Sau khi kết thúc bữa gặp mặt, Châu Nhiên đến quán bar của mình uống rượu.
Đến khi trở về nhà thì anh đã rất say rồi, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Châu Nhiên đến phòng khách, ngồi trên ghế sofa, anh mở danh bạ ra, nhưng không kéo đến số của Khương Hi.
Lúc này anh mới nhớ ra, anh đã xoá số của cô từ lâu rồi, nhưng lần nào thấy dãy số kia cũng đều biết là cô.
Anh dựa theo trí nhớ, nhập dãy số ấy, gọi qua.
Chuông vang lên nửa phút, bị cúp máy.
Yết hầu Châu Nhiên chuyển động.
Trong căn phòng tối đen, chỉ còn lại ánh sáng hắt ra từ màn hình điện thoại, cả người người đàn ông đều là mùi rượu nóng bỏng, không nói một lời, anh trầm mặt, lại gọi lại.
Lần này chỉ hơn 10 giây đã bị cúp máy.
Châu Nhiên không có phản ứng, không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ không ngừng kiên trì gọi lại.
Càng về sau, vừa mới gọi đã bị cúp máy.
Anh cũng không thèm để ý, không sợ làm phiền người khác mà tiếp tục gọi qua.
Đến khoảng lần thứ hai mươi ba mươi, cuối cùng Khương Hi cũng nhận.
Trên màn hình điện thoại hiện ra thời gian trò chuyện – 00:00.
Châu Nhiên khựng lại.
Anh bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Ai cũng không lên tiếng, bên Khương Hi rất yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng không có, tiếng hít thở cũng không nghe được.
Hai người như đang so tài, không ai mở miệng trước, thực sự người nào đều không có cắt đứt.
Anh nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, cố gắng bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng: “Khương Hi, chỉ cần em nói một câu yêu anh, anh sẽ tha thứ cho em.”
Giọng anh nguội lạnh, càng giống như uy hiếp hơn.
Mà giọng nói của cô gái lại lạnh tanh, cô gọi tên anh: “Châu Nhiên.”
Chỉ cần hai chữ kia, hốc mắt Châu Nhiên đỏ lên.
Rồi sau đó, nghe cô nói cực kỳ bình tĩnh và lạnh lùng: “Em không yêu anh, là em vẫn luôn lừa anh.”
Châu Nhiên như chết lặng, anh không nói gì, chỉ vô thức buông điện thoại xuống, cuộc gọi cứ thế đã bị cô tắt đi.
Lúc này Châu Nhiên bật khóc, anh vừa khóc vừa nói: “Anh sẽ không tha thứ cho em đâu…không bao giờ…anh hận em…anh hận em”
Từng lời anh nói ra như con dao đâm vào chính mình.
Khương Hi cũng không vui vẻ gì, nói xong câu đó, nước mắt từ hai hàng mi lại rơi ra.
“Nhiên Nhiên, em xin lỗi…”
Sáng hôm sau, Khương Hi đang giúp Hồng Di nấu ăn, bỗng nhiên bà nói: “Tiểu Hi, mẹ nhớ con rất thích múa đúng không”
Khương Hi ngạc nhiên, cô hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Hồng Di khẽ nói: “Bỗng nhiên nhớ lại hồi nhỏ con hay đi múa cho trường ấy mà”
“Lúc trước ba con chuyển công tác về Bắc Kinh dạy nên không thấy được con gái cưng ông ấy múa, may mà có mẹ quay lại đấy”
Khương Hi mỉm cười: “Vậy ạ, mẹ còn video hong”
Hồng Di nói: “Còn chứ, ở trong điện thoại cũ mẹ để trong tủ ấy”
Khương Hi nói: “Vậy khi nào rảnh con sẽ lấy xem” Cô im lặng một lúc, sau đó cô nói: “Mẹ”
Hồng Di quay sang nhìn cô: “Sao đấy”
Khương Hi mím môi, cô hỏi: “Lỡ sau này con không tìm được người phù hợp, sau đó con không kết hôn luôn thì sao”
Lúc này Khương Vĩnh đi vào lấy nước, ông cười nói: “Lo làm gì, Tiểu Hi nhà ta không kết hôn thì cứ ở bên cạnh ba mẹ thôi”
Hồng Di mỉm cười: “Đúng đó, ba mẹ không bắt con lập gia đình đâu”
Khương Hi rũ mắt, nở nụ cười nhẹ: “Vâng”
————
Lại thêm một tháng trôi qua, Khương Hi đang dạy ở trường, cô nhận được cuộc gọi của Khương Vĩnh
“Dạ, con nghe”
Khương Vĩnh nói: “Tiểu Hi, ngày mốt là đám cưới của học trò cũ ba, họ có hỏi ba con có thể đến tham gia không đó”
Khương Hi hỏi: “Chị Kha Nguyệt với anh Thịnh Nam ạ?”
