Ninh Phàn không chịu nổi anh ta, liền tỉnh bơ bịa chuyện.
“Tôi đã ăn cô ta, vừa mới nhổ cô ta ra.
Cô ta đã bị axit dạ dày của tôi ăn mòn rồi nên mới bị sốt cao và bất tỉnh.
Được chưa?”
Mục Bắc Thần nghe xong liền tức điên muốn mắng cô nhưng lại đổi giọng mỉa mai.
“Cô…Hừ! Đừng nghĩ rằng tôi không biết cô đang chơi trò gì? Vũ Mai không thể nhìn rõ nhưng tôi thì nhìn rất rõ.
Nếu còn có lần sau, tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”
Ninh Phàn cạn lời liền chỉ vào đầu mình nói.
“Tôi nói anh chỗ này có phải bị bệnh rồi không? Còn nữa mắt của anh khi nào bị mù rồi vậy?”
Mục Bắc Thần đôi mắt đầy hận thù nhìn cô nói.
“Sẽ có một ngày tôi sẽ để mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của cô.”
Ninh Phàn cười khinh.
“Mục Bắc Thần, anh giả vờ thanh cao cái gì? Hai năm trước anh yêu cầu tôi làm thế thân cho Ninh Vũ Mai.
Bộ mặt thật của tôi là gì anh còn không biết sao”
Mục Bắc Thần nghe vậy liền hoảng sợ giọng nói nhỏ lại.
“Cô đang nói bậy cái gì vậy?”
Biết anh ta bắt đầu sợ, Ninh Phàn càng thừa thắng xông lên, cố ý đến gần Ninh Vũ Mai nói to.
“Tôi nói bậy! Chẳng phải đây là sự thật sao?”
Nghe vậy Mục Bắc Thần càng sợ hơn liền đẩy cô ra.
Lúc này, Ninh Vũ Mai mới hết giả ngất mà tỉnh lại.
“Mục ca ca, chị.
Cái gì mà thế thân vậy?”
Mục Bắc Thần thấy cô ta tỉnh lại liền lo lắng hỏi thăm.
“Vũ Mai, em cảm thấy thế nào rồi?”
Ninh Phàn đứng bên thật càng không thể chịu nổi Mục Bắc Thầm thầm khinh thường.
(Cẩu nam nhân kiêu ngạo, dám làm không dám nhận.
Còn nghĩ bản thân mình thực sự si tình.)
Mục Bắc Thần đặt tay lên chán Ninh Vũ Mai hỏi tiếp.
“Tại sao em lại đột nhiên phát sốt?”
Nghe vậy, Ninh Vũ Mai cố ý dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Ninh Phàn.
“Không sao! Không phải bây giờ em tốt hơn rồi sao?”
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi nhìn Ninh Phàn của Ninh Vũ Mai, Mục Bắc Thần liền khẳng định cô ta là do cô hại mà tức giận.
“Còn nói không liên quan đến cô?”
Ninh Phàn đến phát mệt.
(Bạch liên hoa này, một ngày không diễn thì cô ta liền khó chịu khắp người.
Mà vấn đề là thêm một chó liềm não có bệnh ở bên cạnh cô ta.
Không còn lời để nói!)
Ninh Phàn liền than vãn.
“Ôi! Em gái, ánh mắt của em nhìn chị là có ý gì? Em làm như vậy không phải là để anh Mục bạn trai của em hiểu lầm là chị hại em sao? Hơn nữa cả đêm hôm qua chị đều ở cạnh Phó thiếu, sao chị có thể hại em được? Chẳng lẽ chị có phép thuật làm điều đó từ xa sao? Nghĩ thôi cũng đã thấy không đúng rồi.
Em mau giải thích giúp chị đi.”
Nửa câu sau, Ninh Phàn là cố ý nói ra để chọc tức Ninh Vũ Mai nhưng khiến cô ta phải ngậm miệng giải thích cho cô mà không thể làm gì khác.
Cô ta nghe Ninh Phàn ở bên cạnh Phó Minh Trạch cả đêm cũng tức lắm nhưng giờ lại có Mục Bắc Thần có mặt ở đây nên cô ta không thể hiện bộ mặt thật của cô ta ra được.
Chỉ có thể cắn răng giải thích.
“Không, không phải.
Mục ca ca đừng nghĩ nhiều.
Là do cơ thể em yếu ớt.
Không liên quan đến chị.”
Mục Bắc Thần hiển nhiên không tin, lườm nguýt nhìn cô.
“Vũ Mai, em là quá tốt bụng, đến bị người khác bắt nạt cũng không biết.”
Ninh Phàn hừ một tiếng.
