Pha Lê Trắng Tinh Khôi
Đêm hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Giống như Trần Vũ đã nói thì thân phận tôi đang dần lộ diện ra sáng. Mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp ngay từ ngày hôm nay. Tương lai sắp tới không biết sẽ ra sau nữa.
Cửa sổ tạc gió đập cánh huỳnh huỵch. Tôi bước xuống giường tính vươn cánh tay ra kéo rèm. Chợt thấy ở ban công cửa sổ có bóng dáng của ai đó.
Nhìn người đàn ông quá đỗi thân quen trong kí ức mơ màng. Mặc bộ đồ da đen nhánh, mũ và đeo khẩu trang che kín mặt. Xuyên qua đôi mắt ấy tôi thấy được sự già nua phai màu theo năm tháng. Ông ta chính là người cứu tôi khi còn nhỏ.
" Mọi thứ vẫn ổn chứ "
Âm thanh trầm mặc uy khiêm . Đã rất lâu kể từ khi tôi được nghe lời nói này là vào 2 năm trước. Ông ta đến thật nhanh và đi thật nhanh. Lần này lại là gì đây.
" Mọi thứ vẫn ổn, thưa cha "
Người đàn ông móc trong túi ra một lọ thuốc trắng. Cùng với đó là lời yêu cầu " Uống nó đi "
Tôi nghi ngờ nhìn ông ta
" Đây là gì ạ "
" Rồi ngươi sẽ biết thôi " Ông ta nhảy từ lan can tầng 2 xuống đất. Bước đi chắc chắn không quay đầu lại.
Còn một bóng người ở lại. Đang mê man nghĩ về lọ thuốc trắng...
Sáng hôm sau ( Chủ Nhật )
Cơ thể tôi trở nên đau nhức và khô rát. Cổ họng buốt giá,khô khan. Không thốt được nên lời
" Nước... nước "
Với tay sang ngang tủ. Cốc nước trong tay tôi rơi bộp xuống đất.
Căn nhà im ắng đến lạ thường. Không hề có tiếng Lý Linh và Trần Vũ. Họ đã đi đâu từ rất sớm. Tôi đưa tay lên cầm điện thoại. Định gọi cho An Yên nhưng chỉ nghe được tính tút tút dài mà không ai bắt máy. Chợt phát hiện số điện thoại của Khải Minh trong danh bạ. Tôi vội vàng bấm gọi.
Chuông reo lên từng hồi tút tút. Bấy giờ ở đầu bên kia có người bắt máy
" Alo "
" Khải... Khải... Minh sao "
" Xin lỗi cô nhầm số rồi "
Giọng đàn bà vụt tắt. Tôi ném điện thoại sang một bên. Thở hổn hển, suy nghĩ đến điều không hay ' Mình chết mất thôi '
Bỗng điện thoại bàn dưới nhà reo lên. Tôi nắm chắc cầu thang bước từng bước yếu ớt tiến đến nghe
" A...lo "
Không thấy ai nói gì. Toan cụp máy thì bên kia có tiếng
" Trần Vũ đâu "
Giọng Đỗ Lam Phong trầm bổng vang lên. Không hiểu sao tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi
" Tôi không biết "
Vội vàng dập máy, Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà tựa người vào cầu thang mơ màng. Tim nhói lên từng hồi đau rát.
Chuông cửa reo lên. Tôi bắt đầu hoa mắt, chóng mặt. Rồi ngã bệt xuống đất bất tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...