“Người đàn ông đó là ai? Xem ra rất lạ mặt, Thanh Thanh sao lại kéo cánh tay của anh ta, còn thân mật như vậy nữa”, một cô gái nói.
“Đúng vậy.
Còn vừa nói vừa cười, Thanh Thanh còn lạnh nhạt với Ngữ Lan, chút nữa chúng ta hỏi thăm thử xem”.
Trong lúc đó, ba người Diệp Phàm đã tới phía trước, Hoắc Thanh Thanh chào hỏi từng người một, giống như tái hợp sau một thời gian dài vắng bóng.
Advertisement
Tiếp theo, cô ta đổi giọng, chỉ vào Diệp Phàm và nói: “Đây là bạn trai của tôi, Diệp Phàm!”
“Chào mọi người, tôi là Diệp Phàm, rất vui được làm quen với mọi người!”, Diệp Phàm mỉm cười và đưa tay ra, hiển nhiên là rất lịch sự.
Advertisement
Nhưng trong lòng anh lại vô cùng phỉ báng, làm tấm chắn cho Hoắc Thanh Thanh khiến anh vô cùng hối hận.
Vốn tưởng chỉ cần đánh vài chiêu với đám “ruồi nhặng” làm phiền Hoắc Thanh Thanh là được, không ngờ còn phải làm quen với đám bạn thân của cô ta.
Phụ nữ thích tám chuyện.
Nếu chuyện ngày hôm nay truyền tới tai của Hàn Tuyết thì anh chết chắc.
Diệp Phàm đưa tay ra, chỉ có một người phụ nữ bắt tay với anh, chính là cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào kia.
Những người khác đều không ai bắt tay, trong mắt thậm chí còn hiện vẻ khinh bỉ không hề nể nang trong mắt họ.
Diệp Phàm nhàn nhạt cười, rất tự nhiên thu tay lại, bắt tay bị người ta từ chối, chuyện xấu hổ như vậy anh cũng không để ý.
Hoắc Thanh Thanh cũng không có biểu hiện gì.
Các cô gái này đều là đã quen nhau từ trước đó, vì quan hệ gia tộc với nhau, cũng không thể giả bộ không quen.
Nhưng trong lòng cô ta cũng không coi bọn họ ra gì.
Ai ai cũng là con gái nhà giàu, ngay cả một chút lễ nghĩa cũng không có.
Ai ai cũng nhìn kiêu ngạo và nịnh bợ.
“Thanh Thanh, cậu có bạn trai từ lúc nào vậy, sao không kể cho chúng mình biết vậy?”, cô gái Lý Mạn Hà mặc váy xẻ ngực lên tiếng, quan sát Diệp Phàm, trong mắt toát lên sự khinh thường.
“Đúng vậy đó Thanh Thanh.
Là bạn thân của nhau mà có bạn trai cậu cũng không nói.
Như vậy thì có chút không hợp tình hợp lý rồi”, Hứa Linh Vi cũng lên tiếng.
“Không phải đưa tới rồi sao? Giới thiệu để mọi người làm quen luôn thể”, Hoắc Thanh Thanh mỉm cười.
“Thanh Thanh, cậu còn dám nói à, không phải là cậu tìm diễn viên tạm thời tới đây chứ, ha ha ha…”, một cô gái đột nhiên nói và che miệng cười.
“Này, anh tên là Diệp Phàm phải không? Chúng tôi là bạn thân của Thanh Thanh, cần phải thay Thanh Thanh hỏi anh vài câu, anh thấy sao?”, Hứa Linh Vi nhìn Diệp Phàm hỏi.
Diệp Phàm quan sát một lượt cô gái có vẻ ngoài không tệ nhưng rất kiêu ngạo này, anh cười nhẹ nhàng nói: “Cứ việc hỏi”.
“Câu thứ nhất, anh có biết thân phận của Thanh Thanh không?”, Hứa Linh Vi nói.
Diệp Phàm gật đầu và nói: “Đương nhiên là biết, cô chủ nhà họ Hoắc”.
“Vậy được, vậy xin hỏi anh có thân phận gì?”, Hứa Linh Vi hỏi, những người khác đều nhìn sang Diệp Phàm.
Ngay cả Hoắc Thanh Thanh cũng nhìn sang anh, xem anh trả lời câu này thế nào.
Diệp Phàm cười tủm tỉm và nhẹ nhàng nói: “Một người đàn ông, người đàn ông đơn giản, có thể ăn có thể ngủ, đón vợ đi làm và tan ca rất đúng giờ, không sớm cũng không trễ, mệnh lệnh của vợ cao hơn trời, không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt với mấy cô gái trẻ”.
Nghe anh nói vậy bọn họ đều sửng sốt, toàn bộ đều ngây ngốc nhìn lên người của Diệp Phàm, anh giở trò gì vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...