Khương Vĩnh nói: “Phải, Kha Nguyệt nói muốn mời cả con đến”
Khương Hi trả lời: “Con bận dạy học mất rồi, ba nói với họ cho con xin lỗi nha, sẵn gửi dùm con lời chúc phúc anh chị”
Khương Vĩnh khẽ nói: “Con đang dạy à?”
Khương Hi trả lời: “Dạ”
Khương Vĩnh vội nói: “À à vậy con dạy đi, nhớ ăn uống đầy đủ nghe chưa”
Khương Hi cười: “Vâng con nhớ rồi, gửi lời hỏi thăm mẹ giúp con nha”
Sau khi dạy xong, Khương Hi trở về phòng giáo viên, lúc này cô thấy mọi người đang nói chuyện với thầy giáo tiếng anh từ nước ngoài mới đến
Thầy Lý nói: “Cô Khương, mau đến đây chào thầy giáo mới đi nè”
Khương Hi đi đến, cô mỉm cười: “Xin chào”
Taylor mỉm cười: “Chào cô Khương, tôi tên là Taylor”
Khương Hi gật đầu: “Vâng”
Taylor khá đỏ mặt, cứ nhìn chăm chăm vào Khương Hi.
Phó Hàm cau mày: “Thầy Taylor, mặt của cô Khương sắp bị lủng luôn rồi đó”
Taylor giật mình, anh vội nói: “Hay tối nay chúng ta đi ăn tiệc chào mừng người mới đi, tôi mời”
Thầy Lý cười lên: “Được, ý hay đó, cứ vậy đi”
Phó Hàm đến gần Khương Hi, anh nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện xíu đi”
Khương Hi nheo mày, cô không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng trong lòng lại dựng lên phần tò mò
Cô quay người đi theo Phó Hàm, đến cầu thang, anh nắm lấy tay cô: “Khương Hi, em và Châu Nhiên chia tay rồi đúng không”
Khương Hi vội hất tay Phó Hàm ra: “Liên quan đến anh sao?”
Phó Hàm nói: “Vậy chúng ta quay lại đi Khương Hi, anh thật sự không thể sống thiếu em”
Khương Hi tức giận: “Vậy anh đi chết đi, đừng sống nữa”
Phó Hàm cau mày: “Anh đã hết sức nhẹ nhàng với em rồi, em còn ngoan cố đừng trách sao anh mạnh tay với em”
Khương Hi trừng mắt: “Anh định làm gì?”
Lúc này Taylor đi đến, anh hỏi: “Sao vậy?”
Phó Hàm với Khương Hi giật mình, cô ngập ngừng nói: “k…không có gì” Nói xong cô quay lại phòng giáo viên.
Phó Hàm cau mày, xỉa ra một câu khó chịu: “Phá đám”
Taylor vẫn đứng đó, mỉm cười nhìn hai người họ quay về phòng giáo viên.
Buổi tối, khi mọi người đang ăn uống với nhau, Khương Hi uống rất nhiều rượu, Nhã Tịnh ngồi bên cạnh lo lắng: “Khương Hi à cậu uống nhiều lắm rồi đó đừng uống nữa mà”
Khương Hi cáu kỉnh nói: “Mình muốn uống, mặc kệ mình”
Lúc sau, Khương Hi lơ đãng đi về trên đường, bỗng nhiên nhận thấy có ai đó phía sau, cô giật mình, là Taylor đang mỉm cười với cô
Anh chạm vào vai cô, cố giữ cô đứng thăng bằng: “Cô Khương, hay là tôi đưa cô đi nghỉ một chút nhé”
Khi anh ta đang có ý đồ xấu với Khương Hi, bỗng nhiên từ phía sau có một cánh tay nắm lấy áo anh ta rồi kéo ra, đấm thẳng vào mặt anh ta khiến hắn ngã xuống đất
Khương Hi giật mình, cô ngẩng đầu lên, là Châu Nhiên đang cau mày nhìn cô
“Bạn trai em đâu? Sao lại để em ở đây”
Taylor tức giận, anh đứng dậy, lao vào định đánh Châu Nhiên thì bị Châu Nhiên bắt lấy cánh tay
“Cậu định đánh ai?”
Châu Nhiên dùng sức đánh cậu ta, vì cả hai gây ồn quá lớn, khiến cho người ở gần đó gọi cảnh sát đến
Ở đồn cảnh sát, Khương Hi lúc này đã tỉnh rượu, cô đỏ mặt nhìn Châu Nhiên, đúng là anh bị thương nhẹ hơn Taylor, nhưng mà chỉ cần thấy anh bị thương, trong lòng cô đã cảm thấy khó chịu vô cùng rồi.
Gia đình họ Châu tới đồn cảnh sát, Hân Nghiêng chạy đến chỗ Châu Nhiên, cô nói: “Anh Châu Nhiên, anh có sao không? Anh có đau ở đâu không?”
Châu Đình thấy Khương Hi, ông quay sang Châu Nhiên: “Mày đừng nói với tao là mày vì con nhỏ này mà đánh nhau đấy nhé?”
Thấy Châu Nhiên không trả lời, ông vô cùng tức giận nhìn anh.
Hân Viên mỉa mai: “Phụ nữ say xỉn tự ý đi ra đường như vậy, để hai người đàn ông đánh nhau vì mình, đúng là chẳng ra gì”
Khương Hi rũ mắt, cô đứng dậy: “Châu Nhiên, cảm ơn anh hôm nay đã giúp em, sau này anh không cần phải vì em mà làm vậy đâu”
Châu Nhiên rũ mắt, anh không nói gì nhiều, chỉ “Ừ” một tiếng.
Khi cô rời đi, Taylor cũng chạy theo, anh ta gọi to: “Cô Khương”
Khương Hi quay lại nhìn, cô cau mày: “Thầy Taylor, mong thầy sau này đừng có ý định như vậy nữa”
Taylor xấu hổ nói: “Tôi xin lỗi, tại thấy cô xinh đẹp quá nên tôi không cưỡng lại được…tôi muốn có được cô…”
Khương Hi nói: “Tôi có người trong lòng rồi, anh đừng nên hy vọng gì”
Nói xong, cô gọi taxi rồi nhanh chóng rời đi.
Châu Đình kéo Châu Nhiên về nhà, ông cầm một cây gậy ra, sau đó giận lên quát: “Châu Nhiên, mày chán sống rồi phải không? Làm cho tao phải lên đồn cảnh sát đưa mày về, còn gì mà mặt mũi tao nữa?”
Châu Nhiên chỉ cúi đầu, anh không muốn nói gì cả, Hân Viên đứng bên cạnh có chút sợ, cô nhanh nói: “Anh à, chỉ nên la mắng Châu Nhiên thôi, anh đừng đánh mà, lỡ đâu có chuyện gì sảy ra thì sao”
Châu Đình tức giận: “Hôm nay anh không đánh nó, anh không sống yên được, tao đã cấm mày dính vào con nhỏ đó rồi mà sao mày bướng bỉnh quá vậy hả”
Hân Nghiêng kéo tay áo Hân Viên: “Cô, cô mau ngăn dượng lại đi”
Khi ông định đánh anh, Tống Thịnh Nam từ bên ngoài đi vào: “Chú Châu”
Triệu Kha đi cùng với Tống Thịnh Nam cũng vào theo, anh khá sốc khi thấy tình hình trước mắt
Châu Nhiên thấy Tống Thịnh Nam, ánh mắt anh run run: “Tiểu Nam, sao cậu lại ở đây, còn có Triệu Kha nữa”
Triệu Kha khẽ nói: “Anh Thịnh Nam đến đây thăm anh đó”
Tống Thịnh Nam liếc nhìn Châu Đình, anh hỏi: “Khi nãy cháu nghe thoáng được, chú cấm Châu Nhiên yêu đương với Khương Hi sao?”
Châu Đình bỏ gậy xuống, ông nói: “Ừ…chú chỉ muốn nó cưới một người tốt hơn thôi”
Tống Thịnh Nam nheo mắt: “Như nào mới là tốt? Có thật nhiều tiền thì mới gọi là tốt sao?”
“Chú đừng nói với con từ lúc Châu Nhiên quay lại Thượng Hải thì chú luôn đối xử với cậu ấy như vậy nhé?”
