Phá Quân Mệnh

Dù sao thì hầm mỏ của hắn ta cũng phải có người trông coi, quặng mỏ của hắn ta giá trị mấy tỷ lận đấy, nếu như những người đó đều bị Diệp Phàm đập bầm dập, hầm mỏ sẽ xảy ra hỗn loạn mất, hậu quả sau đó hắn ta không thể nào tưởng tượng nổi.

Diêm Thiết Sơn suy tính kỹ càng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao thua rồi, tao không gọi ai đến cả!"

"Không gọi hả?"

"Mới có như vậy đã không gọi nữa rồi sao?"

Diệp Phàm tỏ ra thất vọng, anh nâng tay lên.

"Bốp..."

"Đầu voi đuôi chuột, có phải mày xem thường tao không?"

"Nhanh gọi đi, không phải mày xưng là đội bảo hộ quặng mỏ năm trăm sao?"

"Gọi đi, gọi hết đến đây cho tao!"

Đúng là được nước lấn tới, bức người quá đáng mà!


Hắn ta làm quái gì có năm trăm người cơ chứ, nhiều lắm cũng chỉ tầm ba trăm thôi, nhưng mấy cái mỏ lớn vài ki-lô-mét lúc nào cũng phải có người túc trực.

Một khi có chút sơ xuất nào, lập tức sẽ có người đến trộm quặng ngay.

"Bốp..."

Một bạt tai nữa là dán lên mặt, khóe miệng cũng đã ứa máu.

"Nếu mày không gọi người tới, vậy thì dẫn tao đến mỏ quặng của mày đi, tao lại muốn xem xem, người của mày làm gì được tao", Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Bây giờ, Diêm Thiết Sơn muốn khóc lắm rồi, Diệp Phàm thật sự quá mạnh, hắn ta sao dám dẫn Diệp Phàm đi đâu cơ chứ.

Kiềm nén lại nỗi nhục nhã, Diêm Thiết Sơn cắn răng nói: "Diệp Phàm, tao thua rồi, tao nhận thua rồi, mày muốn bao nhiêu thì cho một con số đi, từ nay trở đi Diêm Thiết Sơn tao và mày nước sông không phạm nước giếng!"

"Tiền?"

"Mày nghĩ tao thiếu tiền sao?"


Cổ tay Diệp Phàm run lên, Long Lân xuất hiện trong tay anh, nhẹ lay động lưỡi dao của nó, ánh sáng phản xạ giống như vảy rồng, vảy này như là có sự sống vậy, vô cùng thần kỳ.

Hai mắt Diêm Thiết Sơn thình lình trợn to, quan sát dao Long Lân gần trong gang tấc, có chút mơ hồ.

Hắn ta cũng là một nhà sưu tầm lành nghề, không thì cũng không vì vật này mà có ý đồ với Diệp Phàm, thậm chí là còn định bắt cóc người thân của anh, ép Diệp Phàm phải làm theo lời của hắn ta.

"Diệp..."

"Hự..."

Hắn ta vừa mở miệng, tay Diệp Phàm liền cử động, Long Lân cắm vào tận gốc bả vai của Diêm Thiết Sơn, kề sát cổ hắn ta.

"A..."

"Tôi xin cậu đừng giết tôi..."

Diêm Thiết Sơn lập tức gào to, dường như hắn ta cảm nhận được cái chết đang cận kề, muốn vùng ra, nhưng lại bị Diệp Phàm giẫm chân giữ chặt đầu gối.

"Mày muốn đụng đến người thân của tao, mày nói xem tao nên làm gì với mày đây?"

Giọng nói lạnh ngắt, mang đậm mùi khát máu!

Toàn thân Diêm Thiết Sơn run lẩy bẩy, hắn ta cảm giác mùi vị cái chết vừa loé lên rồi vụt mất rõ mười mươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận