Sau khi bị phá hỏng buổi xem mắt, Khương Hi tức giận trở về nhà gọi điện video với Nhã Tịnh.
Khương Hi bực bội nói: "Hôm nay mình đã giúp cậu đi xem mắt rồi nhưng mà cái tên đáng ghét kia phá hỏng hết trơn hết trọi"
Nhã Tịnh ở màn hình bên kia hỏi cô:"Tên đáng ghét kia là ai? Cậu đang nói về ai vậy?"
Khương Hi nhanh chóng trả lời: "Mình chưa kể cho cậu sao? Cái tên đó lần trước chúng ta ở quán bar mình đã gặp hắn.
Hắn là chủ quán bar đó"
Nhã Tịnh hớn hở hỏi: "Là cái anh đẹp trai tóc xám sao?"
Khương Hi cau mày, cáu kỉnh nói: "Đẹp trai gì chứ? Mình thấy anh ta còn thua kém Phó Hàm nữa cơ.
"
Nhã Tịnh mỉm cười trả lời: "Cậu để ý thầy dạy toán trường chúng ta sao?"
Khương Hi chợt sững người, mặt cô dần đỏ lên: "Làm gì có"
Nhã Tịnh cười nói: "Mặt cậu đỏ tươi rồi kìa"
Khương Hi cáu kỉnh: "Thôi thôi mình đi ngủ đây, bai bai"
Nhã Tịnh đáp: "Bai"
Sau khi tắt cuộc gọi, Khương Hi ngồi lướt weibo một lúc, chợt thấy bài đăng của page quán bar Châu Nhiên.
Cô ấn vào xem trang cá nhân riêng của Châu Nhiên, nhìn kĩ ảnh của anh một chút, tự nói: "Ừ.
.
cũng không tệ"
Khương Hi bỗng nhiên nhận thức lại được đều mình đang làm, cô ném điện thoại sang một bên giường sau đó lấy gối che mặt lại: "Mày điên rồi hả Khương Hi"
**
Buổi sáng, Khương Hi đến phòng tập gym, ngoài công việc là giáo viên thể dục ra cô còn là quản lý phòng gym.
Khương Hi đang đi một vòng kiểm tra, chợt thấy ai đó quá quen mắt.
Khương Hi đi đến gần, Châu Nhiên lúc này đang ngồi nói chuyện điện thoại.
Thấy có ai đến gần, anh ngưng nói sau đó ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt.
"Là cô?"
Khương Hi nhếch miệng cười, "Là tôi thì sao?"
Châu Nhiên cười lên: "Uầy, cô thích tôi hay sao mà tôi đi đâu cô cũng có mặt hết vậy?"
Khương Hi cáu kỉnh vội đáp: "Anh có bệnh à? ảo tưởng vừa thôi chứ! Tôi là quản lý phòng gym này đấy!"
Châu Nhiên gạt bỏ điện thoại sang một bên, nghiêng đầu nhìn cô, "Ồ? Vậy có thể chỉ tôi không cô Khương"
Khương Hi ngạc nhiên, ngây người được một lúc cô mới gật đầu.
Châu Nhiên cười, đi đến tấm ván, anh hỏi: "Vậy bây giờ làm gì trước?"
Khương Hi nhanh chóng nói: "Gập bụng đi.
"
Châu Nhiên gật đầu: "Được"
Anh ngồi xuống tấm ván, để hai tay ra sau đầu sau đó chuẩn bị gập bụng.
Thấy anh vẫn chưa bắt đầu, Khương Hi lên tiếng: "Sao vậy?"
Châu Nhiên hỏi: "Tôi nhớ bình thường sẽ có người ngồi trên giữ chân tôi lại"
Khương Hi có chút ngại, nhưng cũng nghe theo sau đó đi đến, cô lấy một cái khăn sau đó để lên chân anh, cô ngồi lên.
Châu Nhiên nhếch miệng cười, bắt đầu gập bụng.
Mồ hôi thấm đẫm áo anh, có thể thấy được cơ bụng săn chắc bên trong.
Khương Hi vô thức nhìn chằm chằm vào cơ bụng sáu múi của anh, không rời mắt.
Châu Nhiên thấy cô đơ ra, nhìn theo hướng mắt của cô, anh thấy cô đang nhìn cơ bụng của mình.
"Cô biến thái vậy sao cô Khương?"
Khương Hi sửng sốt, cô đỏ mặt nhanh chóng bò khỏi chân anh, ấp úng nói: "K.
.
không có gì hết.
"
Cô cảm thấy xấu hổ, vội đổi sang chuyện khác: "Không gập bụng nữa, chống đẩy đi.
"
Châu Nhiên cười khoái chí, sau đó cũng nghe theo cô mà quay người lại chống đẩy.
Khương Hi muốn trả thù anh, cô lên tiếng: "Tăng độ khó đi, tôi ngồi trên lưng anh, anh chống đẩy"
Châu Nhiên nhướng mày, nói: "Được, ông đây chiều theo ý cô.
"
Khương Hi ngồi lên lưng Châu Nhiên, chợt có cảm giác như mình đang bay lên mỗi lần anh chống đẩy.
