Pha Lê Đường


Nhà và quán cà phê của Lưu Thiến, từ Đông sang Tây kéo dài được nửa thành phố.

Hai ngày nay lượng công việc của cô ấy rất ít, không muốn bôn ba qua lại, vì thế thương lượng với Khương Lâm Tình.Khương Lâm Tình cũng có ý đồ riêng.

Trì Cách ở quán cà phê, nếu như Lưu Thiến nhìn thấy anh, không chừng sẽ chế ra câu chuyện tình yêu gì đó nữa.Khương Lâm Tình: “Tôi đi là được.”Lưu Thiến: “Cảm ơn.”Lần đầu tiên, Trì Cách đến quán cà phê sớm.


Anh giống như chưa tỉnh ngủ, mí mắt khép hờ, toàn thân như trút hết sức lực.“Chào buổi sáng.” Khương Lâm Tình đứng trước mặt anh.Trước khi say đến hồ đồ, cô có nhớ tới anh.

Nhưng nhớ đến cái gì, cô lại quên mất.

Ngay cả Hướng Bội đi lúc nào, cô cũng không nhớ rõ.“Chào buổi sáng kim chủ.” Trì Cách lười biếng.“Hôm nay anh đến sớm ghê.”“Đúng vậy, mất ngủ.” Thấy cô nhìn sang, anh cong lên nụ cười: “Nửa đêm kim chủ quấy rầy tôi, sau đó tôi không ngủ được nữa.”Cô ho khan mấy tiếng: “Chắc là tôi không cẩn thận, ấn nhầm đó.”“Phải không? “Trì Cách đứng lên.


Có thể là bởi vì dáng cao, hai tay anh đút vào túi quần, mí mắt rũ xuống, khí thế bức bách.Khương Lâm Tình cố ra vẻ tự nhiên: “Tôi đã nói gì với anh?”Anh cười khẽ: “Muốn nghe à?”“Chuyện nhỏ thường ngày?”Anh gật đầu: “Ừ, thường ngày.”Cô thử lấy ký ức của mười hai phút đó ra khỏi đầu nhưng mà lại trống rỗng: “Chắc chắn là chuyện thường ngày, nếu không tôi còn có thể nói chuyện gì với anh chứ?”“Cô bảo tôi.” Trì Cách cúi đầu: “Nói với cô những lời tình cảm sến súa.”Khương Lâm Tình trợn mắt nhìn anh: “Anh đừng nói bậy.”“Cô không thừa nhận à?”“Ai tin mấy lời nói bậy của anh chứ.”“Tôi đã đoán được là sẽ gặp phải cạm bẫy ở nơi làm việc, cho nên lúc tôi chăm chỉ làm việc, đã ghi âm lại để làm chứng cứ.”“Anh còn ghi âm?”“Đúng vậy, ai biết cô đào hố gì để bắt tôi nhảy chứ.

Có muốn nghe không? Phú bà, canh ba nửa đêm lại ép tôi nói với cô những lời tình cảm sến súa, tôi không nói thì cô còn không cho tôi ngủ.”Khương Lâm Tình nửa tin nửa ngờ.Trì Cách: “Tôi nói cho cô nghe lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.”Khương Lâm Tình: “Anh học đâu ra mấy lời tình cảm sến súa vậy, còn có thể nói tận mười hai phút?”Anh mỉm cười nghịch ngợm: “Lên mạng tìm kiếm ‘Lời tình cảm sến súa’ rồi đọc theo thôi.

Ai bảo phú bà của tôi thích gu này.”Khương Lâm Tình nhớ lại, Hướng Bội từng nói hễ cô say là tính rất tệ.

Nửa đêm quấy nhiễu người ta khiến cô bỗng đuối lý: “Anh nói như thế nào, có tình cảm không?”“Dĩ nhiên không có.” Trì Cách rất có đạo đức nghề nghiệp: “Tôi sợ có tình cảm quá, cô sẽ khấu trừ tiền của tôi.”“Ồ.”“Đúng rồi, phú bà, lời tình cảm ngày hôm qua chưa có thu phí đâu.”Khương Lâm Tình lập tức gửi bao lì xì hai trăm đồng.Trì Cách hài lòng, cười hỏi: “Có phải tối hôm qua uống rượu không?”“Tám chuyện với bạn, nổi hứng nên uống mấy chén.” Cô cũng không muốn uống rượu nữa: “Những lời khi say đừng xem là thật.”Anh đến quầy bar bận rộn một hồi, bưng một cái ly tới: “Trà giải rượu.”Khương Lâm Tình cảnh giác: “Thu phí không?”“Tặng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận