Trở về nhà họ Châu, cả ba đi vào, Châu Đình nhìn thấy Tống Thịnh Nam, ông vui vẻ đi đến: “Tiểu Nam, con sang khi nào vậy?”
Tống Thịnh Nam lịch sự trả lời: “Hồi sáng ạ, con sang cùng bạn gái”
Châu Đình nhìn thấy Triệu Kha Nguyệt, ông hỏi: “Con là bạn gái của Tiểu Nam sao?”
Triệu Kha Nguyệt gật đầu: “Dạ, con chào chú Châu”
Châu Đình cười: “Chào con chào con, bạn gái của Tiểu Nam quả thật xinh đẹp”
Triệu Kha Nguyệt cười khúc khích: “Cảm ơn chú.
”
Tống Thịnh Nam cười: “Chú dạo này khoẻ chứ?”
Châu Đình: “Xời chú khoẻ như trâu.
” Sau đó ông quay sang nhìn Châu Nhiên, khẽ nói: “Tiểu tử thối, về nhà không biết lên tiếng chào ba sao?”
Châu Nhiên không nói gì, anh đi thẳng vào trong nhà.
Châu Đình cau mày, ông quay sang cười với Tống Thịnh Nam: “Chắc nó giận dỗi gì thôi, kệ nó đi, mà dạo này ba con khoẻ không?”
Tống Thịnh Nam: “Vâng, ông ấy lúc nào cũng khoẻ”
Châu Đình gật đầu: “Nhớ gửi lời thăm của chú cho ba con nhe”
Tống Thịnh Nam gật đầu: “Vâng”
Châu Đình chỉ sang Hân Viên: “Đây là vợ của chú, Hân Viên”
Tống Thịnh Nam gật đầu: “Chào”
Triệu Kha Nguyệt cũng chào theo.
Mọi người cùng vào trong nhà ăn cơm, trên bàn ăn, Hân Viên đưa mắt nhìn Tống Thịnh Nam, thấy ánh mắt anh quay sang, cô vội lúng túng nhìn xuống.
Tống Thịnh Nam duỗi tay cầm đũa gắp thức ăn vào bát Triệu Kha Nguyệt, anh dịu dàng nói: “Em ăn nhiều vào”
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười: “Em ăn từ từ mà”
Châu Đình cười, hỏi: “Hai đứa định khi nào kết hôn?”
Tống Thịnh Nam khẽ nói: “Tụi con vẫn chưa biết, có lẽ phải sắp xếp xong công việc của cả hai đã”
Hân Viên khẽ lên tiếng: “Thịnh Nam, cậu và Kha Nguyệt quen nhau bao lâu rồi?”
Tống Thịnh Nam vẻ mặt không lạnh cũng không vui, trả lời: “Cũng một năm rồi”
Hân Viên khẽ nói: “Chỉ mới quen nhau một năm mà nghĩ đến việc kết hôn rồi, không phải là quá vội sao?”
Tống Thịnh Nam nhếch miệng cười: “À, để tôi nói rõ nhé, quen nhau từ lúc học cấp ba, yêu nhau được một năm”
Hân Viên ngạc nhiên: “Ồ? Vậy là quen biết từ lâu rồi, nhưng mà sao lại chỉ mới yêu nhau một năm? Tôi xin lỗi vì hỏi nhiều nhé, chỉ là hơi tò mò.
”
Tống Thịnh Nam nói: “Vì tôi đi du học khá lâu, nên chúng tôi ở bên nhau hơi trễ”
Châu Đình vỗ tay: “Nghe chuyện tình của hai đứa mà chú cảm thấy ngưỡng mộ quá”
Tống Thịnh Nam nhìn Triệu Kha Nguyệt, sau đó quay sang nhìn Châu Đình, “Cảm ơn chú”
Châu Đình quay sang nhìn Châu Nhiên vẫn im lặng vừa ăn vừa xem điện thoại, ông lên tiếng: “Bộ mày không có miệng à?”
Tống Thịnh Nam cau mày: “Chú Châu, bạn gái con không thích thấy người khác lớn tiếng đâu”
Châu Đình khàn giọng, quay sang nói: “Là chú lỡ lời, Kha Nguyệt đừng sợ nha”
Triệu Kha Nguyệt ngập ngừng gật đầu: “Vâng”
Hân Nghiêng lay tay Châu Nhiên: “Anh Châu Nhiên, anh nói gì đi”
Châu Nhiên đứng dậy: “Anh không biết nói gì hết” Sau đó quay sang Tống Thịnh Nam, anh nói thêm: “Hai người ăn xong thì ra xe, tôi chở đến quán bar của tôi chơi chút”
Nói xong anh rời đi, Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt cũng đứng lên.
Tống Thịnh Nam khẽ nói: “Vậy tụi con đi với cậu ấy, tạm biệt chú”
Triệu Kha Nguyệt: “Tạm biệt chú Châu”
Châu Đình chỉ gật đầu, Hân Viên quay sang khẽ nói với ông: “Chắc cậu ấy giận chuyện cô gái kia thôi” Sau đó cô nhìn Hân Nghiêng: “Đi lên phòng thay đồ đi”
Hân Nghiêng gật đầu: “Dạ”
Sau khi bàn ăn chỉ còn lại Hân Viên với Châu Đình, ông mới nói: “Anh muốn tốt cho thằng bé là sai sao?” Ông đau đầu nói tiếp: “Sao nó không nhìn nhận mọi thứ đi chứ”
Hân Viên vỗ vai Châu Đình: “Không sao đâu mà, cậu ấy rồi cũng sẽ hiểu việc anh làm là muốn tốt cho cậu ấy thôi”
Châu Đình thở dài: “Tiểu Nhiên từ nhỏ đã thiếu vắng tình yêu của mẹ rồi, anh thì không biết cách thế nào để thể hiện sự yêu thương của mình cho nó biết.
Nhưng thật sự, đối với anh…Tiểu Nhiên luôn nắm phần quan trọng trong cuộc đời anh, ai lại không yêu con của mình chứ? Chỉ là…sai cách yêu mà thôi”
Hân Viên ngán ngẫm không muốn nghe, nhưng vẫn cố giả vờ an ủi Châu Đình: “Được rồi, anh lên phòng nghỉ đi, em bảo giúp việc dọn bàn”
Châu Đình gật đầu, ông đi lên lầu nghỉ ngơi.
Hân Viên nhìn Châu Đình, cô thầm nghĩ: “Mình phải nhanh chóng lấy được tài sản nhà họ Châu mới được…”
Ở quán bar của Châu Nhiên, Triệu Kha Nguyệt đang chơi game trên điện thoại, Tống Thịnh Nam chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn cô.
Châu Nhiên đùa: “Bộ mặt bạn gái cậu nở hoa hả?”
Tống Thịnh Nam nhìn: “Ừ, xung quanh toàn hoa”
Triệu Kha Nguyệt phì cười: “Anh nói gì vậy chứ”
Châu Nhiên khẽ hỏi: “Triệu Kha Nguyệt, Giang Mỹ Mỹ từ lúc về Bắc Kinh, cậu ấy như thế nào rồi?”
Triệu Kha Nguyệt ngạc nhiên, cô khẽ nói: “Cậu ấy vẫn ổn, nhưng đôi lúc nhìn cậu ấy khá buồn”
Châu Nhiên rũ mắt: “Tôi xin lỗi, đáng ra tôi không nên đối xử tốt với cậu ấy quá để rồi cậu ấy hiểu lầm như vậy”
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười: “Không phải lỗi của cậu, chuyện tình cảm mà, đâu ép ai yêu ai được đâu.
Chúng ta là bạn bè hồi cấp 3, cậu đối xử với cậu ấy tốt như vậy cũng không sai”
“Mỹ Mỹ cũng không ghét cậu.
”
Tống Thịnh Nam gật đầu: “Kha Nguyệt nói đúng, cậu đừng chỉ đổ lỗi cho bản thân”
Châu Nhiên mỉm cười gật đầu, anh cúi xuống xem điện thoại, lúc này vô tình lướt thấy bài Wechat của Nhã Tịnh, là tấm ảnh cô ấy chụp lén Khương Hi, nhưng Châu Nhiên nhìn thoáng quá lại cảm thấy cô không được vui.
“Sao nhìn cô ấy ủ rũ vậy nhỉ…” Anh thầm nghĩ
Vài tuần sau.
Trường cấp ba Thượng Hải tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường, phụ huynh và người thân trong gia đình của học sinh đều được mời tới.
Châu Nhiên bình thường không quan tâm, nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại đồng ý đi theo Hân Viên.
Trong bữa tiệc, mọi người xung quanh vô cùng đông đúc, không thể biết rõ ai với ai được.
Hân Viên đứng bên cạnh lên tiếng: “Em sang nói chuyện với bạn một chút”
Châu Nhiên chỉ gật đầu, sau đó anh đi đến bàn lấy thêm nước.
Bỗng nhiên trong lúc đang đi, đèn trong bứ tiệc liền bị tắt khiến cho nơi đó tối đen như mực.
Bỗng nhiên có một người ôm lấy Châu Nhiên, sau đó hôn nhẹ lên môi anh, nụ hôn đối với anh vô cùng quen thuộc.
“Thật ra em cũng không tồi…”
Một giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc vang lên.
Khi ánh đèn mở lại, đã không còn thấy người đó đâu nữa.
Châu Nhiên ngây người, tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
Cùng lúc đó, Khương Hi vừa rời khỏi bữa tiệc, nhớ lại nụ hôn ban nãy, cô cảm thấy lòng mình đau nhói.
Cô thầm nghĩ,
“Thật ra em cũng không tồi, đừng ghét em như thế…”
“Không nói ra câu cuối, vì sợ anh nhận ra em”
“Châu Nhiên, anh biết em muốn yêu anh quang minh chính đại thế nào không”
“Nhưng cho dù là nguyện vọng nhỏ bé, ở chỗ em và anh đều là điều viễn vong”
“Nếu nụ hôn đó có thể khiến chúng ta ở bên nhau thật, cho dù là muộn một chút em cũng nguyện ý đợi.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...