Chờ đến khi phu phu hai người từ trong phòng bước ra đã là giữa buổi trưa, trong hoàng cung cũng đã truyền tới vài đạo thánh chỉ, Phong Hình Thiên vẫn như cũ ưu nhã ngồi trên lưng Phong Lang, giữa hai đầu lông mày hiện ra nét thần thanh khí sảng, trái lại Tà Vô Nhai, một thân áo gấm lụa màu tím, cả người uể oải nói không nên lời, hai mắt lại còn ai oán trừng Phong Lang bên cạnh, súc sinh đáng chết, cư nhiên kỳ thị hắn, sống chết cũng không cho hắn ngồi lên trên, một ngày nào đó hắn phải đem súc sinh này đi hầm canh, mẹ nó!
"Vương gia Vương phi thật biết hưởng thụ, Ly chờ hai người đã lâu."
Hai người vừa mới tiến vào đại sảnh, một đạo thanh âm trung nhã mang theo trào phúng rõ ràng truyền tới, ngẩng đầu nhìn lại, Đoan Mộc Ly một thân cẩm y tuyết trắng trong tay cầm quạt xếp, thân hình cao lớn đứng giữa phòng, diện mạo tuấn mỹ vô song kia, khí chất tiên khí mờ ảo, có chút nào thua kém trích tiên Phong Hình Thiên.
"Mỹ nhân?! Ngươi hảo, ta kêu Tà Vô Nhai, không biết mỹ nhân xưng hô như thế nào?"
Không đợi Phong Hình Thiên tiếp lời, giây tiếp theo, một tàn ảnh hiện lên, đợi mọi người phục hồi lại tinh thần, Tà Vô Nhai lúc trước tinh thần còn uể oải không phấn chấn nhìn thấy Đoan Mộc Ly trước mặt hai mắt lật tức sáng loáng lên, một đôi mắt phượng mê nhân câu người mà sáng quắc nhanh chóng bắn ra, mọi người thấy cảnh tượng như vậy không khỏi nháy mắt há hốc mồm, này thật là Vương phi của bọn họ?
Bi kịch nhất không phải Đoan Mộc Ly mà còn có Phong Hình Thiên, người trước tựa hồ ý thức được bản thân bị người khác đùa giỡn, đáy mắt hiện lên khinh bỉ rõ ràng, rồi lại nhìn hắn một thân nam trang, bộ ngực bằng phẳng cùng hầu kết lộ ra (khế cổ) nhịn không được hơi hơi kinh ngạc, Tà Vô Nhai là nam nhân?
Người sau tươi cười bên miệng cứng lại, ngay sau đó tươi cười càng thêm sáng lạng mê người, nhưng ánh mắt có chút nhìn không tới đáy, tươi cười của hắn căn bản không kéo dài đến đáy mắt, hai mắt bạc quỷ dị thậm chí phiếm nhè nhẹ hàn khí, mọi người đều lặng lẽ lui về phía sau vài bước, âm thầm cầu nguyện Vương phi bọn họ nhanh chóng phát hiện Vương gia có điểm không thích hợp, nếu không...!Vương phủ loạn mất!
"Khụ khụ...!Chiến Vương phi thỉnh tự trọng, tại hạ Đoan Mộc Ly, chính là thái phó Thái Tử vương triều Tử Lăng."
Đoan Mộc Ly thanh thanh giọng nói, bất động thanh sắc lui về phía sau vài bước, đáy mắt hiện nét khinh bỉ không hề che dấu, tuy rằng hắn cũng lời đồn khác xa, nhưng từ ánh mắt si mê của hắn có thể nhìn ra, hắn hẳn là đang đùa giỡn người, làm một Vương phi, bất luận là nam hay là nữ, hành vi của hắn không thể nghi ngờ đều làm người khác ghét bỏ, đối với loại người này, hắn nhất quán là kính nhi viễn chi (tôn trọng như không để tâm), có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.
"Ân?"
Tà Vô Nhai dù đáng khinh, háo sắc, tương đối vô sỉ, không có quan niệm trinh tiết, càng không có tiết tháo, nhưng không đại biểu hắn ngốc, Đoan Mộc Ly rõ ràng ghét bỏ xa cách hắn như vậy hắn nhìn ra, hắn không hề có sở trường, đem nhiệt tình của mình để đối đáp với sự lãnh đạm của người khác, bất luận đối phương lớn lên tuấn mỹ ra sao, chỉ cần người đó tỏ vẻ không muốn hắn, hắn liền tuyệt đối sẽ không si ngốc mà dây dưa, thiên hạ ngàn ngàn vạn mỹ nam, không thích ta liền đổi người khác, đây là quan niệm của!
"Tiểu Thiên Thiên, ta đói rồi, có cái gì ăn không?"
Vừa nãy mới treo bộ dáng sắc lang, Tà Vô Nhai xoay người ủy khuất ôm bụng, nửa người trên vô lực ghé vào trên bàn.
Hành động này không thể nghi ngờ lại lần nữa làm kinh sợ mọi người, lúc trước bọn họ còn tưởng rằng hắn coi trọng Đoan Mộc Ly, nhưng...!Mẹ nó! Cái trạng huống gì đây a? Tương phản trước sau cũng quá lớn rồi đi?
"Người tới, đem đồ ăn lên đi."
Ngồi ngay ngắn trên lưng Phong Lang Phong Hình Thiên vung tay lên, dưới thân thoáng dùng lực, giây tiếp theo, cả người nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh Tà Vô Nhai, cùng lúc đó, Phong Lang cao lớn lại lần nữa vô thanh vô tức biến mất ở phòng khách.
Bọn hạ nhân ngây ngốc nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, quản gia ý bảo lui xuống, liền vội vàng dị động, chỉ là, hạ nhân lui xuống ai cũng kìm không được nhìn người đang toàn thân uể oải nửa nằm trên bàn kia, Vương gia từ khi nào khoan dung rộng lượng như vậy? Giống như vương phủ có được một vị Vương phi "cực phẩm" a.
"Chỉ sợ Vương gia cùng Vương phi không thể ở vương phủ dùng bữa, Ly lần này tiến đến là phụng chỉ của Hoàng Thượng, vô luận như thế nào cũng phải đem hai vị thỉnh đến hoàng cung, mong Vương gia Vương phi chớ có khó xử Ly."
Nhìn hành vi quái dị của Tà Vô Nhai thật lâu, Đoan Mộc Ly cầm trong tay quạt xếp, giống như cung kính chắp tay với hai người, nhưng trong giọng nói lại cường thế không cho phép khước từ, tựa hồ cũng tin tưởng bọn họ không có bất luận lý do gì để cự tuyệt.
"Ha hả...!Nghe ý tứ của ngươi, ngươi rất muốn bổn vương cùng Vương phi đói bụng tiến cung?"
Phong Hình Thiên sao lại cho phép hắn ngồi trên đầu mình như vậy, khóe môi khẽ nhếch, giơ tay nhấc chân thể hiện sự ưu nhã thong dong, nhìn như mỉm cười nói, lại ẩn như thương (súng) mang côn, cường thế bức người.
"Ly không dám, Ly bất quá chỉ là phụng chỉ hành sự mà thôi."
Khom lưng lần nữa, Đoan Mộc Ly khí tràng không thua Phong Hình Thiên chút nào, bọn hạ nhân sớm đã không thấy bóng dáng, Tà Vô Nhai ghé vào trên bàn không biết khi nào đã khởi động thân thể, tầm mắt chậm rãi chuyển đến trên người Đoan Mộc Ly, chỉ là một thái phó Thái Tử, nói như thế nào cũng là người ngoài, dám đối với đường đường Vương gia nói như thế, không phải hắn quá tự cho mình siêu phàm, dựa vào Chiến Vương không quá được sủng ái, mặc dù hoàng đế biết Chiến Vương chịu nhiều tủi nhục, cũng sẽ không vì hắn làm chủ, mà lấy ký ức của thân thể này, trên cơ bản Tà Vô Nhai có thể khẳng định chỉ là người ngoài, trong lòng không khỏi có điểm khó chịu, nói như thế nào Phong Hình Thiên cũng là nam nhân của hắn, há có thể để người khác tùy tiện khinh nhục?
"Thánh chỉ Phụ hoàng có từng nói qua không cho bổn vương dùng bữa? Đoan Mộc thái phó, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, bổn vương tàn phế không phải hai chân, mà là cái đầu?"
Tươi cười trên mặt Phong Hình Thiên đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là uy áp cường thế, duy chỉ thuộc về vương giả thượng vị mới có mũi nhọn sắc bén nháy mắt bao phủ toàn thân này, chấn động đến nỗi Đoan Mộc Ly cùng Tà Vô Nhai song song đều sửng sốt.
Người trước tim âm thầm đập nhanh, Chiến Vương không hổ là Chiến Vương, dù cho hắn có tàn phế nhiều năm, khí thế năm đó như cũ không giảm, nhưng...!Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy hắn vì cái gì đột nhiên phát tác?
Tà Vô Nhai lại nhịn không được ở trong lòng vì hắn giơ ngón tay cái lên, ánh mắt đan xen sùng bái cùng tự hào nhìn về phía hắn, không hổ là nam nhân của hắn, đủ ngưu X a! Hắc hắc...!Không uổng công hắn cam tâm tình nguyện bị đè ở dưới thân thảo phạt suốt một đêm a!
"Vương gia thứ tội, Ly tuyệt đối không có ý khinh thường Vương gia, chỉ là thánh chỉ còn ở phía trước, thỉnh Vương gia thông cảm khó xử của Ly."
"Thông cảm cái lông, thiên lôi còn không đánh bụng đói (kiểu như bên ta có câu trời đánh tránh miếng ăn), thánh chỉ tính cái rắm, muốn vào cung có thể, chờ lão tử ăn no tính tiếp."
Đoan Mộc Ly hơi hạ thấp tư thái hạ âm thanh nói chuyện, Tà Vô Nhai vẫn luôn không mở miệng đoạn đoạt lấy thanh âm của Phong Hình Thiền thô lỗ quát, Đoan Mộc Ly chấn động, ánh mắt mang đầy vẻ quái dị, Phong Hình Thiên lại nổi lên nụ cười sủng nịch, tuy rằng cùng Vương phi ưu nhã không có nửa điểm quan hệ, lại rất thú vị, hắn có nên hay không cảm tạ phụ hoàng hắn?
"Vương phi..."
"Đoan Mộc thái phó, thỉnh ngươi rời khỏi phủ bổn vương về báo với phụ hoàng, liền nói bổn vương tân hôn, kiều thê mệt mỏi, bụng đói kêu vang, tránh để người khác nói hoàng gia ta ngược đãi Vương phi, xin thứ cho nhi thần tối nay mới có thể tiến cung."
Không biết có phải cố ký hay không, ngay khi Đoan Mộc Ly vừa mới chuẩn bị giáo huấn Tà Vô Nhai, lại đúng lúc Phong Hình Thiên mở miệng, trong giọng nói hoàn toàn mang theo cường thế, cũng giơ tay đem quản gia ở ngoài sảnh tiến vào, dùng ánh mắt ý bảo hắn tiễn khách.
"Thái phó, thỉnh!"
Quản gia tất cung tất kính đứng ở trước mặt Đoan Mộc Ly làm cái thủ thế mời, Đoan Mộc Ly nào từng chịu qua đối đãi như vậy? Lạnh lùng quét mắt một cái hai người kẻ xướng người hoạ trên ghế chủ vị, phất áo chắp tay bỏ đi.
"Ngươi không sợ hắn sẽ báo lại trước mặt lão hoàng đế cáo trạng ngươi?"
Thấy bóng dáng Ly thái phó dần dần biến mất, Tà Vô Nhai thuận miệng hỏi.
"Vương phi không sợ, thì bổn vương có gì phải sợ?"
Nói đoạn, Phong Hình Thiên theo tầm mắt Tà Vô Nhai chậm rãi đứng lên, ưu nhã đi theo hạ nhân đến bàn tròn ở giữa phòng khách.
"Ngươi...!Ngươi không phải tàn phế sao?"
Tà Vô Nhai khiếp sợ há to miệng, mẹ nó hắn chỗ nào giống như tàn phế?
"Phải không? Ha hả..."
Hắn không trực tiếp trả lời vấn đề, Phong Hình Thiên bật cười mị hoặc, nháy mắt mọi người hai mắt hoa đi.
"Vậy, nguyên lai ngươi giả bộ tàn phế sao, sớm nói, mệt ta còn lo lắng không thôi, Tiểu Thiên Thiên, lão gia muốn ngươi bồi thường tổn thất tinh thần..."
"Ầm ầm ầm..."
Giây tiếp theo, Tà Vô Nhai đột nhiên bổ nhào lên người hắn, há miệng liền ngậm lấy đôi môi gợi cảm của hắn, bốn phía vang lên vô số tiếng đồ vật rơi xuống đất, trên sàn đại sảnh nằm tứ tung ngang dọc đầy ' thi thể ', mẹ nó, không thèm để ý đến người như vậy a! Ngươi không lẽ không có lấy nửa điểm ngượng ngùng a?
...........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...