Lúc này hắn mới nhận ra mình đã nói quá nhiều, hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái.“Chuyện này là sao?” Tên đeo khẩu trang quay đầu nhìn đàn em phía sau, giọng điệu bất mãn hỏi: “Mẹ kiếp, sao có tiếng gì vậy?”“Không phải em!” Tên đàn em luống cuống tay chân vội vàng cầm lấy điện thoại của tôi từ khe ghế sofa.
"Của thằng nhóc kia."Tên đeo khẩu trang liếc hắn ta một cái, xua tay cáu kỉnh, "Tắt máy luôn đi."Tôi vội vàng khàn giọng nói, "Đừng! Không thể cúp máy! Cuộc gọi này là của bạn cùng phòng gọi giục em đến phòng thí nghiệm.
Nếu em cúp máy, sẽ coi như vắng mặt.
Trường học nhất định sẽ báo cho phụ huynh.
Nếu gia đình biết em mất tích, chắc chắn họ sẽ gọi cảnh sát! "Tên đeo khẩu trang sững sờ khi nghe thấy từ "báo cảnh sát", hiển nhiên là không ngờ tới sẽ diễn biến như thế này.Tôi nói nhanh hơn không cho hắn thời gian suy nghĩ, "Hay là anh cứ nghe điện thoại đi, để em bảo cậu ấy xin nghỉ hộ em.
Anh dùng loa ngoài thì có thể nghe thấy tất cả những gì em nói mà.
Nhỡ mà có gì không đúng thì anh cúp máy lúc nào cũng được! ”Hắn nhíu mày, có vẻ đang cân nhắc.Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, đưa mắt ra hiệu với hắn, “Nhưng phải nhanh lên, lát nữa cậu ta cúp máy thì rất phiền phức.”Có lẽ bị cảm giác cấp bách kích thích, tên đeo khẩu trang đe dọa, “Tốt hơn hết là mày đừng giở trò.
Thành thật một chút cho tao.
”Tôi ngoan ngoãn gật đầu.Khi điện thoại được kết nối, giọng Hứa Uy lập tức truyền ra ngoài."Giáo viên hướng dẫn đến phòng thí nghiệm kiểm tra tiến độ đấy.
Tiểu tử cậu chạy đi đâu vậy? Mau về đi!"Cậu ta cũng cố ý hạ thấp giọng, hiển nhiên là trốn sau cửa phòng thí nghiệm bí mật gọi điện.Tôi mỉm cười với tên đeo khẩu trang, ra hiệu với hắn rằng tôi không bịa chuyện.“Hôm nay tớ có chút việc không đến được, cậu xin phép giáo sư cho tớ nghỉ nhé.”Hứa Uy nghi ngờ, “Tại sao lúc sáng đến lớp không nói cho tớ biết? Có phải xảy ra chuyện gì không?”Tên đeo khẩu trang nghe xong, ánh mắt bắt đầu sắc bén.
Có vẻ như giây sau sẽ cúp điện thoại ngay.Tôi vội vàng nói: "Buổi sáng quên nói chuyện này, cậu cứ xin nghỉ phép trước giúp tớ."Hứa Uy "ách" một tiếng, "Não heo của cậu còn nhớ được gì nữa! Được rồi, tớ xin nghỉ phép cho cậu.
Nhưng phải cho tớ cái lí do thì mới xin nghỉ được chứ.”Tôi không chút do dự, “Chuyện này cũng trách tớ bất cẩn.
Lần trước không cẩn thận làm bạn gái có thai.
Giờ tớ đưa cô ấy đến bệnh viện phá thai.
Đúng rồi, tiện thể cậu cho tớ vay một ít tiền đi.
"Hứa Uy mắng một câu, "Chết tiệt, còn phá thai nữa.
Tiểu tử cậu đúng là không ra gì.
Hai người bây giờ đang ở đâu? Tớ đến đó luôn.""Không cần, cậu chuyển khoản cho tớ là được rồi."Hứa Uy không trả lời, tôi giả bộ tức giận, "Hay là cậu không muốn cho tớ vay tiền? Hay là cậu muốn tớ gửi cả định vị vị trí cho cậu thì mới tin là tớ thực sự đang ở trong bệnh viện?"Im lặng một lúc, cậu ta nói: "Không cần, anh em với nhau sao không tin nhau được.
Vậy cậu đợi tớ chuyển cho nhé.
"Cúp máy.Ánh mắt tên đeo khẩu trang đầy nghiền ngẫm.
Rõ ràng là cảm thấy có gì đó không ổn với câu trả lời của tôi.“Mày gian thật đấy.
Ngay cả tao cũng suýt bị mày lừa.”Điều này có nghĩa là tôi chỉ giả vờ là một kẻ ngốc.Tôi không chút chột dạ chống lại tầm mắt hắn, "Không phải em cố tình lừa đâu.
Chủ yếu là em lo không biết bố em nợ anh bao nhiêu tiền.
Còn phải nghĩ cách trả tiền thay ông ấy nữa chứ?"Nhưng lần này tên đeo khẩu trang rõ ràng đã cảnh giác hơn, chỉ cười lạnh chứ không nói gì.Điện thoại trên tay rung lên, hắn cúi đầu nhìn qua rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.Trước khi đi, hắn còn dặn tên đàn em cầm xô, “Trông chừng nó nhé.
Đừng nói chuyện với nó.”“Đại ca yên tâm.”Hắn ngồi xuống trước mặt tôi, liếc nhìn tôi một cách ngạo mạn.Sau đó liền lấy điện thoại ra, bắt đầu xem những đoạn video ngắn.Nhìn thái độ này, rõ ràng đã chuẩn bị trước, không định nói lời nào với tôi.Tiếng nhạc ồn ào, giọng nói cường điệu, thỉnh thoảng lại có tiếng cười ...!Mức độ nhiễu khi phát lại đoạn video ngắn không thua gì bảy tám bác gái dừng lại sửa chữa âm thanh hỗn loạn lúc tập nhảy ở quảng trường.Cả người ẩm ướt và nhớp nháp, đầu cũng đau vô cùng.Tôi liều mạng kiềm chế, rồi kìm nén ý muốn hét lên bảo hắn tắt video, mà tập trung suy nghĩ về tình hình hiện tại.Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, có thể xác định chuyện bắt cóc này là nhằm vào tôi, không có khả năng bắt sai người.Nhưng sao họ biết được hướng đi của tôi, làm sao họ biết được.Trong sự kiện này, tiểu tam Tiểu Hoan kia đã đóng vai trò gì? Có phải vòng tròn bạn bè cố tình để dẫn tôi vào, hay tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?Những người này nằm vùng thời gian dài, theo dõi cả đường, vừa vặn nắm lấy cơ hội động thủ ở cửa công viên, bọn họ có liên quan gì đến người phụ nữ kia?Trong phòng có tiếng ngáy nhẹ, tên đeo khẩu trang vậy mà lại đang ngủ.Cơ hội tốt."Hôm nay mời mọi người cùng ăn móng heo nhé.
Nhìn này, vừa mới bắc nồi ra vẫn còn bốc khói ..."Tôi ngẩng đầu quan sát, người trước mặt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.Đây đã là video thứ ba liên quan đến ăn uống mà hắn xem.Mặc dù không nhìn thấy thời gian, nhưng có thể đoán được hai người này gấp rút bắt cóc tôi vào buổi trưa, còn chưa kịp ăn cơm, chắc giờ đang rất đói.Tôi hắng giọng nói: "Người anh em, anh có đói không? Em mời anh ăn, gọi chút đồ ăn đi".Hắn cảnh giác nhìn qua, nhưng không trả lời.Tôi thành khẩn bày tỏ: "Chủ yếu là em cũng đang đói, giờ đau bụng quá, bụng cồn cào, đói lâu mà bị bệnh dạ dày thì phải đi bệnh viện.
Không bằng gọi chút đồ ăn mang đến bảo họ để ở cửa.
Không ảnh hưởng đến ai, phải không? Nghe nói gần đây có một quán cơm có món rau xào ngon lắm.
Đặc biệt là chân lợn đậu nành, chế biến vừa mềm vừa ngon."Hắn liếm liếm môi, rõ ràng là do dự.Tôi vội vàng hạ giọng, kiên trì cố gắng, "Lát nữa tự anh đặt hàng, cho em mấy miếng thôi là được rồi.
Người là sắt, cơm là thép.
Đại ca anh sẽ không nói gì đâu."Đương nhiên hắn cũng nghe thấy tiếng ngáy trong phòng.Thấp giọng cảnh cáo: “Không được giở trò gì nữa!”Tôi cười khổ, “Người anh em, tay chân em đều bị anh trói cả rồi, còn có thể làm gì nữa.
Anh dùng điện thoại di động của em đặt cơm đi.
Đến lúc thanh toán thì dùng mặt em để nhận diện là được.
”Lúc này hắn mới yên tâm.Cầm lấy điện thoại di động của tôi.Tôi quen không đặt mật khẩu màn hình khóa, cho đỡ rắc rối."Quán cơm rau xào mà mày bảo tên là gì?"Tôi bối rối, "Em quên mất rồi, anh thích gì thì đặt.
Dù sao thì em cũng mời mà.""Mày ăn gì?""Gì cũng được.
“Hắn cười khúc khích,“ Mày nói đấy nhé.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...