Ninh Vũ Mai lại được thời cơ nịnh bợ lấy lòng nhưng lời nói lại như đang ám chỉ Ninh Phàn dùng quy tắc ngầm.
"Kỳ Mặc quả nhiên rất ưu tú.
Chẳng trách chị cố gắng hết sức lấy lòng đạo diễn để tranh thủ thời lượng lên sóng cho Kỳ Mặc."
Rồi liếc nhìn Ngụy Kiện đứng sau.
"Có rất nhiều cảnh của các thí sinh khác đều bị cắt không ít."
Nghe lời nói của Ninh Vũ Mai, Ninh Phần liền nổi giận cảnh cáo cô ta.
"Ninh Vũ Mai, Kỳ Mặc là dựa vào thực lực của cậu ấy để thắng cuộc thi.
Cô đừng để tôi lấy ra bằng chứng các người trước đây cố ý giở trò phía sau công khai trên truyền thông.
Nếu cô còn nói nhảm thêm một câu nữa thì tôi không bỏ qua cho cô đâu."
Ninh Phàn nói xong liền không muốn ở lại tiếp chuyện với Ninh Vũ Mai nữa mà gọi Kỳ Mặc theo cô ra ngoài.
"Đi thôi! Ở đây có thứ dơ bẩn."
"Được thôi!"
Kỳ Mặc thở dài đi theo để Ninh Vũ Mai gương mặt tái mét ngồi đó rồi lại chuyển sang tức giận lên đầu Ngụy Kiện.
"Đúng là vô dụng! Không những bị Kỳ Mặc áp đạo khắp mọi nơi, đến hát và nhảy cũng không bằng ai.
Còn muốn để công ty giúp cậu xuất đạo đúng là nằm mơ."
"Chị Vũ Mai, tôi..."
Bị mắng vô cớ, Ngụy Kiện không biết biện hộ cho bản thân mình như thể nào nhưng chưa kịp nói thì Ninh Vũ Mai đã đuổi cậu ta đi.
"Bây giờ tôi nhìn thấy cậu thì phiền.
Cậu tự tìm một chỗ nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nghe vậy Ngụy Kiện cũng chỉ đành ra ngoài.
Đến thời gian ghi hình, các tiết mục biểu diễn đều được diễn ra một cách thuận lợi.
Đến lượt Kỳ Mặc lên sân khấu, cầm theo cây đàn ghita ngồi xuống ghế đánh đoạn nhạc dạo đầu.
Nhưng đột nhiên cậu ta cảm thấy có chuyện kỳ lạ.
Ninh Phàn ở dưới sân khấu cũng phát hiện ra điều bất thường.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại không có nhạc đệm?"
Rồi nhanh chóng chạy đến phòng điều khiển, USB chứa nhạc đệm ca khúc của Kỳ Mặc không thấy đâu nữa.
Cả đạo diễn tần và phó đạo diễn đều đang sốt ruột tìm khắp phòng nhưng vẫn không thấy.
Ninh Phần đột nhiên đến, cô nhanh chóng đưa một cái USB cho đạo diễn Tần rồi nói.
"Tình hình cấp bách, làm theo cách xử lý của tôi.
Tạm hãy bật nhạc, tắt hết đèn, rồi bật đèn chiếu từ trên xuống
Kỳ Mặc, chờ đến đoạn điệp khúc."
Sau đó chờ một lúc rồi cô mới nói tiếp.
"Chính là lúc này."
Sự cố được giải quyết một cách êm đẹp.
Cả Ninh Phàn, đạo diễn Tần và phó đạo diễn đều thở phào nhẹ nhõm.
Đạo diễn Tần đứng lên thàn phục nói.
"Không ngờ Ninh tổng còn có cái dự phòng.
Xử lý mọi chuyện một cách rất tốt."
Ninh Phàn lắc đầu.
"Chỉ là đề phòng bất chắc thôi nhưng không ngờ phải dùng đến thật.
Nhưng mà tôi không tin là mọi chuyện chỉ là trùng hợp."
Đạo diễn Tần cũng tán thành.
"Tôi cũng nghĩ vậy.
Cô yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này cho cô một lời giải thích."
Ninh Phần kiên định nói.
"Tôi tin anh, đạo diễn Tần."
Nói rồi Ninh Phàn rời khỏi phòng điều khiển.
Trở về công ty, Ninh Phàn và Kỳ Mặc đều đang ngồi trong văn phòng.
Cậu ta nhìn có vẻ chán nàn vì buổi biểu diễn tuy đã vượt qua nhưng không được như kỳ vọng.
Lạc Phi mang theo lpad đến báo cáo sự việc.
"Sự tình đã được điều tra rõ ràng.
Là Ngụy Kiện cố ý trộm USB chứa nhạc đệm của Kỳ Mặc."
