Ngày hôm sau, Kỳ Mặc như thường lệ đang sáng tác nhạc ở trong studio.
Cậu ta rất tập trung vào công việc của mình cho đến khi nghe được tiếng mở cửa, quay đầu lại thì đã thấy Ninh Phàn đứng ở cửa.
Cậu nhếch miệng cười nói.
"Chị đến rồi!"
Ninh Phàn đóng cửa lại, hai tay đút vào túi áo bước đến gần Kỳ Mặc nói.
"Không làm phiền cậu chứ?"
Kỳ Mặc lắc đầu.
"Không có! Mọi chuyện đã được giải quyết chưa?"
Ninh Phàn khoanh tay nói cụ thể tình hình.
"Tin đồn trên mạng đã được dập tắt.
Lê tổng giám của giải trí Bắc Thần sau khi bị vạch trần là kẻ cạnh tranh ác ý, anh ta đã bị phong sát toàn ngành."
Đột nhiên Kỳ Mặc nhìn Ninh Phàn nói đùa.
"Nhưng mà nói thế nào thì tôi cũng không để ý bị dính scandal với chị đâu."
Ninh Phàn không thích câu nói đùa này của Kỳ Mặc hơn nữa bây giờ cả công ty đều biết quan hệ của cô và Phó
Minh Trạch, nếu để anh biết câu nói này của cậu ta thì người chịu tội sẽ là cô, cô không muốn mình chết trên giường đầu.
Cô liền đưa mắt cảnh cáo Kỳ Mặc.
"Đừng náo! Bây giờ cậu đang trên đà phát triển trong sự nghiệp, không thể có bất kỳ sai lầm nào cả.
May là cậu rút khỏi chuyện này kịp thời, nếu không tất cả fan hâm mộ của cậu sẽ chạy đi mất."
Kỳ Mặc không hề sợ ánh mắt của Ninh Phàn còn rất tự tin nói.
"Có chị ở đây, tôi cần gì phải sợ chứ.
Muốn nghe nhạc không?"
Nghe vậy, Ninh Phàn liền gật đầu.
Cô còn nhớ lần trước Kỳ Mặc muốn hát cho cô nghe bài hát mà mẹ cậu để lại nhưng lúc đó tâm trạng cô không tốt nên đành để lúc khác.
Bây giờ tâm trạng của cô rất tốt nên có thể nghe.
Cô nhanh chóng ngồi xuống ghế, Kỳ Mặc cũng điều chỉnh lại đàn trước khi đánh.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó chưa được Ninh Phàn cho phép thì cánh cửa đã được mở ra, Ninh Phàn liền nhíu mày.
Tiếp đến quản lý Hoàng bước vào theo sau là những người đã từ chức trước đó, cô liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt liền mong chờ xem trò vui.
Họ lần lượt xếp hàng ngay ngắn trước mặt cô rồi cúi đầu thật thấp đồng thanh nói.
"Ninh tổng! Chúng tôi sai rồi."
Ninh Phần mặt lạnh nhìn đám người bọn họ nói.
"Các người đây là đang làm gì vậy?"
Quản lý Hoàng đại diện nói, còn chắp hai tay cầu xin.
"Ninh tổng! Lúc trước chúng tôi giấu cô từ chức chuyển sang giải trí Bắc Thần là chúng tôi không đúng.
Cô xem có thể để chúng tôi quay lại giải trí Phồn tinh hay không? Cho dù là vị trí khác với lúc trước cũng được.
Cầu xin cô!"
Kỳ Mặc đứng bên nghe xong liền phì cười nói.
"Bị đuổi khỏi giải trí Bắc Thần rồi chứ gì?"
Nghe giọng cười của Kỳ Mặc, cả đám đều thấy xấu hổ nhưng vì để có thể quay lại nên mới đến cầu xin.
Quản lý
Hoàng mặc kệ câu nói của Kỳ Mặc đối diện với Ninh Phần tiếp tục cầu xin.
"Ninh tổng! Xem như cô nể tình lúc trước tôi đã đóng góp không ít cho công ty mà tha cho chúng tôi một lần thôi."
Rồi cả đám người đều đồng thanh lần nữa.
"Ninh tổng! Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội."
Ninh Phàn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn lần lượt từng người họ rồi nói.
"Có nhớ trước khi mọi người rời khỏi công ty tôi đã nói một câu không? Một khi mọi người đã từ chức để chuyển sang công ty khác thì tôi sẽ không tái tuyển dụng.
Tất cả vị trí trong công ty cũng đã có người đảm nhiệm.
Mọi người hãy quay về đi."
Quản lý Hoàng vẫn bất chấp chắp hai tay cầu xin.
"Ninh tổng! Cầu xin cô!"
Ninh Phàn vẫn không tha thứ.
"Một lần bất tín, vạn lần bất tin.
Một khi đã lựa chọn rời đi thì đừng nghĩ đến chuyện quay lại.
Mọi người muốn tự mình rời đi hay là để tôi gọi bảo an đến?"
Nghe vậy bọn họ liền biết không thể cứu vãn được nữa đành thất vọng rời đi.
Chờ tất cả đi khỏi, Kỳ Mặc liền giơ ngón cái ra trước mặt Ninh Phàn nói.
"Trâu bò đấy!"
Nghe vậy Ninh Phàn liền nhếch miệng cười.
Rồi điện thoại của Ninh Phần sáng lên hiển thị một dãy số lạ.
Cô liền thấy lạ, nhận cuộc gọi rồi nói.
"Alo! Ai vậy?"
Ở trong phòng bao tại một nhà hàng, Ninh Phàn ngồi đối diện với Ninh Tiết Kiếm, nhìn vẻ mặt ông ta đang bối rối, cô đành mở lời trước.
"Chú hai, có chuyện gì chú cứ nói đi."
Ninh Tiết Kiếm nở nụ cười cứng ngắt nói.
"Phàn Phàn, chú mới từ nước ngoài trở về không biết mang quà gì cho cháu.
Cái này tặng cho cháu."
Nói rồi Ninh Tiết Kiếm đẩy một cái túi đến trước mặt Ninh Phàn.
Cô chưa nhận quà ngay mà thắc mắc hỏi.
"Đây là gì?"
Ninh Tiết Kiếm cũng giải thích.
"Thật không giấu, chú gần đây mới thành lập một công ty mỹ phẩm.
Đây là sản phẩm mới nghiên cứu phát triền của công ty.
Cháu có thể dùng thử."
Ninh Phần gương mặt không có cảm xúc nói.
"Cảm ơn chú hai!"
Ninh Tiết Kiếm thấy tình hình có vẻ không ổn lại vội tiếp tục nói như chào hàng.
"Công ty của chú cũng có mỹ phẩm dành cho nam.
Gần đây chú cũng có sử dụng, hiểu quả vô cùng tốt.
Chú chuẩn bị vài ngày nữa tặng cho Phó thiếu."
Ninh Phàn nghe vậy liền biết Ninh Tiết Kiếm không có ý gì tốt.
(Chồn cáo chúc tết gà, rắp tầm muốn ăn gỏi.)*
**Nguyên văn của câu này là "Hoàng tử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm".
Có nghĩa là giả vờ tốt bụng nhằm mưu đồ bất chính.*
Ninh Phàn vội từ chối.
"Chú hai không cần phiền phức như vậy.
Tâm ý của chú chúng cháu đã nhận được rồi.
Công ty còn có việc, cháu xin phép về trước."
"Ấy! Phần Phàn.
Cháu đừng đi!"
Nghe vậy Ninh Tiết Kiếm mới vội muốn ngăn lại nhưng Ninh Phàn không để cho chú ta cơ hội mà một mạch rời khỏi phòng.
Hôm sau, Ninh Phần được Phó Minh Trạch đưa đi làm.
Vừa chào tạm biệt quay đầu định vào công ty thì đã thấy
Ninh Tiết Kiếm đi đi lại lại ở trước cửa.
Ông ta vừa nhìn thấy cô thì mặt mày mừng rỡ gọi.
"Phàn Phàn!"
Biểu cảm của Ninh Phàn cũng không mấy là hoan nghênh, tay đút túi áo chào hỏi lấy lệ.
"Chú hai! Sớm như vậy tìm cháu có chuyện gì không?"
Ninh Tiết Kiếm thấy biểu cảm của Ninh Phàn cũng hơi bối rối nói chuyện vòng vo.
"Cũng không có chuyện gì.
Chú chỉ muốn hỏi cháu một chút bộ mỹ phẩm chú tặng cháu có dùng không?"
"Tạm thời vẫn chưa dùng."
Ninh Phàn không có tính lãng phí bởi vì số mỹ phẩm Phó Minh Trạch mua cho cô dùng vẫn chưa dùng hết nên cô sẽ không mở cái mới ra.
Hơn nữa cô cũng không tin lắm những sản phẩm không rõ nguồn gốc thành phần nên số mỹ phẩm mà chú ta tặng cô cũng không dám dùng mà đã đem cho bộ kiểm nghiệm chính phủ kiểm tra thành phần rồi.
Nghe vậy mặt mày của Ninh Tiết Kiếm càng ngượng hơn.
"Không sao! Không sao! Hôm nay chú cũng là đi ngang qua đây."
Nghe câu này của Ninh Tiết Kiếm, Ninh Phàn liền thấy buồn cười.
"Từ nhà họ Ninh đến công ty của cháu cách khá xa.
Chú hai thật siêng năng!"
