "Không liên quan đến cô" anh bước chân định rời đi, chợt nói thêm: "Cảm ơn" Khương Hi ngây người, không nói nên lời, ánh mắt chỉ nhìn bóng lưng của anh hoàn toàn biến mất trong con đường tối.
Châu Nhiên đi trên đường, khi mở điện thoại ra anh hơi ngây người khi thấy nhiều cuộc gọi từ Giang Mỹ Mỹ.
Châu Nhiên ấn gọi lại, Giang Mỹ Mỹ nhanh chóng nhấc máy.
Giọng cô lo lắng hỏi,
"Châu Nhiên, cậu đi đâu rồi?"
Châu Nhiên chậm rãi nói: "Tôi đang trên đường về nhà."
Giang Mỹ Mỹ hỏi: "Cậu có gặp chuyện gì nguy hiểm không đấy?"
Châu Nhiên khẽ nói: "Không có, tôi về đã"
Giang Mỹ Mỹ chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó Châu Nhiên cúp máy.
Trở về nhà, sau khi tắm, thay đồ xong.
Anh tiến về phía giường ngủ.
Anh chợt nghĩ tới gì đó, lấy điện thoại sau đó nhắn tin cho Giang Mỹ Mỹ.
Châu Nhiên:【Chuyện hôm nay, đừng nói cho Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt biết.】
Giang Mỹ Mỹ:【Sao vậy?】
Châu Nhiên:【Từ trước đến nay chỉ có Thịnh Nam là lo lắng cho tôi mỗi khi tôi có chuyện với gia đình, dù sao cậu ấy cũng cần có thời gian lo lắng cho Triệu Kha Nguyệt, không thể để vướng thêm chuyện của tôi nữa.】
Châu Nhiên:【Cậu ấy mà biết chuyện hôm nay, thế nào cũng sang đây làm ầm lên với ba tôi, rắc rối lắm】
Giang Mỹ Mỹ:【 Ừ, tôi biết rồi.
Cậu nghỉ ngơi đi】
Châu Nhiên nhìn tin nhắn, anh tắt điện thoại sau đó nằm xuống giường, ánh mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà.
Bắt đầu lại bị hàng ngàn suy nghĩ tiêu cực bao trùm lấy anh.
Nhớ lại lời nói của Châu Đình, nó không khác gì con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim của anh.
Vừa đau lòng, vừa khiến anh càng thêm ôm hận.
Nếu đã không cần tiểu tử này, thì nửa đời về sau nhà họ Châu cũng không cần tồn tại cái tên Châu Nhiên này nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...