"Đừng, tuyệt đối đừng có làm thế! Chuyện này để tôi xử lý, lo sắp xếp ổn thỏa những người đó đi.
.
”, Mã Bành Quang vội vàng nói.
Báo cảnh sát?
Nói đùa gì chứ, nếu báo cảnh sát mà giải quyết được thì dã giải quyết từ lâu rồi, Hiệp hội Thương mại Lục Hợp cũng chẳng tồn tại được đến ngày hôm nay.
Mã Bành Quang cuống quýt gọi vào số của Lý Thế Hằng, vừa kết nối là ông ta vội vàng nói ngay: “Hội trưởng Lý, có phải chúng ta có hiểu lầm gì với nhau không? Sao anh em của ông lại.
.
”
“Lại làm sao?", Lý Thế Hằng ngắt lời Mã Bành Quang.
Tôi đã cho ông cơ hội rồi mà ông không biết quý trọng thì đợi về nhà bế con đi”, vừa dứt lời là LýThế Hằng tắt máy luôn.
Vẻ mặt của Mã Bành Quang vô cùng hốt hoảng, Diệp Phàm không lừa ông ta! Nhưng ông ta chưa kịp nói gì thì điện thoại đã vang lên một lần nữa, lần này là một đối tác gọi tới.
“Tổng giám đốc Mã, vụ hợp tác giữa chúng ta dừng ở đây thôi, tôi xin lỗi!”, dứt lời, người kia chẳng hề giải thích gì cả, cứ thế tắt máy luôn.
“Ring ring ring.
.
”,chuông điện thoại lại vang lên, lần này là bên vận chuyển đình công, rất nhiều tài xế chế lương thấp nên đòi bỏ việc.
Có một là sẽ có hai, hết của điện thoại này đến cú điện thoại khác gọi tới, Mã Bành Quang sắp phát điên lên rồi.
Hàn Bách Hào ở bên cạnh cuống lên, vội vàng kéo ông ta lại rồi nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Mã, ông đừng sợ, chỉ là một cái Hiệp hội Thương mại Lục Hợp mà thôi, đằng sau ông có tập đoàn Phục Hổ cơ mà".
Mặc dù nói thế, nhưng trong lòng Hàn Bách Hào cũng vô cùng kinh ngạc, sao Diệp Phàm lại quen biết với Lý Thế Hằng?
Thì ra Diệp Phàm không hề chém gió!
Nhưng cũng may là giờ đây bọn họ đang về phe tập đoàn Phục Hổ, nếu không thì lúc này sẽ phải cúi mình trước Diệp Phàm mất.
Diệp Phàm thì nhíu mày lại, thính lực của anh hơn hẳn người bình thường vậy nên anh nghe thấy rõ câu nói của Hàn Bách Hào.
Trong lòng anh bắt đầu cảnh giác, tập đoàn Phục Hổ nhanh hơn sự tuởng tượng của anh rồi.
Xem ra anh cũng phải đẩy nhanh tiến độ, hôm nay nhất định phải tranh thủ thời gian đi gặp Diệp Trung mới được.
Ở bên kia, nghe Hàn Bách Hào nói vậy, Mã Bành Quang sực nhớ ra, vội vàng nói: “Đúng thế, những thứ đó chẳng là gì hết, mất thì thôi”.
Chỉ cần có tập đoàn Phục Hổ, cho dù Hiệp hội Thương mại Lục Hợp là bá chủ của khu vực phía đông thành phố thì cũng đã sao?
Ông ta không tin Hiệp hội Thương mại Lục Hợp dám chọi cứng với tập đoàn Phục Hổ, cùng lắm thì không kinh doanh ở thành phố Cảng nữa, chuyển thẳng tới thủ đô, kiếm chác còn nhiều hơn ở đây.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của ông ta lại vang lên, là thư ký vừa rồi của ông ta gọi.
Lúc này, ông ta không còn hốt hoảng nữa, chỉ bình tĩnh bắt máy: “Nếu vẫn là đám Lục Hợp thì không cần báo cáo đâu".
“Tổng giảm đốc Mã, là người của bang Lục Hop, nhưng bọn họ bắt vợ con ông đi rồi.
.
”, trong điện thoai vọng ra giọng nói lo lắng của thư ký.
Thân thể của Mã Bành Quang chao đảo một cái, máu xộc hết lên não.
Mấy đời nhà họ Mã bọn họ toàn là dòng độc đinh, ông ta phải thay ba, bốn bà vợ, mãi đến năm bốn mươi tuổi mới có đứa con trai này, vậy nên ông ta nuông chiều hết mực, bây giờ mới học lớp một mà thôi.
“Cô phải vững vàng vào, nói với đám nguời đó là tôi sẽ về ngay, tuyệt dối không được làm hại mẹ con họ.
.
”, Mã Bành Quang lo lắng nói.
Sau khi thư ký đồng ý, Mã Bành Quang tắt máy rồi định lao ra ngoài.
Thế nhưng Hàn Bách Hào đã kéo ông ta lại, sốt sắng nói: "Tổng giám đốc Mã, có tập đòan Phục Hổ rồi thì ông sợ cái quái gì nữa? Hợp đồng vẫn chưa ký, sao ông lại đi được?"
“Bốp.
.
”
Mã Bành Quang quay lại giáng cho Hàn Bách Hào một cái bạt tai rối mắng mỏ: "Hợp đồng cái mả mẹ mày, vợ con tao bị bắt rồi, tao chả dám ký cái hợp đồng ấy".
Ông ta hất tay Hàn Bách Hào ra rồi chạy thẳng ra ngoài.
Diệp Pham đứng bện cạnh cũng hơi ngạc nhiên.
Anh tưởng Lý Thế Hằng chỉ lắm đàn em mà thôi, không ngờ cơ của ông ta lại to như thế.
Trong cái ngành logistics ở khu vực phía đông thành phố đúng là một tay che trời thật rồi.
“Diệp Phàm, thằng khốn.
.
”, Mã Bành Quang đi rồi, mọi kế hoạch của Hàn Bách Hào đều thất bại, gã ta nổi cáu, chỉ vào Diệp Phàm mắng.
Trên mặt Diệp Phàm chẳng có một biểu cảm gì, anh đi tới trước mặt gã ta, sau đó đột nhiên giơ tay lên giáng cho gã ta một cái tát.
“Bốp.
.
”
Hàn Bách Hào xoay đi nửa vòng, suýt thì ngã lăn ra đất.
"Hàn Bách Hào, mày hãm hại đuổi Tiểu Tuyết ra khỏi nhà họ Hàn, không chia hoa hồng cho cô ấy, bày ra âm mưu làm rối lọan thương mại Thiên Bảo, mày cho rằng tao sẽ tha cho mày nữa sao?" Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Diệp Phàm, thằng láo toét, dám đánh tao! Mày chỉ là một thắng ở rể, dựa vào đâu mà đòi đánh tao?", Hàn Bách Hào ôm mặt chửi bới.
Diệp Phàm không nói gì cả, anh lại giơ tay lên tát.
"Bốp.
.
"
"Ở rể thì làm sao? Tiêu tiền nhà mày à?"
"Bốp.
"
"Ai cho mày lá gan đối phó với Tiểu Tuyết?"
"Bốp”
"Hống hách trước mặt tao, ăn phân đi con.
.
”
Ba cái tát liên tiếp khiến Hàn Bách Hào choáng váng đầu óc, cuối cùng Hàn Tuyết phải lên tiếng bảo Diệp Phàm đừng đánh nữa.
"Hàn Bách Hào, việc bán cổ phần trong tay các người là quyền lợi của các người, nhưng ngoài việc bán đấu giá ra thì tôi không chấp nhận bất cứ một sự hợp tác nào hết”, Hàn Tuyềt lạnh giọng.
Dứt lời, Hàn Tuyết xoay người đi ra ngoài, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hàn Bách Hào một cái rồi cũng đi theo cô.
“Chó chết, chó chết, Diệp Phàm, tao nhất định giết chết mày.
.
”, Hàn Bách Hào run rẩy khắp người, trong mắt hiện lên nét âm độc.
Gã ta nhất định phải giết chết Diệp Phàm! Nỗi nhục mà Diệp Phàm mang lại cho gã ta quá lớn, Diệp Phàm không chết thì gã ta không thể làm những chuyện mà mình muốn làm được.
Sao gã ta và nhà họ Hàn lại nỡ bán cổ phần của thương mại Thiên Bảo cơ chứ?
Hiện giờ thương mại Thiên Bảo đang trong trạng thái phát triển, chắc chắn một thời gian nữa nó sẽ vượt mặt tập đoàn Thiên Bảo - công ty mẹ của nhà họ Hàn.
Tất cả chỉ là mưu kế mà thôi, mục đích cuối cùng của gà ta là đuổi cổ Hàn Tuyết ra khỏi nhà họ Hàn, để củng cố địa vị của gã ta trong nhà họ.
Hàn Bách Hào trở về nhà họ Hàn, gã ta chỉ lấy lại được bốn mươi phần trăm vốn lưu động, nhưng tất cả người nhà họ Hàn trong thương mại Thiên Bảo đều bị đuổi việc, hoặc là bị thay đổi chức vị.
Hiện giờ, mọi chức vị quan trọng đều do người của Hàn Tuyết đảm nhiệm, có thể nói Hàn Tuyết đã kiểm soát tất cả rồi.
Khi nhìn thấy dấu ấn bàn tay trên mặt Hàn Bàch Hào, bà cụ đau lòng không thôi.
“Bà nội, không giệt trừ Diệp Phàm thì nhà họ Hàn không được yên bình đâu, nhất định phải nghĩ cách trừ khử thằng đó mới được”, Hàn Bách Hào hung tợn nói.
Gã ta kể lại những việc xảy ra cho bà cụ nghe, nhưng lại che giấu rất nhiều điều.
"Súc sinh, Diệp Phàm đúng là loại súc sinh, hồi đó ông nội cháu lú lẫn rồi mới tìm một thằng súc sinh như thế làm cháu rể.
.
”, bà cụ tức giận mắng xối xả.
"Bà nội, bây giờ nói gì cũng vô dụng thôi, Diệp Phàm chết thì chúng ta mới đạt đuợc mục đích, mới đoạt lại được thương mại Thiên Bảo”, Hàn Bách Hào gằn giọng nói.
"Khốn kiếp!”
Bà cụ rùng mình, đôi mắt của bà ta trở nên sắc bén, quát hỏi "Hàn Bách Hào, chẳng lẽ anh muốn tàn sát người nhà hay sao?”
Điều mà Hàn Bách Hào nói đã vượt qua giới hạn cuối cùng của bà cụ.
Mặc dù chính bà ta cũng là một người độc địa, nhưng bà ta chưa từng nghĩ tới hành vi cực đoan như giết người.
Thế nhưng Hàn Bách Hào lại chẳng hề dao động gã ta nhìn bà cụ, đôi mắt lạnh lẽo âm u: “Bà nội, đàn ông là phải độc ác, Diệp Phàm phải chết! Bà không đồng ý cháu vẫn sẽ làm!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...