Trọng Huyền cung nơi Bắc Cực đỉnh, càn khôn nhật nguyệt như trong mộng.
Đây vốn là nơi cao nhất, lạnh lẽo nhất trong toàn bộ Bắc Cực cảnh.
Mười lăm thành liên tiếp như Bạch Long chiếm giữ giữa Thiên Sơn, như chúng tinh củng nguyệt (*) nâng lên một ngọn núi ở trung tâm lơ lửng giữa trời.
Mà trên đỉnh núi chính là nơi Trọng Huyền cung tọa lạc, đại biểu địa vị chí tôn của Linh tộc.
Nó cách Thiên môn trong truyền thuyết chỉ một bước, với tay có thể hái trăng sao, trăm ngàn năm cũng như Thiên nhãn giữa không trung, cao cao tại thượng, quan sát Ngũ cảnh sơn hà.
[(*) chúng tinh phủng nguyệt: đám sao vây quanh để tôn lên mặt trăng]
Trọng Huyền cung không có phong hoa tuyết nguyệt cũng như vân vũ lôi điện, nó tựa như một nét bút đậm màu trong bức tranh thiên địa.
Chỉ cần nhật nguyệt không tiêu vong, toà Tiên cung này liền vĩnh viễn bất biến.
Mà đêm hôm ấy, Bắc Cực đỉnh hạ xuống một cơn mưa lớn.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
Tịnh Tư từ trong minh tưởng (*) thức tỉnh.
Gió lạnh thổi vào cửa sổ căn phòng yên tĩnh, cuốn theo vài giọt mưa lạnh như băng, thổi tắt một ngọn đèn treo trên vách.
Làn khói xanh lượn lờ bay lên, ở giữa không trung ngưng tụ thành một hài tử nửa người, khuôn mặt bạch ngọc đáng yêu nhăn thành bánh bao, thoạt nhìn vạn phần oan ức.
[(*) minh tưởng: ngồi thiền suy ngẫm về một vấn đề nào đó]
"Cung chủ," Nó hướng về phía Tịnh Tư kêu "Mưa này từ đâu mà đến? Âm khí hảo sinh lợi hại a."
Nó là khí linh do chiếc đèn này hóa ra, bản thể chính là ngày xưa Tiêu Túc dùng long tiên tinh thiết tự tay chế tạo.
Tuy nói chỉ là đồ chơi Linh Nhai chân nhân tiện tay luyện chế, lại thụ linh khí của Tịnh Tư nhiều năm tẩy rửa, chưa nói đến dầu thắp trong trản chính là hạt Tứ dương hoa luyện thành, tu sĩ bình thường phẩy tay đều không thể dập tắt, hiện giờ lại bị vài giọt mưa bay đã tắt ngúm.
Tịnh Tư rút trâm ngọc trên tóc, gạt gạt bấc đèn còn dư lại đốm lửa.
Một luồng khói đen âm lãnh từ trong trản đèn bị ép đi ra, chưa kịp chạy trốn liền bị Đăng linh thù dai đập tan tác.
"Ma khí." Tịnh Tư ánh mắt lạnh lùng.
Nàng ra khỏi phòng, cây cỏ trong sân bị gió mưa đánh cho run lẩy bẩy vừa thấy chủ nhân, lập tức chen nhau hướng về phía nàng vung vẩy cành lá.
Đám thực vật này nguyên bản sinh trưởng tươi tốt hiện tại đều héo rũ xuống dưới, mép lá biến thành màu đen, gốc rễ cũng không còn vững chắc.
Đôi chỗ nền đất bị nước mưa giội cuốn trôi, làm cho trong viện khắp nơi bừa bộn.
Tịnh Tư phất tay áo, đầy trời mưa gió thét gào đều như nhận được hiệu lệnh, tất cả hướng về phía bên này tụ lại, sau đó như rồng hút nước hợp thành một luồng thủy châu thổi quét xuống dưới, chui vào trong tay áo nàng.
Một lát sau, ống tay áo căng phồng trở nên bình lặng, hoa sen thêu trên đó nguyên bản màu trắng lại mơ hồ biến thành đen.
Trận mưa gió quái lạ này thế tới dữ dội, kinh động toàn bộ Trọng Huyền cung.
Các tu sĩ hoặc bay lên trời thi thuật, hoặc xuống núi điều tra, phát hiện phạm vi mưa gió chỉ giới hạn ở Trọng Huyền cung.
Thiên Sơn mười lăm thành phía dưới còn được bao phủ trong trăng sáng sao tỏ, không thấy dị thường chút nào.
Thấy mưa gió đầy trời thoáng đã tiêu tan, kẻ lanh lợi đều hiểu được là cung chủ ra tay, dồn dập ai về chỗ nấy chờ đợi truyền lệnh.
Chỉ có sáu Các chủ cùng các Đại trưởng lão không hẹn mà cùng chạy tới Khôn Đức điện.
Người đến trước tiên chính là Tàng Kinh Các chủ Nguyên Huy tư lịch lão luyện nhất.
Hắn đã già đến không ra hình thù gì, đôi mắt vẫn tinh tường, vào cửa liền thấy tay áo Tịnh Tư còn mang vệt đen vứt đi không được, lập tức sầm mặt lại: "Cung chủ!"
Tịnh Tư giương mắt quét qua.
Trong sáu các, ngoại trừ U Minh cùng Phượng Vân Ca đi đến Đàm cốc, cùng với Kiếm các chủ quanh năm để trống, còn lại ba vị Các chủ vốn nên tụ hội, nhưng ngồi xuống chỉ có Tàng Kinh các chủ Nguyên Huy cùng Minh Chính các chủ Lệ Thù, Tư Thiên các chủ Tư Tinh Di chẳng biết đi đâu.
Chín vị chấp sự trưởng lão chưởng quản các đại điện đường trong Trọng Huyền cung trái lại tất cả đều ở đây.
Nàng khẽ nhíu lông mày nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, cũng không hỏi nhiều, mà là nhìn về phía bên cạnh: "Đại trận hộ sơn có bị ảnh hưởng không?"
"Vẫn chưa."
Đại trận hộ sơn của Trọng Huyền cung xưa nay do Thiên Cơ các quản lý.
Hiện tại U Minh cùng Bắc Đẩu đều tạm thời rời đi, Tuân trưởng lão chưởng quản Thiên Cơ điện tự mình tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sau khi phát hiện mưa gió xâm lấn, hắn lập tức dẫn người đi kiểm tra trận pháp, không phát hiện nửa điểm sơ hở, tựa như trận mưa này là hiện tượng tự nhiên bình thường.
Nhưng mà Trọng Huyền cung sừng sững ngàn năm, chưa bao giờ có giọt mưa nào có thể xuyên qua trận pháp rơi vào bên trong cả.
"Trong nước mưa có một cỗ chí âm uế khí, cây cỏ dính vào lập tức bị thối rữa, một số đệ tử không cẩn thận bị mưa dính vào người, da thịt đã bị lở loét, ngay cả chân khí hộ thể đều không có tác dụng."
"Môn hạ đệ tử của ta dùng pháp khí cố chặn mưa, nhưng trái lại bị nước mưa ô nhiễm pháp khí, thật sự là..."
"Âm khí trong mưa sợ là ma khí, nhưng Phá Ma chiến đã qua ngàn năm, nơi đây lại có Tam Bảo sư cùng Thần quân tọa trấn, ma vật lớn gan cỡ nào mới dám ở chỗ này làm loạn?"
"Trước khi tới, ta đã triển khai thần thức, đem ngọn núi lục soát qua, cũng không phát hiện tung tích ma vật..."
Mọi người nghị luận sôi nổi, đều là đầy bụng nghi ngờ.
Tịnh Tư lại đột nhiên hỏi: "Đàm cốc bên kia, thế nhưng có truyền tin tức gì về không?"
Tư Thiên các từ trước đến giờ chủ quản tin tức, trước mắt Các chủ Tư Tinh Di không có, người tới là Ngọc trưởng lão chấp sự Tinh La điện.
Hắn sửng sốt liền cúi đầu nói: "Hồi bẩm cung chủ, từ lúc U Minh Các chủ cùng Phượng Các chủ dẫn người đi Đàm cốc, đến nay chưa có hồi âm truyền về."
Nghe vậy, sắc mặt Lệ Thù hơi trầm xuống.
Địa vị Minh Chính các ở trong Trọng Huyền cung đặc thù, chính là phụ trách giữ gìn cung quy trật tự, giám sát hành xử của sáu các chín điện, nếu có người vi phạm lệnh cấm đương theo luật trừng phạt.
Bởi vậy hắn đối với những quy củ này rất xem trọng, trước mắt liền cảm thấy không đúng: "Từ lúc bọn họ rời cung đã gần năm ngày, cho dù U Minh Các chủ lơ là hồi âm, Phượng Các chủ làm người nghiêm cẩn không nên quên trách nhiệm.
Các ngươi thế nhưng có chủ động liên hệ bọn họ không?"
Ngọc trưởng lão nói: "Đã liên tiếp phát bảy đạo linh phù truyền tin, đều không nhận được hồi đáp."
"Vì sao không sớm bẩm báo?" Lệ Thù chau mày "Đàm cốc can hệ trọng đại, chúng ta đều là hạng người tri tình, bằng không chuyến này sẽ không đồng ý cho hai vị Các chủ tự dẫn người rời đi.
Tư Thiên các chủ quản tin tức lui tới, lẽ ra đối với việc này phải lưu tâm, phát hiện liên hệ không ổn liền phải bẩm cáo lên trên, tại sao đến bây giờ mới nói?"
Dừng một chút, hắn ánh mắt lạnh lùng quét qua trong điện, sắc mặt tối sầm: "Tư Tinh Di ở đâu?"
Lời này hơi có chút không khách khí.
Lệ Thù không kìm nén bất mãn đã lâu đối với đương nhiệm Tư Thiên các chủ, thậm chí còn vượt qua cả U Minh hành xử quái đản.
Một phần vì tính tình Lệ Thù lãnh túc, xử sự đối mình đối người đều là nghiêm khắc.
Tư Tinh Di chính là đệ tử Thiên pháp sư Thường Niệm, là người trẻ nhất trong sáu Các chủ hiện giờ.
Bàn luận bối phận địa vị bọn họ ngang nhau, bàn luận tư lịch tuổi tác lại kém xa tít tắp, liền khiến cho Lệ Thù đối với hắn càng yêu cầu cao, không nhìn nổi đối phương có nửa điểm sai lầm.
Ngọc trưởng lão cúi đầu thấp hơn một chút, nói: "Hai ngày trước nên bẩm cáo việc Đàm cốc mất liên lạc, lại bị Các chủ tự mình đè xuống, nói là trước tiên tạm hoãn thời gian, yên lặng xem biến đổi, lúc cần thiết hắn sẽ đích thân gặp mặt cung chủ."
"Vậy hắn hiện ở nơi nào?"
"Trước khi lên đường, ta đi tìm Các chủ muốn cùng đi, đã thấy tĩnh thất không người.
Các chủ để thư lại nói hắn tiếp được lệnh Thiên pháp sư đi Thiên Tịnh sa, ta liền một mình đến đây nghị sự."
Vừa nghe là Thiên pháp sư truyền triệu, sắc mặt Lệ Thù cuối cùng cũng coi như hòa hoãn chút, quay đầu chỉ thấy Tịnh Tư mặt mày rủ thấp, ánh nến chiếu vào trong con ngươi nàng bất giác chói mắt, còn có chút lạnh lẽo.
Trận mưa gió này thực sự kỳ lạ, cố tình không tra ra manh mối, nghị sự liền rất nhanh kết thúc.
Tịnh Tư sau khi hạ lệnh tăng cường đề phòng cùng điều tra liền để cho bọn họ ai về chỗ nấy, bản thân ngồi nhìn hoa văn trên ống tay áo nửa ngày, xoay người đi Thiên Tịnh sa.
Trọng Huyền cung và Thiên Tịnh sa cùng ở trên Bắc Cực đỉnh, khác nhau ở chỗ nơi trước là toàn bộ ngọn núi, chỗ sau chỉ lấy một khối tịnh thổ trên cùng, ẩn giữa hư vô mờ mịt, không thấy khói lửa cùng dân cư.
Ngàn năm qua, Đạo Diễn thần quân đều ở Vấn Đạo đài là nơi sâu xa nhất của Thiên Tịnh sa bế quan, chưa bao giờ bước ra một góc thiên địa này nửa bước.
Tịnh Tư dĩ nhiên cũng sẽ không bởi vì một hồi mưa gió này mà đi quấy rối thần linh.
Nàng sau khi tiến vào Thiên Tịnh sa liền đến thẳng Nhật Nguyệt trì, đó là nơi Thiên pháp sư Thường Niệm ở.
Nhật Nguyệt trì chính là từ hai đầm nước một tròn một khuyết tạo thành, bên trái là Dương Viêm toả hơi nóng, bên phải là Âm Vân phủ mây đen.
Một cái hồng kiều (*) bắc ngang qua, Thường Niệm liền ở trên cầu tĩnh tọa, ngàn năm qua vẫn không nhúc nhích.