Ninh Phần thắc mắc hỏi.
"Lý do là gì?"
Lạc Phi thành thực trả lời.
"Ngụy Kiện nghĩ là do Kỳ Mặc nên cậu ta mới bị cắt thời lượng lên sóng từ đó mà sinh ra ác ý."
Ninh Phàn hỏi tiếp.
"Bên đạo diễn Tần xử lý thế nào?"
Lạc Phi trả lời.
"Đạo diễn Tần quyết định cắt bỏ những cảnh có mặt Ngụy Kiện trong số tiếp theo, loại cậu ta ra khỏi cuộc thi.
Ngoài ra tôi còn thoáng nghe nói đạo diễn Tần muốn phong sát Ngụy Kiện.
Cậu ta muốn thông qua cuộc thi để xuất đạo e rằng rất khó."
Ninh Phàn nhìn Kỳ Mặc hỏi ý kiến.
"Cậu nghĩ sao?"
Kỳ Mặc không phải người rộng lượng nhưng cũng không phải người đuổi tận giết tuyệt nên nói qua loa.
"Cứ làm theo cách giải quyết của đạo diễn Tần."
Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong, mọi người đều giải tán ai làm việc nấy.
Tối đến vẫn như thường lệ Ninh Phàn đứng ở cửa công ty chờ Phó Minh Trạch đến đón nhưng không biết Ninh Vũ
Mai từ đâu xuất hiện muốn đánh cô.
Cô không giống mấy người phụ nữ chân yếu tay mềm khác có thể bắt nạt một cách dễ dàng, nên đã nhanh chóng nắm được cách tay muốn đánh cô của cô ta mà hất ra.
Không hiểu nhìn cô ta hỏi.
"Ninh Vũ Mai, cô muốn làm gì?"
Ninh Vũ Mai không đứng vững liền ngã xuống, nhưng sự thù hận trong ánh mắt của cô ta không hề biến mất mà nhìn cô nói.
"Ninh Phàn, tôi mới bắt đầu làm đại diện thì chị lại phong sát nghệ sĩ của tôi.
Chị là muốn tôi không được tốt.
Tại sao lại có người phụ nữ tâm tư thâm độc như chị vậy chứ?"
Ninh Phàn đứng nhìn xuống Ninh Vũ Mai, tay đút túi áo khoác từ từ nói.
"Ninh Vũ Mai! Thân là một người đại diên, cô không hề kiểm soát nghệ sĩ của mình đúng cách.
Vậy mà còn có mặt mũi để đổ lỗi cho người khác.
Tôi còn thấy xấu hổ giùm cho cô."
Ninh Vũ Mai từ từ đứng lên nắm lấy áo của Ninh Phần nói như ra lệnh.
"Ninh Phần! Chị không được phong sát Ngụy Kiện."
Ninh Phàn lắc đầu lạnh lùng nói.
"Không phải tôi! Người phong sát cậu ta là đạo diễn Tần."
Ninh Vũ Mai giống như cố gắng giữ bình tĩnh nói.
"Tôi sẽ để Ngụy Kiện đến xin lỗi Kỳ Mặc.
chị giúp tôi cầu xin đạo diễn Tần."
Ninh Phàn khoanh tay từ chối.
"Nếu một lời xin lỗi là giải quyết xong chuyện, thì cần pháp luật làm gì?"
Ninh Vũ Mai không cầu xin nữa mà mặt uy hiết nói.
"Ninh Phàn, chị đủ rồi đấy.
Chị có cần phải tính toán đến mức đó không?"
Ninh Phàn không muốn nói tiếp liền muốn đuổi người.
"Nếu đã không phải thật lòng đến xin lỗi thì tránh đường.
Tôi rất bận, không muốn lãnh phí thời gian với cô."
Rồi cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô cười tươi vấy tay gọi rồi chạy đến xà vào lòng anh.
"Ông xã!"
Phó Minh Trạch đứng cách một khoảng mở rộng vòng tay đón Ninh Phàn vào lòng.
Ôm chặt lấy cô mà quan tâm.
"Thế nào? Công việc hôm nay có thuận lợi không?"
Ninh Phàn ngước nhìn Phó Minh Trạch cười nói.
"Có xảy ra một chút chuyện nhưng đều đã được giải quyết rồi."
Phó Minh Trạch gật đầu.
"Vậy thì tốt! Nếu em cần bất cứ điều gì em cứ việc nói với anh."
Rồi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Vũ Mai nói.
"Hoặc nếu có ai đó bắt nạt em thì em nhất định phải nói với anh.
Ông xã của em nhất định sẽ lấy lại công đạo cho em."
Ninh Vũ Mai nghe vậy vội giả vờ yếu ớt đáng thương muốn giải thích.
"Phó thiếu, anh hiểu lầm rồi!"
Ninh Phàn nào để cho Ninh Vũ Mai có cơ hội thể hiện trà nghệ của mình.
Tuy rằng cô tin tưởng Phó Minh Trạch có thể tránh né được trà xanh nhưng mà nhìn thấy bộ dáng giả nai của cô ta cũng rất buồn nôn nên tốt hơn hết là không nên nhìn thì hơn.
Cô nhanh chóng kéo anh đi.
"Ông xã! Em đói rồi.
Chúng ta đi ăn đi."
"Được!"
Phó Minh Trạch nhìn Ninh Phàn cưng chiều để mặc cô kéo anh đi.
Ninh Vũ Mai đứng tại chỗ ánh mắt đầy hận thù nhìn theo cô.
(Ninh Phàn, cô đã cướp lấy những thứ ban đầu thuộc về tôi.
Tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy đầu.)
Buổi tối tại Phó gia, Phó Minh Trạch ngồi cạnh giường nhìn Ninh Phần đang chùm chăn kín mít hỏi.
"Phần Phàn, sao vậy? Em cảm thấy khó chịu ở đâu sao?"
Nghe có người nói chuyện với mình, Ninh Phàn liền mở chăn ra rồi ngồi dậy thở dài.
"Hiện tại có rất nhiều người đứng tập trung trước công ty của em nói rằng muốn lấy lại công đạo cho những cô gái bị hủy dung."
Nghe tình hình của công ty Ninh Phàn, đột nhiên Phó Minh Trạch lại thắc mắc một chuyện.
"Chuyện đó thì có liên quan gì đến em?"
Đây cũng là điều cô thắc mắc, liền nói ra điều mình nghi ngờ.
"Nói ra thì cũng thật kỳ lạ.
Chuyện bán mỹ phẩm kém chất lượng là giải trí Bắc Thần có liên quan đến lại không có chuyện gì.
Ngược lại, công ty của em vì chuyện của Ninh Tiết Kiếm mà danh tiếng bị ảnh hưởng xấu."
Nghe vậy, Phó Minh Trạch liền suy đoán.
"Chuyện này chắc chắn là có người đang thao túng phía sau.
Sự quan tâm của chuyện này nên hướng về tập đoàn Ninh thị và giải trí Bắc Thần.
Nhưng theo tình hình hiện tại có thể thấy giải trí Bắc Thần hoàn toàn vô hình trong chuyện này.
Ngược lại là công ty của em bị đẩy lên đầu ngọn sóng."
Ninh Phàn đầu đồng tình.
"Đúng vậy! Em hoài nghi là giải trí Bắc Thần đứng sau việc này.
Nhưng mà hiện tại em lại không có chứng cứ mà muốn tìm thì lại khó vì trạng thái hiện tại em không thể cho người đi điều tra."
Phó Minh Trạch nắm lấy tay của Ninh Phàn, xoa đầu an ủi cô.
"Đừng lo lắng! Chuyện này anh sẽ cho người đi điều tra, việc em cần làm bây giờ là ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Đừng suy nghĩ nhiều!"
Nghe vậy Ninh Phàn liền cảm thấy yên tâm gật đầu.
Phó Minh Trạch hôn lên trán cô một cái rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Anh đi chưa được bao lâu thì điện thoại của cô báo có một cuộc gọi đến.
Là Ninh Đức Hữu gọi tới.
"Alo! Bố...!Về Ninh gia? ...Bây giờ luôn sao? ...Được, một lát nữa con sẽ tới."
Theo lời của Ninh Đức Hữu, Ninh Phàn đã đến Ninh gia.
Cô đi thẳng lên thư phòng gõ cửa rồi nghe một tiếng từ bền trong phát ra.
"Vào đi!"
Nhìn thấy là Ninh Phần tới ông liền gọi vào.
"Con tới rồi.
Mau ngồi xuống đi."
Ninh Phàn đến người trước bàn, Ninh Đức Hữu liền mở đầu trước.
"Chắc là con đã biết bố gọi con tới là vì chuyện gì rồi chứ?"
Ninh Phàn liền thẳng thắn nói.
"Bố, con hiểu.
Nhưng con vẫn nói câu nói đó.
Bố hiện tại cũng được xem như một nửa là người của công chúng.
Mỗi lời nói hay hành động đều ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Căn cơ của Ninh gia đều phụ thuộc vào bố."
Ninh Đức Hữu gật đầu.
"Đúng vậy! Nhưng vẫn có một số người không hiểu được điều đó.
Bố cũng đã tuyên bố dưới danh nghĩa tập đoàn
Ninh thị sẽ không sử dụng bất kỳ đặc quyền nào, mọi trách nhiệm pháp lý đều sẽ để tòa án quyết định."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...