Châu Đình dịu lại: “Tiểu Nam, hay là chúng ta ngồi xuống uống nước đi”
Tống Thịnh Nam lùi lại, anh nắm lấy cổ tay Châu Nhiên sau đó quay người đi về cửa: “Đi thôi Triệu Kha”
Ra ngoài xe, Tống Thịnh Nam không nhịn được mà đánh vào mặt Châu Nhiên một cái.
Anh tiến đến đè Châu Nhiên xuống, trừng mắt nhìn anh.
Triệu Kha vội chạy tới: “Anh Thịnh Nam, dừng lại đi”
Châu Nhiên hoảng hồn, anh tức giận quát: “Cậu phát điên cái gì chứ?”
Tống Thịnh Nam tức giận: “Tôi nghe Giang Mỹ Mỹ nói rồi, cái gì mà phải giấu tôi chứ? Tại sao phải giấu tôi chuyện gia đình cậu?”
Châu Nhiên ngượng ngùng nói: “Tôi sợ phiền đến cậu thôi, mà mấy chuyện này có gì đáng nói chứ”
Tống Thịnh Nam nói: “Châu Nhiên, chúng ta là bạn thân đấy? Cậu luôn nói vậy mà?”
Châu Nhiên nói: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi”
Vẻ mặt Tống Thịnh Nam dịu lại, anh đưa tay kéo Châu Nhiên đứng dậy: “Có đau lắm không?”
Châu Nhiên cáu kỉnh: “Đánh người ta một cái mạnh như vậy rồi hỏi có đau lắm không? Cậu có còn là con người không chứ”
Ở trên xe, cả hai không ai nói chuyện với ai. Triệu Kha lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu
“Hai anh có phải là con nít đâu chứ, giận dỗi đến nổi không nói chuyện luôn à”
Châu Nhiên cáu kỉnh: “Ai thèm giận dỗi với cậu ta chứ”
Tống Thịnh Nam vẫn im lặng xem điện thoại.
Về đến nhà Triệu Kha, Tống Thịnh Nam nói: “Đánh lại đi”
Châu Nhiên nhìn: “Ừ? Tôi không đánh người”
Tống Thịnh Nam cáu lên: “Kêu cậu đánh thì cậu-…”
Bỗng chốc, Châu Nhiên đã đánh thẳng vào bên má của Tống Thịnh Nam, Châu Nhiên tức giận nói: “Cậu thì không phải là người”
Tống Thịnh Nam cau mày: “Đồ chó”
Triệu Kha đi đến kéo hai người họ đến sofa, anh cau mày: “Em phải điện báo cho chị Kha Nguyệt mới được”
Tống Thịnh Nam cau mày: “Báo cho cô ấy làm gì chứ?”
Triệu Kha nói: “Chị hai dặn có chuyện gì phải báo với chị hai”
Được một lúc sau khi nói chuyện điện thoại với Triệu Kha Nguyệt, Triệu Kha cũng xử lý vết thương của hai người xong.
Cả ba nhìn nhau, không ai nói gì, lúc này Tống Thịnh Nam mới nói: “Là ba cậu ngăn cản cậu với Khương Hi nên hai người mới chia tay sao?”
Châu Nhiên rũ mắt: “Một phần là vậy”
Tống Thịnh Nam hỏi: “Vậy phần còn lại?”
Châu Nhiên mím môi, thấp giọng nói: “Cô ấy không yêu tôi, tôi chỉ là lốp dự phòng”
Triệu Kha nói: “Có khi nào Khương Hi có nỗi khổ gì đó không? Lỡ như ba anh đã ép cô ấy rời xa anh thì sao?”
Châu Nhiên lúc này mới nói: “Hôm qua tôi gọi cho cô ấy, cô ấy đã thừa nhận là không yêu tôi, thời gian qua cô ấy chỉ lừa tôi thôi”
Tống Thịnh Nam cau mày: “Đồ ngốc, bộ con gái nói gì cậu cũng tin hả?”
“Nếu có nỗi khổ riêng thì làm sao mà nói thật ra được chứ”
Châu Nhiên nói: “Cô ấy nói cô ấy quay lại với Phó Hàm rồi”
Tống Thịnh Nam cau mày: “Đợi ngày tới tôi kết hôn xong, chúng ta giải quyết chuyện của cậu”
Châu Nhiên chỉ “Ừ” một tiếng, anh không nói gì thêm.
——
Vài ngày sau, Châu Nhiên nghe lời Tống Thịnh Nam đến trường nói rõ với Khương Hi một lần.
Tống Thịnh Nam với Triệu Kha đứng từ xa nhìn lén,
“Anh hai, anh nghĩ có thành công không?”
Tống Thịnh Nam nói: “Anh tin lời vợ của anh”
Triệu Kha giật mình: “Chị hai nói gì cơ?”
Tống Thịnh Nam nói: “Cô ấy cũng nghĩ là Khương Hi đã bị chú Châu tác động, nên mới chia tay cậu ấy”
Hân Nghiêng từ trường đi ra, cô thấy Châu Nhiên, cô liền chạy tới ôm lấy anh: “Anh Châu Nhiên”
Lúc này Khương Hi cũng đi đến gần đó, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô đau lòng quay người rời đi
Châu Nhiên vội đẩy Hân Nghiêng ra: “Em làm cái gì vậy”
Anh nói xong, vội chạy theo Khương Hi, cô đang đi qua đường, anh không màn gì mà chạy theo cô, kết quả là bị một chiếc xe đang chạy đến đâm trúng.
Châu Nhiên ngã xuống đường, Khương Hi giật mình quay lại, cô hoảng hốt, nhanh chóng chạy về phía anh
Cô vừa khóc vừa ôm lấy anh: “Làm ơn, Nhiên Nhiên, anh đừng xảy ra chuyện gì hết…”
Tống Thịnh Nam vội chạy đến, Triệu Kha lái xe đến chỗ Châu Nhiên.
Châu Nhiên cố gắng đưa tay chạm vào mặt Khương Hi, anh mỉm cười: “Em đang khóc…em lo cho anh lắm sao…”
Khương Hi nức nở nói: “Anh nói cái gì vậy, anh đang chảy máu nhiều lắm đó”
Châu Nhiên yếu ớt nói: “Khương Hi…anh yêu em” Nói xong, anh ngất đi
Tống Thịnh Nam mở cửa xe ra, đỡ Châu Nhiên lên sau đó nhanh chóng lái đến bệnh viện.
Ở phòng cấp cứu, Châu Đình với Hân Viên nghe Hân Nghiêng báo, cả hai chạy đến bệnh viện.
Nhìn thấy Khương Hi, ông tức giận: “Sao cô cứ đeo bám nó vậy hả? Cô cứ gây xui xẻo cho nó vậy, tại sao?”
Tống Thịnh Nam thở dài: “Chú Châu, đang ở bệnh viện đó”
Châu Đình bình tĩnh lại, ông lo lắng nhìn sang phòng cấp cứu
Lúc này bác sĩ từ bên trong đi ra, ông nói: “Cho hỏi cô Khương Hi là ai?”
Khương Hi ngạc nhiên, cô đi đến: “Là tôi”
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân muốn gặp cô, chỉ một mình cô thôi”
Châu Đình quát lên: “Cái gì? Tôi là ba nó, tôi cũng muốn gặp nó”
Bác sĩ vội nói: “Xin lỗi nhưng mà bệnh nhân vẫn còn rất mệt, cậu ấy chỉ muốn gặp cô Khương thôi”
Khương Hi đi vào bên trong, nhìn thấy Châu Nhiên đang mở mắt nhìn mình, cô chạy đến quỳ xuống cạnh giường: “Nhiên Nhiên, anh không sao…may quá rồi”
Châu Nhiên đưa tay chạm vào má của Khương Hi, anh mỉm cười: “Khương Hi, em lo cho anh sao?”
Khương Hi vừa khóc vừa nói: “Sao mà không lo cho anh được, đồ ngốc…đồ ngốc”
Châu Nhiên vội hỏi: “Có phải ba anh ép em chia tay anh không?”
Khương Hi mím môi, cô ngập ngừng, sau đó cũng gật đầu.
Châu Nhiên nói: “Anh không phải lốp dự phòng đúng không”
Khương Hi cũng gật đầu, Châu Nhiên lại hỏi thêm: “Em và Phó Hàm có quay lại không?”
Khương Hi lắc đầu: “Không có, em không hề quay lại với hắn”
Châu Nhiên mỉm cười: “Vậy…em có yêu anh không?”
Thời gian như ngưng lại, Khương Hi nghe câu “Em có yêu anh không” của Châu Nhiên, cô lại khóc to hơn: “Có…em…em có yêu anh…Nhiên Nhiên…em yêu anh lắm”
Khương Hi cúi đầu xuống giường khóc, cô ôm lấy tay anh, anh dùng tay kia xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Đừng khóc, đừng khóc mà, cảm ơn em đã nói sự thật cho anh…đừng khóc nữa mà…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...