Phá Quân Mệnh

Nhưng vừa mới xoay người lại nghĩ, Tần Tiểu Điệp có lẽ là một người phụ nữ cố chấp đến mức làm người khác phát điên, nếu không thì cô ta đã không ở bên cạnh Phan Khôn bao nhiêu năm vì trả thù cho bố mình, lại còn không hề để lộ ra chút sơ hở nào, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

“Cậu Diệp, Tiểu Điệp thật đáng thương, hay là cậu cứ nhận cô ta, dù sao cô ta cũng rất xinh đẹp, bây giờ vẫn là gái chưa chồng, cậu cũng đâu có mất mát gì, bây giờ đàn ông nào mà chả có một vài…”

Diêm Thiết Sơn đi đến bên cạnh người Diệp Phàm, nháy mắt nói.

“Tên khốn!”

Diệp Phàm không khách khí, lập tức đá hắn ta một cái thật mạnh.

Mặt Diêm Thiết Sơn đầy ai oán, một người đã ngoài bốn mươi tuổi lại bị một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi như Diệp Phàm đá như con nít.



Nếu như không phải là không đánh được, hắn ta đã đánh và bắt anh phải gọi mình là bố.


Nhìn Tần Tiểu Điệp đang quỳ dưới chân, Diệp Phàm thở dài lắc đầu: “Cô đứng lên trước đã!”

“Anh đồng ý rồi sao?”, Tần Tiểu Điệp lập tức mừng rỡ, vội vàng hỏi.

“Cô đúng là, tôi đã nói rồi, tôi là người đã có vợ, cô chắc chắn không thể trở thành người phụ nữ của tôi, đừng có mơ tưởng đến nó nữa, còn nếu cô muốn quỳ, vậy thì cứ quỳ đi!”, Diệp Phàm tức giận nói.

Nhưng không ngờ lần này Tần Tiểu Điệp không nói nhiều lời đã trực tiếp đứng dậy, cất giọng nói quyến rũ: “Anh chỉ cần chấp nhận tôi là người của anh là được, là phụ nữ hay không quan trọng sao? Dù sao thân thể của tôi cũng ở đây, không ai có thể thay đổi, sau này nó sẽ thuộc về anh!”

Diệp Phàm không biết nên nói gì, anh đã thất bại rồi, hoàn toàn thất bại, người phụ nữ này quả thực rất “phi thường”.

Có điều, anh không thể đưa người phụ nữ này về nhà, thế chẳng khác nào phạm tội tày trời!

“Cô biết đấy, tôi không thể đưa cô theo bên cạnh được!”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Tiểu Điệp biết, cũng không dám nghĩ đến, anh có thể ở lại đây, tất cả mọi tài sản của Phan Khôn, tôi sẽ nghĩ cách thừa kế, phát triển nó thật lớn mạnh để phục vụ cho anh!”, Tần Tiểu Điệp nói.


“Tùy cô vậy, tôi muốn về nhà ngủ rồi!”

Diệp Phàm rời đi, nhiều năm sau, Cảng Thành xuất hiện một huyền thoại.

Thà cùng uống rượu với Diêm Vương chứ không kết duyên thuyền quyên với Huyết Điệp

Sau khi ra khỏi biệt thự của Phan Khôn, Diệp Phàm ném Diêm Thiết Sơn ở một trạm xe buýt, phớt lờ vẻ mặt buồn bã của hắn ta, tự mình lái xe nghênh ngang rời đi.

Sau hơn một tiếng, Diệp Phàm trở về khu biệt thự số một thành phố Cảng, ánh đèn trong căn biệt thự phát ra từ căn phòng tầng ba, những phòng khác đều đã tắt.

Đã gần 11 giờ đêm, Diệp Phàm đứng từ xa nhìn ánh đèn trên tầng ba, nở nụ cười ấm áp, đó chính là căn phòng của anh và Hàn Tuyết.

“Ối...”

Diệp Phàm đột nhiên nhíu mày.

“Bộp...”

Khi bàn tay định ấn nút mở cửa, chiếc xe liền tắt máy ngay lập tức, đèn xe tắt hết, cửa sổ xe bên phải liền mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận