Đây chính là điểm yếu của Ninh Phàn.
Cô có thể đối đầu với tất cả mọi người kể cả Phó Minh Trạch cũng không để bản thân mình chịu thiệt, nhưng khi đối diện với bố mẹ Ninh, cô luôn mềm lòng.
Anh cũng hiểu điều đó nhưng đây là điều cô lựa chọn, anh luôn ủng hộ cô.
Phó Minh Trạch đánh ánh mắt sang nhìn trợ lý.
Người trợ lý liền hiểu ra ngoài để bố mẹ Ninh đi vào.
Ninh Đức Hữu và phu nhân hớt ha hớt hải đi như chạy vào, không để ý đến những người khác của nhà họ Phó cũng có mặt mà gọi.
"Phàn Phàn!"
Ninh Phàn biết bố mẹ Ninh đến vì lý do gì nhưng trong lòng vẫn mang một tia hy vọng họ sẽ quan tâm cô.
Đứng dậy chào đón họ.
"Bố! Mẹ!"
Ninh Đức Hữu vội trách Ninh Phàn.
"Phàn Phàn! Sao con có thể để cảnh sát bắt giữ em gái mình như vậy?"
"Người là tôi đưa vào.
Có chuyện gì thì đến tìm tôi."
Phó Minh Trạch trả lời thay cho Ninh Phàn.
Ninh Đức Hữu vốn muốn trách cứ Ninh Phàn nhưng bây giờ anh lại đứng ra bảo vệ cô, ông không còn cách nào khác đành kiềm chế cảm xúc lại, cố gắng nói giọng bình thường nhất.
"Phó thiếu! Dù sao thì hai gia đình chúng ta cũng có mối quan hệ thông gia, có chuyện gì không thể giải quyết riêng được sao?"
Ninh phu nhân đau lòng nắm lấy tay Ninh Phàn mà cầu xin.
"Phàn Phàn! Cứ xem như là mẹ cầu xin con.
Con tha thứ cho Vũ Mai được không? Đừng để con bé vào tù được không?"
Ninh Phà buồn bã không lên tiếng, đôi mắt cô bắt đầu cay.
Phó Minh Trạch không thể chịu được liền tức giận chất vấn ngược lại.
"Các người vừa vào cửa liền chất vấn Phần Phàn.
Cô ấy bị thương các người không biết sao? Cô ấy rốt cuộc có phải con gái ruột của các người không?"
Nghe vậy cả hai vợ chồng Ninh mới để ý đến cánh tay bị quấn băng của Ninh Phàn.
Nhưng kể cũng lạ, rõ ràng cô không hề mặc áo tay dài, băng quấn lộ rõ ra như vậy nhưng hai vợ chồng Ninh lại giống như không hề nhìn thấy.
Vừa vào cửa chỉ biết cầu xin cho Ninh Vũ Mai mà không hề thấy vết thương của cô hay hỏi cô một câu quan tâm.
Điều này làm Ninh Phàn rất thất vọng.
Ninh phu nhân thấy tay của con gái mình bị thương cũng đau lòng mà quan tâm lo lắng, nhưng sự lo lắng này đến quá muộn.
"Con bị thương rồi! Phàn Phàn, sao lại bị thế này? Con không sao chứ?"
Có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng của Ninh Phàn nhưng cô vẫn cố kiềm nén, trong đôi mắt đã phảng phất sự thất vọng hỏi.
"Mẹ không biết gì sao? Đây là do Ninh Vũ Mai cố ý muốn lái xe tông vào con."
Vợ chồng Ninh đều rất ngạc nhiên khi biết nguyên nhân Ninh Phần bị thương, nhưng trên hơn hết là không tin vào những gì cô nói.
Ninh phu nhân lắc đầu phủ nhận.
"Không thể nào! Vũ Mai từ nhỏ được mẹ nuôi lớn.
Mẹ vẫn hiểu tính cách của con bé.
Không thể nào đâu!"
Câu nói của Ninh phu nhân đã khiến sự thất vọng của Ninh Phàn đạt đỉnh điểm.
Đôi mắt cô đỏ hoe ngập nước nhưng cô vẫn kiểm nén để không rơi.
Nở một nụ cười tự diễn bản thân, thất vọng rút đôi tay cô đang nắm lấy đôi tay của Ninh phu nhân.
"Đúng vậy! Ninh Vũ Mai được mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn.
Con chỉ là một người ngoài mà thôi."
Ninh phu nhân không tin là con gái mình tìm kiếm bấy lâu nay lại có thể nói ra những lời đau lòng như vậy.
Bà lắc đầu phản bác.
"Bố mẹ chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Con vĩnh viễn là con gái của bố mẹ mà."
Ninh Đức Hữu ngoài trách móc thì cũng chỉ có trách móc.
"Ninh Phàn! Con mất tích nhiều năm như vậy, bố mẹ vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm con.
Con lại nói như vậy, thật là không có lương tâm."
Có lẽ Ninh Đức Hữu nghĩ khi ông nói câu này Ninh Phàn vẫn sẽ nghe lời ông và chịu nhượng bộ.
Nhưng mà ông đã tính sai, bởi vì sự thất vọng của cô đã quá đủ nên cô cũng không còn hy vọng việc mình sẽ được bố mẹ yêu thương như trước.
Cô rất bình tĩnh ngồi lại bên cạnh Phó lão phu nhân nói.
"Con biết! Con cũng không trách hai người.
Hai người nói đi, tìm con có chuyện gì?"
Ninh phu nhân ban đầu khá vui mừng nhưng rồi gương mặt lại thể hiện sự áy náy.
Bà hiểu chuyện này xảy ra thì trong hai người con gái mà bà yêu thương sẽ có một người phải chịu thiệt.
Bà cũng không muốn tình huổng bắt buộc bà đành phải hy sinh Ninh Phàn.
Được Ninh Phàn mở lời, Ninh Đức Hữu rất nhanh nói ra mục đích.
"Phàn Phàn! Con có thể viết một lá thư hòa giải được không? Con có yêu cầu gì cứ việc nói."
Quả nhiên là vậy.
Ninh Phàn cũng đã đoán trước được việc này nên cũng chẳng còn thất vọng thêm nữa.
Muốn tha cho Ninh Vũ Mai, cô muốn nhưng Phó Minh Trạch không muốn, anh một bên đặt tay lên vai an ủi cô, một bên tức giận nói.
"Không cần đâu! Phàn Phàn muốn gì, tôi tự nhiên sẽ cho cô ấy.
Ninh Vũ Mai nhất định phải ở tù."
Ninh phu nhân hoảng sợ vội nằm lấy tay Ninh Phần cầu xin.
"Phàn Phàn! Lần này mẹ cầu xin con.
Con viết thư hòa giải có được không?"
Cuối cùng thì Ninh Phàn cũng đã không kiềm chế được nữa, nước mắt của cô rơi xuống từng dòng chảy dài trên má.
(Hóa ra đây là hào quang nữ chính.
Cho dù tôi làm bao nhiêu việc để thay đổi, trái tim của bố mẹ Ninh vẫn luôn hướng về Ninh Vũ Mai.
Vậy nên nữ phụ Ninh Phàn phải thỏa hiệp nhường nhịn sao? Nữ phụ không có tư cách đòi lại công đạo cho chính mình sao?)
Nhìn thấy nước mắt của Ninh Phàn, trong lòng của Phó Minh Trạch liền đau như cắt.
Anh từ từ ngồi xuống dưới chân cô, lau đi những giọt nước từ khóe mắt của cô, Phó lão phu nhân ngồi bên cạnh cũng nắm chặt lấy tay cô mà an ủi.
Cô cảm nhận được sự quan tâm ấm áp, đôi mi vương những giọt nước mắt đã mở ra nhìn anh đang ngồi dưới chân mình, từ từ chuyển dời đôi mắt nhìn Phó lão.
Phó Minh Trạch không muốn Ninh Phàn đau lòng cùng thất vọng thêm nữa mà lạnh lùng đuổi người.
"Ra ngoài! Phó gia từ nay về sau không hoan nghênh các người."
Ninh phu nhân vẫn không bỏ cuộc cầu xin.
"Phó thiếu! Xin hãy cho Vũ Mai một cơ hội.
Con bé vẫn còn nhỏ, con bé thực sự biết sai rồi."
"Được!"
Đột nhiên Ninh Phần lên tiếng, dường như cô đã quyết định điều gì đó mà nói tiếp.
"Thư hòa giải con có thể đưa.
Nhưng hai người phải đồng ý một điều kiện."
Cả hai vợ chồng Ninh đều rất ngạc nhiên cùng vui mừng, Ninh Đức Hữu sợ Ninh Phàn đổi ý mà vội hỏi.
"Điều kiện gì?"
Ninh Phàn không hề nhìn vào mắt của vợ chồng Ninh, thẳng thắn nói ra điều kiện của mình.
"Đề Ninh Vũ Mai vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt con."
Trong lòng Ninh Phần cũng nghĩ.
(Cuộc sống làm gì có nhiều chính hay phu như vậy? Hãy để hào quang nữ chính vĩnh viễn biết mất.)
Nghe điều kiện của Ninh Phàn, ban đầu Ninh Đức Hữu cũng cảm thấy khó xử nhưng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận vì để Ninh Vũ Mai không phải tù tội.
"Được! Chỉ cần Vũ Mai có thể ra khỏi đồn cảnh sát, bố sẽ lập tức đưa con bé ra nước ngoài."
Ninh Phàn thở dài, lạnh lùng nói một câu khiến Ninh phu nhân sợ hãi.
"Hy vọng Ninh tổng nói được làm được."
Nghe cách gọi của Ninh Phàn, Ninh phu nhân hình như hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bà lo lắng cùng hoảng sợ và hy vọng là bà nghe lầm.
Nhưng Ninh Đức Hữu lại không để ý đến hoặc là nói ông đã để ý đến nhưng đã chấp nhận.
Ông đáp lời.
"Con yên tâm! Về sau Vũ Mai sẽ không tìm con gây rắc rối nữa."
"Thư hòa giải con sẽ cho người giao đến cho hai người.
Bây giờ, Ninh tổng và Ninh phu nhân có thể đi rồi."
Ninh Phàn lạnh lùng nói ra điều khiến Ninh phu nhân sợ hãi, bà vẫn không muốn tin điều mà cô quyết định là thật.
Cách gọi của cô đối với Ninh Đức Hữu và Ninh phu nhần không còn là bố và mẹ nữa, thay vào đó là Ninh tổng và Ninh phu nhân.
Điều này đồng nghĩa với việc cô đã không còn muốn nhận lại bố mẹ nữa.
Bà không ngờ điều mà Ninh lão phu nhân nói lại trở thành sự thật, nhưng lỗi không nằm ở cô mà nằm ở bà.
Cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Ninh không phải vì cô khinh thường Ninh gia mà là vì bà đã khiến cô thất vọng không muốn tìm kiếm tình yêu thương của bố mẹ nữa.
Bà đau lòng nhìn con gái.
"Phàn Phàn! Con gọi chúng ta là gì?"
Phó Minh Trạch cũng mất kiên nhẫn đuổi đi.
"Hai vị mời về cho."
"Phàn Phàn!"
Ninh phu nhân đau lòng khóc bị Ninh Đức Hữu kéo đi nhưng bà vẫn nhìn lại Ninh Phàn chỉ mong cô vẫn còn tình cảm dành cho bà.
Thế nhưng điều mà nhận lại là sự lạnh lùng cùng phớt lờ từ cô.
Bọn họ đi rồi, lúc này đôi mắt Ninh Phàn lại một lần nữa ngập tràn nước mắt.
Phó lão ngồi cạnh mới nhẹ nhàng nói.
"Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi.
Khóc một trận thật đã, rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi."
Nghe lời này, bức tướng phòng thủ của Ninh Phàn liền sụp đổ, sự thất vọng cùng đau khổ liền xuất hiện trên gương mặt cô.
Cô ôm chầm lấy bà mà khóc lớn, giữa tiếng khóc cô luôn lặp lại câu hỏi của mình.
"Bà ơi! Tại sao? Tại sao bọn họ lại tàn nhẫn với con như vậy? Con đã cố hết sức rồi nhưng tại sao họ vẫn tàn nhẫn với con như vậy?"
Nghe tiếng khóc cùng lời nói của Ninh Phàn, trong đôi mắt già nua của Phó lão phu nhân cũng đã xuất hiệu những dòng nước.
Nhưng tay bà vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, miệng vẫn nhẹ nhàng an ủi cô.
"Không sao! Không sao nữa rồi!"
Phó Minh Trạch đứng bên cạnh cũng chỉ im lặng để mặc Ninh Phàn ôm lão phu nhân khóc.
Bởi vì anh biết cô đã quyết định một chuyện khiến bản thân mình đau khổ.
Nhưng đau ngắn không bằng đau dài, nếu không cắt đứt với nhà họ Ninh thì nỗi đau của cô vẫn còn kéo dài mãi.
Anh cũng âm thầm ghi nhớ khắc họa hình ảnh này của cô vào tâm trí và trái tim mình, quyết tâm sau này anh tuyệt đối sẽ không đế cô quyết định chuyện tự làm khố mình nữa.
Nghe tiếng khóc của Ninh Phàn, trợ lý cùng người làm cũng thầm đồng cảm và thương sót cô
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...