Pha Lê Đường
“Không đi nữa, tại tôi bận công việc.”“Tôi còn tưởng tôi không đến, em sẽ không đi nữa.”“Cũng có thể nói như vậy.” Kỳ thực cô đang thật sự rất bận, trước khi buổi triển lãm diễn ra sẽ không có thời gian rảnh.
Nhưng nếu anh ta muốn nghĩ như vậy, cứ tùy anh ta vậy.Chiếc xe từ từ chạy ra ngoài, dừng lại ở ngã tư.Tống Khiên quay đầu quan sát cô.Điều thú vị là người phụ nữ hôm trước đến bắt chuyện này thường có hành động phòng thủ khi anh ta đến gần.
Có một khoảng cách khoảng mười cm giữa lưng cô và chiếc ghê.
Hai chân khép lại, tư thế ngồi thẳng lưng.Anh ta hỏi: “Còn muốn làm người dự bị không?”“Ừm, tôi có thể đợi.”“Đợi bao lâu?”“Chờ cho đến khi không có ai xung quanh anh.”“Sợ rằng thời gian sẽ dài đằng đẵng đấy.”“Không sao, tôi có thể theo đuổi anh.”Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Tống Khiên đi tới đâu là lưu lại cuộc tình đó, anh ta dừng lại một chốc: “Theo đuổi? Trong nhóm bạn của tôi, không có ai dùng từ theo đuổi như vậy.
Nếu như em muốn làm dự bị, tôi nói cho em về quy tắc của tôi.”“Được, xin được rửa tai lắng nghe.”“Đầu tiên, em tình tôi nguyện, tôi không ép buộc người khác.”Khương Lâm Tình gật đầu: “Ừm.”“Thứ hai, dễ hợp dễ tan, tôi cũng không giữ người.” Tống Khiên liếc nhìn cô một cái rồi mới tiếp tục nói: “Thứ ba, mối quan hệ nam nữ mà tôi muốn không chỉ là một vở kịch, mà là sự thật.”“Anh Tống, tôi có thể mạn phép hỏi một câu được không?”“Hỏi đi.”“Về phương diện đó, kỹ năng của anh thế nào?” Thật là kỳ lạ, cô ở trước mặt Dương Phi Thiệp vô cùng lúng túng.
Nhưng đối mặt với Tống Khiên, cô lại có thể không đỏ mặt và bối rối.Tống Khiên đạp phanh.Xe dừng đột ngột ở giữa đường.Chiếc xe phía sau điên cuồng bóp còi.Anh ta thả chân thắng: “Tôi cũng xin được mạn phép em hỏi một câu.”“Anh hỏi đi.”“Có phải em có trải nghiệm gì không vui, cần người đàn ông có kỹ năng cực kỳ cao như tôi để giải quyết khó khăn cho em không?”Khương Lâm Tình chú ý đến một chi tiết khác: “Anh nói kỹ năng của anh cực kỳ cao?”Trán của Tống Khiên giần giật, hóa ra người phụ nữ này chỉ quan tâm đến các vấn đề kỹ năng của anh ta.Điện thoại reo vào lúc này.
Là tiếng chuông điện thoại.Trương Nghệ Lam gọi tới hỏi cô khi nào sẽ quay lại.Sau khi Khương Lâm Tình nói chuyện điện thoại xong, nói: “Xin lỗi anh Tống, làm phiền anh chở tôi về chỗ khi nãy.
Tôi sẽ làm chân dự bị trước, anh với những cô gái khác cứ chơi vui vẻ đi.”Tống Khiên im lặng.
Anh ta im lặng chở cô về, lặng yên nhìn cô bước vào nơi triển lãm, lặng lẽ trút sự ngột ngạt trong lồng ngực ra.
Anh đã bắt đầu kìm nén kể từ khi Khương Lâm Tình bước lên xe.Xe chuẩn bị rẽ.
Tống Khiên nhìn thấy người đang đi tới qua gương chiếu hậu, lại đạp phanh.Đối phương gõ cửa kính, ngồi vào xe.Người đàn ông này có khuôn mặt đào hoa, tựa như đóa hoa nở đầy cành vào tháng ba, khôi ngô và phong lưu.Tống Khiên: “Cậu không lái xe à?”Người đàn ông đào hoa: “Không, buồn ngủ.”“Đi đâu?”“Về nhà.”Sau đó, Tống Khiên im lặng đến lạ.Người đàn ông đào hoa tiện miệng hỏi: “Sao thế?”“Người phụ nữ đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên ngày hôm đó đã hỏi tôi, kỹ thuật trên giường của tôi như thế nào?” Tống Khiên xụ mặt xuống: “Tôi đoán, tôi bị coi là người thầy khai sáng dục vọng rồi.”Người đàn ông đào hoa uể oải: “Tôi có thể phát biểu ý kiến không?”“Nói.”“Là vịt cô độc mới đúng.” Người đàn ông đào hoa mỉm cười ẩn chứa sự sâu xa.Tống Khiên: “Cút đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...