“Tôi nói này Mục Bắc Thần, anh là không những mắt mù mà tai còn bị điếc nữa.
Người trong mộng của anh đã nói rõ ràng đến như vậy rồi mà anh còn không hiểu sao? Hay là nói anh nghĩ cô ấy đang nói dối? Anh không tin cô ấy đến vậy sao?”
Ninh Phàn cố ý nói những lời chia rẽ khiến Mục Bắc Thần hốt hoảng quát.
“Im miệng!”
Rồi lại quay sang nhìn Ninh Vũ Mai giải thích.
“Vũ Mai, anh không có nghĩ như vậy.
Đừng hiểu lầm!”
Ninh Phàn nhìn thấy cảnh này liền đau hết cả đầu.
(Ninh Vũ Mai này vì để duy trì hình ảnh tốt của bản thân mà không công khai hắt nước bẩn lên người mình.
Cô ta chỉ muốn lừa người khác khiến họ hiểu lầm mình.
Không có cửa đâu!)
Ninh Phàn không muốn ở lại chơi tiếp với nam nữ chính nguyên tác nữa nên quay người bỏ đi.
Nhưng cảnh tượng sau cánh cửa liền khiến cô đứng hình nhìn.
Vậy mà cô có thể quay lại phòng bệnh của Ninh Vũ Mai khi cô vừa định mở cửa bước ra hay nói chính xác hơn là cô chỉ có thể ở lại phòng bệnh.
Biết chuyện gì đang xảy ra, cô liền hét lên trong lòng.
(Cốt truyện đáng chết! Mày được lắm!)
Ninh Phàn vừa mới đi ra nên không thể đi vào ngay nếu không sẽ rất mất mặt.
Cô liền lấy điện thoại ra gọi cho Phó Minh Trạch nhưng rõ ràng là vẫn còn sóng lại không gọi được cho anh cô liền hiểu là cốt truyện giở trò không để cô gọi điện được cho anh.
Cô liền đổi cách nhắn tin cho anh mong là có thể gửi được.
Bây giờ cô bị cốt truyện ràng buộc không thể đi khỏi đây chỉ có thể nhờ vào anh thôi.
Ninh Vũ Mai thấy cô đứng ở cửa liền gọi.
“Chị, chị không vui sao? Mục ca ca chỉ là quá quan tâm em nên mới hiểu lầm chị.”
Mục Bắc Thần dịu dàng quan tâm Ninh Vũ Mai nhưng lời nói lại mỉa mai Ninh Phàn nhỏ mọn.
“Vũ Mai, em vẫn còn đang bệnh.
Cô ta là chị nhưng tất cả những gì cô ta làm chỉ là vô nghĩa.
Em còn quan tâm đến cô ta làm gì?”
Ninh Phàn chán ghét thầm rủa trong lòng.
(Cốt truyện của hai người thì liên quan gì đến tôi.
Tôi từ chối ăn cẩu lương.
Thật không có mắt nhìn!)
Không biết Mục Bắc Thần ăn nhầm phải cái gì tự nhiên nổi điên.
“Cô có thể nào đừng nhắm vào Vũ Mai không?”
Ninh Phàn khoanh tay trước ngực khẳng định.
“Mục đại tổng tài, anh rảnh quá có phải không? Đến lượt anh bảo tôi làm gì thì tôi phải làm cái đó sao?”
Mục Bắc Thần không nhân nhượng.
“Ninh Phàn, tôi cho cô mặt mũi mà cô không cần phải không?”
“Có bệnh.”
Ninh Phàn quay người định đứng ở cửa chờ Phó Minh Trạch nhưng lại bị Mục Bắc Thần nắm tay ngăn không cho cô đi.
Đến nước này cô cũng không nhịn nữa liền tức giận.
“Mục Bắc Thần, nếu anh dám gây sự với tôi lần nữa, tôi sẽ nói hết tất cả những gì anh đã làm với cô ta.”
Mục Bắc Thần nghe vậy liền hoảng sợ bỏ tay cô ra, liếc nhìn sang Ninh Vũ Mai rồi lại nhìn Ninh Phàn.
“Nếu cô còn nói bậy, tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.”
Ninh Phàn trêu ngươi định đến trước mặt Ninh Vũ Mai nhưng điều mà cô không ngờ đến là Mục Bắc Thần, anh ta vậy mà vì sợ cô nói việc xấu của anh ta với nữ chính nguyên tác mà đã đẩy cô rất mạnh khiến cô không kịp tránh liền ngã vào cạnh giường rồi ngã xuống đất
Ninh Vũ Mai thấy vậy cũng hoảng hốt.
“Mục ca ca! Chị, chị không sao chứ?”