Nhưng lần này Tịnh Tư tiến vào, lại nhìn thấy hắn đi xuống hồng kiều, tự mình lấy một muôi nước bên đầm Dương Viêm, rửa mắt cho một người trẻ tuổi.
[(*) hồng kiều: cây cầu màu đỏ]
Nước trong đầm kia có hỏa diễm bất diệt, theo dòng nước không ngừng thiêu đốt.
Người trẻ tuổi quỳ gối bên đầm một thân huyền y, trên ống tay áo thêu tinh la bằng sợi bạc.
Gương mặt vốn đẹp đẽ như khuê bích, đáng tiếc dưới mắt trái nhắm chặt không ngừng chảy ra nước đen, nhìn vừa đáng sợ lại vừa buồn nôn.
Hắc thủy sền sệt được nước nóng rửa qua đi rất nhanh trở nên sạch sẽ trong suốt, nhưng nước này không chảy vào trong đầm, mà theo gió hóa thành mây mù, hướng về ngọn núi phía dưới chìm xuống.
Tịnh Tư nhìn cảnh tượng này, xem như là minh bạch cơn mưa tối nay từ đâu mà đến, thế nhưng sắc mặt nàng cũng không dễ nhìn, phất tay áo đem đám mây này đều thu vào, tay áo hoa văn vốn đã bị nhiễm đen càng thêm ám trầm.
Nàng lạnh giọng nói: "Thường Niệm, đừng tiếp tục để nước mưa lọt vào Trọng Huyền cung, một khi đã kinh động, tiếp tục liền dễ gây chuyện."
Thiên pháp sư Thường Niệm là một lão nhân gầy gò.
Hắn mái tóc trắng phơ dùng trâm gỗ buộc thành búi, một bộ đạo bào màu trắng khoác trên người không thấy cảm giác tiên phong đạo cốt, trái lại khiến cho hắn hiện ra hình dáng khẳng khiu như da bọc xương, thoáng nhìn lại như lão nhân bệnh tật gần đất xa trời.
Nghe thấy Tịnh Tư nhắc nhở, Thường Niệm chỉ quan sát đôi mắt người trẻ tuổi một chút, xác nhận đã không còn hắc thủy chảy ra, lúc này mới cười nói: "Tinh Di, đứng lên thôi."
Tư Tinh Di đứng dậy hành lễ: "Đa tạ sư phụ, bái kiến cung chủ."
Hắn thực sự có dáng dấp chi lan ngọc thụ, lúc cười lên càng khiến người ta như được gió xuân ấm áp thổi qua.
Đáng tiếc mắt trái kia vẫn đóng chặt, bị tóc mái rối tung che đi hơn nửa, tăng thêm mấy phần bệnh khí.
Tịnh Tư nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, ngữ khí lạnh lùng: "Chuyện gì xảy ra?"
"Đệ tử đêm nay nằm mộng." Tư Tinh Di vuốt mắt trái của mình "Ở trong mơ, ta thấy trời long đất lở, nhật nguyệt tiêu vong, tất cả dưới chân chư thiên thần linh tràn đầy xương khô, vực sâu tà ma hóa thành chúng sinh, ngàn vạn vì sao biến thành lưu hỏa rơi xuống đất, các tiên nhân lâm vào khổ sở giãy dụa như phàm phu tục tử, cuối cùng..."
"Cái gì?"
Hắn nhẹ giọng nói: "Ta thấy ở trong mảnh đất trời tận thế đó, mọc ra một thân cây, phía trên nở đầy hoa mặt người."
Mọc đầy cây mặt người? Tịnh Tư nhìn về phía Thường Niệm, hai người bốn mắt gặp nhau, lại rất nhanh thu về.
Không ai sẽ nghi ngờ những điều Tư Tinh Di nhìn thấy nói ra, không chỉ bởi vì hắn là Tư Thiên các chủ được xưng có thể thăm dò thiên cơ, càng trọng yếu chính là bản thân hắn liền có đặc tính như thế.
Huống hồ nội dung hắn nói tới mặc dù quá mức hoang đường khủng bố, lại đủ để chạm đến bí mật không thể nói rõ trong lòng Thường Niệm cùng Tịnh Tư.
Điều kỳ lạ trên thế gian không dưới ngàn vạn, cây mọc ra mặt người cũng không phải là ít.
Nhưng có thể đứng trong trời đất nhật nguyệt tiêu vong, không phải là loại kinh thế hãi tục liền không thể.
Dùng nhãn giới Tịnh Tư xem ra, trong Tam giới phù hợp điều kiện này cũng chỉ có ba cây - Thừa Thiên thần mộc trong truyền thuyết ở vào nguyên sơ thiên giới, Ma La Ưu Đàm hoa trong Quy Khư địa giới cùng Y Lan tà thụ.
"Không thể nào là Thừa Thiên thần mộc." Thường Niệm nói "Thần mộc mặc dù đã cách thế ngàn năm, nhưng nó chính là loại cây chí thanh chí tịnh, hiện giờ ở Huyền La nhân giới không có cách nào sinh tồn, huống chi là ở dưới tình cảnh như vậy? Theo Tinh Di nói, hắn đoán thấy chính là thế gian đại loạn, trật tự sụp đổ, hỗn loạn phát sinh, như chúng sinh ứng kiếp, tất nhiên là ô uế bộc phát, không tà vật không thể chứng minh đạo này."
"Ma La Ưu Đàm hoa tại Đàm cốc, nơi đó gần đây xảy ra chuyện rồi." Tịnh Tư liếc mắt nhìn Tư Tinh Di một cái "Ta không tin là trùng hợp."
"Xác thực không phải trùng hợp." Tư Tinh Di sờ sờ mắt trái "Ta có thể cảm giác được, Thôn Tà uyên nơi đó đang động."
"Nhưng ngươi lại ép xuống tin tức liên quan.
Nếu như không phải trận mưa gió đêm nay, bổn tọa còn không biết ngươi che giấu."
Tịnh Tư rất hiếm khi ỷ vào thân phận mình, mà một khi nàng đem phần uy nghi này bày ra, liền thuyết minh nàng dĩ nhiên thập phần không hài lòng.
Mà nàng nếu như muốn xử trí ai, ngay cả Thường Niệm cũng không thể cầu xin.
Thường Niệm xác thực không cầu xin, hắn chỉ là tiếp lời: "Là ta để cho hắn ém tin tức xuống."
Tịnh Tư nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo trầm xuống.
"Trải qua hai chuyện ở Miên Xuân sơn cùng Hàn Phách thành, dã tâm Ma tộc muốn quay đầu trở lại đã phơi bày ra ngoài sáng, mà chúng ta không thể vĩnh viễn trấn áp lại Ma La Ưu Đàm hoa cùng Thôn Tà uyên." Thường Niệm lần lần chuỗi tràng hạt bằng gỗ đen, tựa như xoay vần luân hồi "Ngàn năm trước, Phi Thiên Tôn tuy rằng bại trận, nhưng hắn là thua Ưu Đàm Tôn, không phải thua chúng ta.
Hiện giờ Ưu Đàm Tôn đã ngã xuống, thế gian Huyền La có thể khắc chế sự tồn tại Y Lan ác tướng của hắn, cũng chỉ còn sót lại Ma La Ưu Đàm hoa.
Vật này đối với hắn mà nói, so với Thôn Tà uyên quan trọng hơn."
"Vậy ngươi càng không nên ngăn cản ta."
"Trừ phi từ bỏ Y Lan, bằng không Phi Thiên Tôn không thể đạt được Ma La Ưu Đàm hoa.
Bởi vì hai loại này tương khắc mà không cùng căn nguyên.
Đối với Phi Thiên Tôn, Ma La Ưu Đàm hoa là hấp dẫn cực lớn, cũng là uy hiếp càng lớn hơn.
Hắn muốn hủy diệt hơn là lợi dụng, mà hắn trước khi chưa có nắm chắc tuyệt đối sẽ không động thủ."
Thường Niệm nhìn hình ảnh phản chiếu trong đầm nước "Một ngàn năm qua, chúng ta dùng rất nhiều biện pháp muốn hủy diệt Ma La Ưu Đàm hoa, thậm chí không tiếc phá vỡ nguyên tắc, dùng hồn phách Đàm cốc chúng sinh làm hao mòn ma lực của nó.
Phương pháp này tuy rằng có thể được, mà cần thời gian quá dài, hiện tại chúng ta đã không chờ nổi...!Đã như vậy, sao không mượn chiêu Phi Thiên Tôn, trừ bỏ cái họa lớn kinh niên này?"
"Sau đó thì sao? Chờ hắn trừ bỏ đại họa tâm phúc, Thôn Tà uyên lại làm sao? Đàm cốc lại làm sao? Những người bị vây bên trong lại làm sao?"
"Chỉ cần Tinh Di ở lại đây, Thôn Tà uyên liền sẽ không chân chính bạo phát.
Chuyện này ngươi đã minh bạch từ lâu, chỉ là muốn vì Đàm cốc tranh thủ một chút sinh cơ." Thường Niệm nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Tịnh Tư, khẽ thở dài "Tịnh Tư, ngươi sinh là Địa pháp sư, mặc dù tính tình cao lãnh, đối với đại địa chúng sinh thường mang lòng thương xót.
Nhưng mà chúng ta năm đó cũng đã quyết, Đàm cốc nhất định phải có kết cục này.
Vạn tượng đều có sinh lão bệnh tử, hiện tại bất quá là đến thời hạn, ngươi cần phải nhìn thoáng hơn một chút.
Những người ở bên trong, sinh tử họa phúc đều là chú định.
Kẻ gặp kiếp chạy không thoát, người ở hiền sẽ gặp lành."
"Chú định?" Tịnh Tư bình thản hỏi ngược lại "Thiên ý chú định, hay là ngươi chú định?"
Ánh mắt Thường Niệm rơi trên người nàng không có một gợn sóng, vào thời khắc này lại như có trời cao mênh mang ép xuống.
Tịnh Tư theo bản năng căng thẳng toàn thân, nàng cảm giác có vô số con mắt từ bốn phương tám hướng nhìn qua, ở khắp mọi nơi, không thể tránh khỏi.
Thường Niệm nhàn nhạt nói: "Ta là Thiên pháp sư, lời của ta chính là thiên ý."
Tam bảo sư mặc dù cộng sinh đồng tu, cùng quản Thiên, Địa, Nhân diệu pháp, cuối cùng vẫn có cảnh giới khác nhau.
Trong đó Tịnh Quan khí vận tương liên với Nhân loại, chính là người có biến số di động lớn nhất trong Tam bảo sư; Tịnh Tư là linh hồn của đất đai, lưng gánh núi sông chúng sinh, chính là người mạnh nhất trong Tam bảo sư; Mà Thường Niệm là khí của thiên đạo, sinh ra cùng trời hô ứng, ý thức liên kết với thiên đạo.
Ba người hợp nhất, có mệnh "Đại thiên tuần thế", vì vậy có thể ở bên thần linh lâu dài, quan sát muôn ngàn chúng sinh.
Hắn tựa như kẻ phàm phu tục tử, không có pháp thuật mạnh mẽ.
Nhưng hắn cũng chính là đôi mắt của thiên đạo.
Cho dù Tịnh Tư nắm giữ đại địa làm hậu thuẫn, hiện giờ thân ở trên khoảng không này, nàng cũng không thể nhìn gần ánh mắt đó.
Thường Niệm vốc lên một vốc nước bên đầm Dương Viêm vẩy lên ống tay áo Tịnh Tư đang rủ xuống, tẩy đi toàn bộ màu đen nhơ bẩn, ống tay áo liền biến trở về trắng thuần không nhiễm một hạt bụi.
Hắn đi tới hồng kiều, nhẹ giọng nói: "Trở về đi."
Tịnh Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, phất tay áo ra khỏi Thiên Tịnh sa.
Tư Tinh Di cũng khom người xin cáo lui, theo sau Tịnh Tư rời đi.
Nước trong Nhật Nguyệt trì chầm chậm lưu động.
Thường Niệm cúi đầu, nhìn thấy nước bên trong không hề có một tiếng động dâng lên, vượt qua hồng kiều tụ hợp đến một chỗ, mặt nước liền phẳng lặng như gương.
Dương Viêm cùng Âm Vân đều theo cầu vồng đồng thời chìm xuống đáy nước, liền một chút gợn sóng cũng không thấy.
Hắn khoanh chân ngồi ngay ngắn.
Từ trong thủy kính phản chiếu ra không còn là hắn, mà là bóng một người khác.
Nam tử thân mang hoa phục ngồi dưới một cái cây đầy hoa, trên người vương vài cánh hoa mảnh màu đỏ thắm, mà khóe môi người nọ đang cười, tinh tế ngắm một cánh hoa rơi trong tay.
Thường Niệm xuyên qua thủy kính thấy rõ, cánh hoa đó cũng không phải là hoa trên cây, dài nhỏ cuộn lại, trắng nõn như ngọc, rõ ràng là đồ vật ngoại giới.
Ánh mắt của hắn hơi nheo lại: "Là người phương nào quấy nhiễu tôn thượng tu hành?"
"Không đáng ngại." Nam tử ý cười nhẹ nhàng, đem cánh hoa kia nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt xuyên qua thủy kính nhìn sang "Thường Niệm, ta phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi an bài một chút.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...