Cảm giác ngồi trên lưng một người đàn ông có cơ thể hoàn hảo như này.
.
cô cảm thấy rất lạ.
Sau một lúc, cả hai ngừng lại, Châu Nhiên đứng lên tiến về phía ghế ngồi, sau đó cầm chai nước lên uống một ngụm.
Châu Nhiên nhìn Khương Hi, anh hỏi: "Cô không đi dạy sao?"
Khương Hi quay sang nhìn anh, cô đáp: "Lát nữa mới có tiết"
Châu Nhiên thong thả nói: "Trùng hợp tôi cũng tiện đường ngang trường học, có muốn đi cùng không?"
Khương Hi có chút ngạc nhiên, cô gật đầu: "Vậy thì cảm ơn anh"
Châu Nhiên cười, nói đùa: "Quý cô hống hách cũng biết cảm ơn à?"
Khương Hi cáu kỉnh, liếc anh: "Anh im đi"
**
Khi Châu Nhiên chở Khương Hi đến trường học, trùng hợp lúc này đang là giờ ra chơi.
Các học sinh thấy cô giáo cá tính thường ngày của mình được một người đàn ông đưa đến trường, bất chợt lại tò mò đi đến xem.
Phó Hàm lúc này đang chơi bóng với các học sinh nam ở sân trường, chợt thấy ồn ào, anh đi đếm xem.
Nhìn thấy Khương Hi được một người đàn ông lạ đưa đến trường, trong lòng Phó Hàm có chút mâu thuẫn.
Anh đi đến nói: "Cô Khương, người kia là bạn trai cô sao?"
Châu Nhiên nghe được, vội nói: "Ê không phải đâu, tôi tiện đường thôi"
Phó Hàm có chút không hài lòng với Châu Nhiên, anh nhếch miệng cười nói: "Này, cậu có muốn thử đấu bóng rổ với tôi không?"
Khương Hi hơi ngây ra, nhanh chóng nói: "Anh ta còn có việc nữa.
.
Chợt Châu Nhiên ngắt lời cô, "Được thôi, một trận cũng được.
"
Các học sinh chăm chú nhìn hai người đàn ông đấu bóng rổ, vẻ mặt trò nào cũng hăng hái xem.
Khương Hi đau đầu, cô cảm thấy không thể cản họ được.
Trong lúc chơi bóng, Châu Nhiên liên tục cướp bóng từ tay Phó Hàm, ghi liên tục nhiều bàn thắng đẹp.
Các học sinh vừa hăng hái vừa ngạc nhiên, vốn dĩ cứ ngỡ chỉ có thầy dạy toán của họ ở đây là giỏi nhất, hoá ra còn có người giỏi hơn!!
Sau khi trận đấu kết thúc, tỉ số là 22-6.
Phó Hàm sửng sốt, trong lòng cảm thấy không can tâm.
Bỗng nhiên khủy tay của Châu Nhiên đau nhói, vẻ mặt anh nhăn lại.
Khương Hi thấy vậy liền chạy đến xem, "Anh sao vậy? Mau đến phòng y tế đi.
"
Chưa đợi Châu Nhiên trả lời, Khương Hi đã kéo anh đi.
Phó Hàm nhìn họ rời đi, vẻ mặt lại trở nên không vui.
**
Ở phòng y tế, y tá kiểm tra cho Châu Nhiên sau đó lên tiếng, "Vết thương này bao lâu rồi?"
Châu Nhiên đáp: "Năm học cấp ba"
Sau khi kiểm tra xong, cả hai rời khỏi phòng y tế.
Cả hai đi học hành lang, Khương Hi có chút tò mò, lên tiếng hỏi anh: "Tại sao năm đó lại bị thương nặng đến thế?"
Châu Nhiên có chút ngạc nhiên, chỉ cười nhẹ: "Chuyện lâu rồi, tôi cũng chả nhớ"
Khương Hi nghe vậy cũng không hỏi thêm.
Châu Nhiên bước đi, rũ mắt nhớ lại năm đó, trong lúc cãi nhau với ba và mẹ kế của mình, ba của anh vô tình đẩy anh té xuống cầu thang, khủy tay bị đập mạnh xuống đất gây nên vết thương lâu dài này.
Khi cả hai ra đến nơi có nhiều học sinh, một số trò đi đến hăng hái nói: "Anh là bạn trai của cô giáo tụi em sao?"
Châu Nhiên hơi ngây ra, cười nói: "Hiểu lầm rồi, bọn tôi là bạn"
Một nam sinh bất ngờ nói: "Ây, anh đừng nói dối"
Khương Hi cau mày: "Mấy đứa rảnh quá hả?"
Một nam sinh khác lại nói: "Anh ơi, cô của tụi em đôi khi có hung dữ, nhưng rất xinh đẹp lại vui tính.
"
Châu Nhiên nghe cậu học sinh nói, trong mắt có ý cười, "Ồ? Vậy sao, anh sẽ cân nhắc.
"
Khương Hi nghe xong, cô sững người quay sang nhìn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...