Ninh Tiết Kiếm bị Ninh Phàn móc mỉa thì càng ngượng nhưng rồi chú ta không chờ được nữa mới nói mục đích thực sự chú ta đến tìm cô.
"Chú mới về nước cũng không có gì làm.
Cháu gái lớn, chú có thể vào tham quan công ty của cháu được không?"
Thấy Ninh Phàn chỉ im lặng không đáp lại thì chú ta cũng hiểu, cô là không đồng ý liền vội cười huề nói.
"Nếu không tiện cũng không sao.
Chú cũng chỉ nói vậy thôi."
Tưởng rằng nói như vậy Ninh Phần sẽ thấy không hợp lý mà đề Ninh Tiết Kiếm vào công ty nhưng cô lại không giống với những người khác vẫn một mực từ chối chú ta, cũng khiến chú ta có chút ngạc nhiên.
"Hôm nay thực sự không tiện.
Cháu có vài vị khách phải đón tiếp hôm nay."
Nghe vậy Ninh Tiết Kiếm cũng không dám ở lại lâu.
"Được! Được! Được! Nếu cháu bận thì hôm khác chú ghé thăm cũng được."
Nói xong vội vàng rời đi, Ninh Phàn nhìn Ninh Tiết Kiếm rời đi trong sự tiếc nuối, cô liền thắc mắc.
"Ninh Tiết Kiếm này thực sự làm muốn gì? Lẽ nào là Ninh lão phu nhân phái chú ta đến đây?"
Có câu hỏi nhưng không có câu trả lời, Ninh Phần cũng không muốn lãng phí đi tìm hiểu nên cũng chẳng quan tâm đến nữa mà bước vào công ty.
Tối đến như mọi khi Ninh Phàn đứng ở cửa công ty chờ Phó Minh Trạch đến đón thì không biết tài xế nhà họ Ninh đã đứng chờ cô từ lúc nào.
Vừa nhìn thấy cô bước ra thì ông ta đã đến trước mặt cô nói.
"Đại tiểu thư! Lão phu nhân sai tôi đến đón cô về nhà."
Đến đây Ninh Phần càng không hiểu rốt cuộc đám người nhà họ Ninh muốn làm gì.
"Lão phu nhân tìm tôi có chuyện gì?"
Tài xế chỉ làm việc theo lệnh nên không biết.
"Tôi cũng không biết.
Đại tiểu thư về một chuyến là sẽ biết ngay."
Nghe vậy Ninh Phàn liền suy tính trong lòng.
(Xem ra lão thái thái này nhất quyết muốn mình quay về.
Lẽ nào Ninh gia xảy ra chuyện gì rồi sao? Hay là Ninh Vũ Mai giờ trò phía sau.
Cốt truyện bây giờ càng lúc càng trở nên kỳ lạ rồi.)
"Đại tiểu thư, mời!"
Tài xế đứng bên không thấy Ninh Phàn đồng ý quay về.
Lo sợ bản thân mình không hoàn thành công việc sẽ bị khiển trách nên làm động tác mời cô lên xe.
Không còn cách nào khác, Ninh Phàn đành phải lên xe quay về nhà họ Ninh, cô cũng không quên nhắn cho Phó Minh Trạch biết là cô về Ninh gia.
Về đến nhà họ Ninh, Ninh Phàn đã thấy lão phu nhân, Ninh Tiết Kiểm và Ninh Vũ Mai đang ngồi trong phòng khách còn vợ chống Ninh thì không có mặt.
Cô thở dài chậm rãi bước vào ngồi cách xa đám người họ ra rồi nhìn lão phu nhân hỏi.
"Lão phu nhân! Bà tìm tôi có chuyện gì?"
Vừa nhìn thấy Ninh Phàn, bà ta đã không vừa mắt, hừ một tiếng rồi gay gắt nói.
"Cô nghĩ tôi muốn gặp đồ sao chổi nhà cô sao?"
Nghe vậy Ninh Phàn liền đứng lên không khách khí nói.
"Nếu đã không hoan nghênh tôi, vậy thì tôi đi đây."
Khi Ninh Phần định rời đi, Ninh Tiết Kiếm mới vội đứng dậy gọi cô lại.
"Phàn Phàn! Bà chỉ là nói lúc tức giận thôi, cháu đừng để trong lòng.
Đều là người một nhà sao lại làm lớn chuyện đến như vậy."
Ninh Vũ Mai cũng giả làm đứa cháu hiểu chuyện.
"Phải đó, chị! Bà lớn tuổi rồi, đừng khiến bà tức giận."
Ninh Phàn không chịu nổi mấy lời nói giả tạo của Ninh Vũ Mai liền nói thẳng.
"Ninh Vũ Mai, cô bớt giả nhân giả nghĩa lại đi.
Cô không thấy ghê tởm sao? Tôi luôn mâu thuẫn với nhà họ Ninh như vậy không phải quá hợp ý cô rồi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...