Eo của Ninh Phàn đụng trúng cạnh giường nên giờ cô đau đến mức không đứng dậy được.
Ninh Vũ Mai ra vẻ quan tâm nhưng Mục Bắc Thần thì lại cho rằng cô đang giả vờ.
“Ninh Phàn, cô càng ngày càng biết diễn.”
Đột nhiên, chân của ai đó đá vào người Mục Bắc Thần khiến anh ta văng vào tường rồi ngồi bệt xuống đất.
Anh ta tức giận hét lên.
“Ai?”
Khi anh ta đứng lên định tính sổ thì mới nhận ra người vừa đá anh ta là Phó Minh Trạch liền thay đổi sắc mặt.
“Phó thiếu, sao anh lại ở đây?”
Phó Minh Trạch vừa vào đã nhìn thấy Ninh Phàn nằm dưới đất nên không nhịn được tức giận liền dùng chân trừng phạt người vừa gây tổn thương cho cô.
Xong anh ngồi xuống quan tâm đỡ cô ngồi lên ghế.
Nghe Mục Bắc Thần hỏi thì tức giận nhìn anh ta.
“Người của tôi anh cũng dám động.”
Mục Bắc Thần liền lạnh sống lưng.
“Phó thiếu, anh nói câu này là có ý gì?”
Phó Minh Trạch đưa ra lời cảnh cáo khiến Mục Bắc Thần chỉ biết câm nín.
“Nếu anh còn dám làm phiền Ninh Phàn thì anh và cả Mục gia tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
Nói xong, Phó Minh Trạch liền dìu Ninh Phàn đi ra khỏi phòng.
Mục Bắc Thần liền tự hỏi.
(Rốt cuộc thì giữa Ninh Phàn và Phó Minh Trạch có quan hệ gì?)
Ra khỏi bệnh viện, Ninh Phàn vừa ôm lấy cái eo bị đau của mình vừa nói chuyện với Phó Minh Trạch.
“Sao bây giờ anh mới đến? Công việc của anh xong hết rồi sao?”
Phó Minh Trạch vừa nói vừa lấy điện thoại mở phần tin nhắn của cô đưa ra.
“Không phải là em nhắn gọi tôi tới sao?”
Nhìn thấy tin nhắn của mình, Ninh Phàn liền chắc chắn trong lòng.
(Quả nhiên, cốt truyện không hề trói buộc Phó Minh Trạch.)
Ninh Phàn cảm kích.
“Cảm ơn!”
“Lại nói cảm ơn.”
Phó Minh Trạch có hơi giận dỗi.
Ninh Phàn dường như hiểu ý.
“Cái đó…Sau này nếu anh cần diễn trước mặt bà nội, tôi nhất định sẽ phối hợp.”
“Không cần.”
Nghe Ninh Phàn nói vậy Phó Minh Trạch càng giận hơn khiến Ninh Phàn liền cảm thấy có hiểu.
(Mình đắc tội anh ấy chỗ nào? Sao đột nhiên lại giận như vậy?)
Về đến biệt thự Phó gia, Phó Minh Trạch đưa Ninh Phàn lên phòng.
Cô cố gắng nói chuyện một lần nữa.
“Phó Minh Trạch, tôi không hề có ý qua loa.
Tôi thực sự cảm kích…”
Phó Minh Trạch đặt ngón tay lên môi cô, ngăn cô nói hết câu rồi giọng trầm ấm nói.
“Tôi không cần sự cảm kích của em, tôi chỉ đang bảo vệ vợ của tôi.”
Câu nói này khiến Ninh Phàn hơi rung động, cô đột nhiên hỏi.
“Phó Minh Trạch, có phải anh từng theo đuổi rất nhiều cô gái không?”
Ánh mắt anh thâm tình nhìn Ninh Phàn, tay anh vén mái tóc của cô.
“Tôi chưa từng theo đuổi cô gái khác.
Em là người đầu tiên.”
Anh càng nói càng khiến cô rung động nhưng càng làm cô thắc mắc hơn.
(Người đầu tiên? Người đầu tiên cái gì? Người đầu tiên anh theo đuổi sao? Không đúng, anh ấy theo đuổi tôi khi nào vậy?)
Ninh Phàn không muốn quan tâm vấn đề đó nữa định lên giường nằm nhưng vừa quay người thì cái eo lại đau.
Phó Minh Trạch thấy vậy liền lập tức bế cô lên làm cô giật mình.
Xong đặt cô nằm lên giường, anh hai tay chống hai bên khóa cô ở trong.
Anh ở phía trên cô làm cô nhớ đến giấc mơ tối qua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...