Nghe những lời Diệp Phàm nói, hai người lập tức nổi giận.
Hàn Minh Chung gầm lên: "Diệp Phàm, cậu là con rể ở rể nhà họ Hàn, thân phận này sẽ đi cùng cậu cả đời, cậu thiếu tôn trọng trưởng bối như vậy, không sợ tôi sẽ vạch tội cậu trước mặt bà cụ Hàn sao?”
Hàn Minh Chung rất tức giận, ông ta nhắc đến bà cụ Hàn ngay lập tức.
Ở nhà họ Hàn, lời của bà cụ Hàn rất có sức nặng, không ai dám phản đối.
Hàn Minh Chung say mê việc sưu tầm, căn bản không bao giờ hỏi chuyện nhà họ Hàn, nhưng ông ta cũng biết Diệp Phàm luôn nhẫn nhục chịu đựng trong nhà họ Hàn, khi gặp bà cụ Hàn thì giống như chuột gặp mèo.
Ông ta tin rằng, chỉ cần nhắc đến bà cụ Hàn, chắc chắn Diệp Phàm sẽ sợ hãi, chỉ cần Diệp Phàm đưa con dao găm Long Lân này cho ông ta chơi hai ngày nó sẽ không còn liên quan gì đến Diệp Phàm nữa.
Tuy nhiên, Hàn Minh Chung hoàn toàn không biết sự thay đổi trong thời gian này của Diệp Phàm, vẫn nói giọng dạy dỗ Diệp Phàm với thái độ cao ngạo.
Diệp Phàm nhếch mép cười một tia sáng vụt qua, cổ áo của Hàn Minh Chung mở ra theo tiếng động
Một chiếc cúc áo bị cắt làm đôi, Diệp Phàm nhẹ giọng nói: “Chú hai, tôi không lừa chú, con dao găm này quá sắc bén, tà khí lại nặng, chú không chơi được đâu".
Diệp Phàm nói xong, nhìn Hà Thế Nghiêu một cái nhìn đầy chế giễu, đẩy Hàn Minh Chung ra rồi đi về phía chỗ ngồi của mình, cuộc đấu giá còn chưa kết thúc.
Bịch!
Hàn Minh Chung bị Diệp Phàm đẩy, liền ngồi bệt xuống đất, đổ mồ hôi lạnh trên mặt.
Ông ta không phải bị Diệp Phàm đẩy ngã, mà là bị dọa sợ đơ người.
Khoảnh khắc con dao găm lướt qua cổ áo ông ta vừa rồi, khiến ông ta có cảm giác như sắp chết, lông tơ trên người dựng đứng lên ngay lập tức.
Diệp Phàm bước ra, mọi người cũng tản đi, vẻ mặt của Hà Thế Nghiêu tức giận, gã ta lại bị Diệp Phàm khinh thường nữa rồi.
Gã ta liếc nhìn Hàn Minh Chung đang ngồi đơ người trên mặt đất, cũng không đỡ ông ta dậy, quay người về chỗ ngồi của mình.
Buổi đầu giá lại tiếp tục, Tống Râu ở bên cạnh Diệp Phàm, không ngừng lôi kéo làm quen, muốn chơi với con dao găm.
Diệp Phàm cạn lời, nhưng cũng biết Tống Râu rất thích những thứ này, dù sao thì anh vẫn có việc cần nhờ Tống Râu, trực tiếp đưa cho ông ta.
Tống Râu vui mừng khôn xiết, giống như một ông già nghịch ngợm, cầm con dao lên khoa tay múa chân.
“Anh Diên Vũ, tôi muốn, thứ đồ kia.
.
" Kato nhìn quanh, thì thầm với Thượng Quan Diên Vũ.
Sắc mặt của Thượng Quan Diên Vũ đanh lại, hơi khó chịu trong lòng, mẹ nó, thằng người Tịch này, cái gì cũng muốn.
Nếu như Tống Râu không chém gió thì thứ đồ chơi có giá trị ít nhất một tỷ đô la kia, phải đến sáu bảy tỷ đồng Hoa Hạ.
"Anh Kato, món đồ đó đắt quá.
.
”, Thượng Quan Diên Vũ nhắc nhở.
“Tôi biết, ý tôi là dùng cách khác.
.
”
Khuôn mặt của Thượng Quan Diên Vũ lộ ra vẻ căng thẳng, vội vàng nói "Những người các anh đưa tôi không được sử dụng vũ lực ở Hoa Hạ, việc đó sẽ gây rắc rối, bác Kato sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra”.
“Yên tâm đi, bố của tôi nhất định sẽ rất vui, tôi tặng cho ông ấy món quà này, việc hợp tác giữa chúng ta ít nhất cũng chắc chắn thêm ba phần nữa, tôi đảm bảo!” Kato nghiêm túc nói.
“Các vị, buổi đấu giá hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!", buổi đấu giá kết thúc, cô Hồng đập búa tuyên bố.
Buổi đấu giá hôm nay được tiến hành cực kỳ thuận lợi, đặc biệt là thứ đồ quý giá trong tay Diệp Phàm.
Đám đông đứng dậy chuẩn bị rời đi, đám người Diệp Phàm cũng chuẩn bị đi thì một làn gió thơm từ xa bay tới.
"Anh Diệp, chúc mừng anh đã lấy được bảo vật vô song!", cô Hồng chúc mừng Diệp Phàm, nhẹ cúi người xuống, một khe núi trắng như tuyết hiện ra trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm chỉ liếc mắt một cái, sau đó mỉm cười: "Cô Hồng có chuyện gì sao?"
"Hi hì! anh Diệp đúng là thẳng thắn, cô chủ nhà tôi có lời mời, mời anh Diệp đi cùng tôi", cô Hồng nở nụ cười xinh đẹp, liếc mắt đưa tình.
Diệp Phàm không sao, nhưng Lý Thế Hằng đứng bên canh lại thở gấp, cậu em nhỏ muốn ngẩng đầu chào cờ.
Diệp Phàm sững người trong chốc lát, hơi khó hiểu.
Cô chủ mà cô Hồng nói tới, đương nhiên là thế lực đứng ra tổ chức buổi đấu giá này.
Để có thể tố chức một buổi đầu giá tầm cỡ thế này, chắc chắn thế lực rất lớn, Diệp Phàm không cho rằng mình bất khả chiến bại, vì vậy trong mắt anh hiện lên vài tia cảnh giác.
Cô Hồng rất có kinh nghiệm, lập tức cười nói: "Anh Diệp yên tâm, cô chủ không mời anh vì con dao găm này, mà là vì chuyện khác!"
Diệp Phàm nhíu mày, sau đó giãn ra, nói: “Đi thôi!"
Ngược lại anh muốn xem xem cô chủ này là thần thánh phương nào, nếu như anh không đồng ý thì e là hôm nay khó có thể rời khỏi đây.
Đột nhiên, mười mấy người đàn ông to lớn xuất hiện, canh giữ ở lối ra.
Phía trước là cô Hồng, đằng sau là Diệp Phàm, anh nhìn dáng người thướt tha lắc lư ở phía trước, không thể không cảm thán, đúng là một yêu tinh.
Chẳng trách Lý Thể Hằng vừa nhìn đã thở gấp, với dáng người này, ít người đàn ông nào có thể chịu được, nếu như vóc dáng này ngồi xuống chỗ đó", đúng là "máy ép trái cây" siêu khủng!
"Anh Diệp, nhìn lén là vô đạo đức.
.
"
“Bộp! ”
Cô Hồng đang đi đột nhiên dừng lại, Diệp Phàm cũng không để ý nên lập tức đụng vào.
Một cảm giác đàn hồi đáng kinh ngạc chạm vào người khiến anh sợ hãi vội vàng muốn trốn đi.
Diệp Phàm không ngờ cô Hồng lai đột nhiên dừng tại, lập tức xấu hố nói: "Khụ khụ, cô Hồng, chuyện này.
.
”
“Lần sau đi đường phải cẩn thận, chính là phòng này, anh tự vào đi”, cô Hồng lườm Diệp Phàm một cái, chỉ vào cánh cửa phòng cho anh, Diệp Phàm vội vàng gật đầu, mở của chạy vào như muốn bỏ trốn.
"Hì hì!”
Cô Hồng thấy Diệp Phàm bối rối, cười tủm tỉm, gương mặt quyến rũ ửng hồng.
“Xấu hổ như vậy, nhưng lại rất có năng lực! "
"Bịch! ”
Diệp Phàm vừa bước vào, một bóng người đã đá vào người anh, mũi chân chỉ thẳng vào thái dương cùa anh.
Trong phòng tối om, không hề bật đèn.
Đột nhiên có người tấn công, Diệp Phàm chỉ phòng thủ một cách thụ động.
Lực chân này rất mạnh, bị cánh tay của anh cản lại, nhưng cả người anh cũng bị đá văng, nên vào bức tường bên cạnh.
"Là ai, sao lại tấn công tôi?" Diệp Phàm bị đụng vào vách tường, mở miệng quát lớn.
Đối phương không hề trả lời anh, tấn công anh bằng một loạt cú đá, đòn nào cũng quyết liệt, lực đạo cũng rất mạnh, nếu người bình thường bị đá trúng, chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Diệp Phàm không ngừng phòng thủ, đôi mắt của anh dần dần thích nghi với bóng tối, hét lớn một tiếng rồi bắt đầu phản kích.
"Bịch! "
Diệp Phàm đánh một quyền, trúng ngực đối phương, khiến đối phương lùi về sau ít nhất ba mét.
Thế nhưng, anh lại sững sờ.
Bộ phận anh vừa đánh trúng.
“Cô là phụ nữ sao?", Diệp Phàm mở miệng hỏi.
"Đồ khốn, đồ dê xồm nhà anh!", đối phương vừa mắng, vừa lao về phía Diệp Phàm.
"Này, rốt cuộc cô là ai? Chúng ta không thì không oán! ”, Diệp Phàm vừa đỡ đòn vừa lùi lại, anh không đánh trả nữa.
Đối phương đúng là một cô gái, với tư cách là một người đàn ông, nếu đánh người ta, Diệp Phàm vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Hơn nữa anh có thể nhìn ra, đối phương đang thử mình, chứ không phải muốn giết chết anh.
Nhưng mà, cô gái này bây giờ thật sự tức giận rồi, ra tay rất mạnh.
Cô gái có thực lực không tầm thường, nhiều lần Diệp Phàm còn sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, bây giờ anh vẫn là trai tơ mà.
Diệp Phàm cũng tức giận, gầm lên "Con ả này, đây cũng là do cô ép tôi đó nha!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...